• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cóc kiện trời? Thể loại phụ bản gì thế này? Bắt hắn lên đấu với trời sao?



Tuấn Hoàng nhìn tên phụ bản liền lâm vào bối rối. Năm thành viên còn lại nhìn biểu hiện của Tuấn Hoàng không nhịn được cũng bật cười lên.

Vợ Người Cao Tuổi cười nói: “Cậu đừng xem tên phụ bản ghê gớm như vậy, sự thật không quá đáng sợ đâu.”



“Là sao?” Tuấn Hoàng ngơ ngác hỏi lại.



Người Cao Tuổi cũng cười, thần bí nói: “Cứ đi rồi biết, bọn tôi khi nãy vào đây cũng có biểu cảm y chang cậu, tôi cũng không muốn nói toạc ra hết lại mất hay, đi thôi, đi thôi.”



Nói xong, Người Cao Tuổi dẫn đầu đi về trước, bốn người còn lại cũng theo sau.



Vụt, bọn họ biến mất khỏi không gian màu tím, Tuấn Hoàng cười khổ cũng tiếp bước theo sau.



Cảnh tượng lần nữa hiện ra, hắn đang ở trên một mảnh ruộng khô cằn, cỏ cây không sống nổi, mặt đất bốc lên từng luồng khí nóng bức cộng thêm ánh nắng chói chang, làm cơ thể tự sản sinh ra cảm giác gay gắt khó chịu.



Thình thịch thình thịch.



Đột nhiên Tuấn Hoàng nghe được tiếng tim mình rất to rõ, sau đó cảm giác nóng bức giảm nhẹ đi khá nhiều. Chân mày của hắn nhíu lại rồi từ từ giãn ra, hắn biết chỉ số sức chịu đựng đang giúp hắn thích nghi.



Cười nhẹ một tiếng, Tuấn Hoàng tiến lại gần năm thành viên còn lại. Nhìn trán họ lấm tấm mồ hôi, Tuấn Hoàng hơi có chút đắc ý.



“Trúc Hoàng tới rồi, chúng ta đi thôi, thật khó chịu mà.” Hùng Hổ cáu kỉnh nói.



Sáu người từ từ tiến vào trong thôn. Trong thôn vắng vẻ tới kỳ lạ, không thấy một người nào. Tiến vào sâu hơn một chút mới nghe được một loạt âm thanh xôn xao, Người Cao Tuổi dẫn cả đội đi về hướng âm thanh.



Cuối cùng cũng thấy thôn dân, không phải một mà rất nhiều, lúc này đang tụ tập trước cửa một căn nhà tranh cũ kĩ, liên tục là tiếng hò hét, chửi bới. Sau đó đám thôn dân bắt đầu phá cửa ùa vào trong nhà, vài giây sau từ bên trong mang ra một tên đàn ông trung niên hói đầu, dáng vẻ thấp lùn, da dẻ đầy mụn nhọt, khuôn mặt vô cùng hèn mọn.



Vừa thấy bọn người Tuấn Hoàng, tên đàn ông trung niên kia đã rống lên: “Mau giúp tôi, mau giúp tôi, bọn họ bị nóng tới phát điên rồi.”



Một người thôn dân hơi có tuổi từ đám người đi ra sau đó nói: “Mấy vị anh hùng đừng tin lời lão, thời tiết khô cằn, dân chúng ở đây thiếu nước cũng một phần do lão mà ra.”



Tên đàn ông trung niên lớn giọng hét lên: “Tôi đã làm gì các người, trời khô hạn lại đổ lỗi cho tôi là thế nào?”



Người thôn dân kia cũng tức giận hét lên: “Đúng là trời khô hạn không liên quan tới ông, nhưng cả thôn thiếu nước là do ông, do tên cháu nhà ông.”



Tiếp đó người thôn dân quay về hướng đội ngũ của Tuấn Hoàng nói:



“Chuyện là thế này, trước đây có một con sông lớn chảy ngang qua thôn, mùa khô hạn, con sông đó hầu như là nguồn nước chính. Cách đây 2 năm, cháu của lão ta được phong quan về kiểm soát đê điều ở nơi đây, hắn ta đề nghị chặn con sông lại để tránh lũ lụt, hứa hẹn khi trời khô cạn sẽ mở ra.



Lúc đầu chúng tôi không đồng ý nhưng lão ta cũng từ mảnh đất này lớn lên, ra sức thuyết phục mọi người. Cuối cùng chúng tôi đồng ý, cũng hỗ trợ đắp đê. Vậy mà khi hạn hán kéo dài, tên cháu của hắn lại không mở đê xả nước mà lại tư lợi bán một bình nước nhỏ 10 ZD, thôn dân chúng tôi làm sao mà mua nổi, chống cự thì bị bọn lính đánh cho nhừ tử. Kết quả như các vị thấy đấy, ruộng đất khô cằn, đám thôn dân chúng tôi thì chịu cảnh trời nóng còn thiếu nước.



Chúng tôi đành phải tới đây kêu lão ta đi nói với cháu hắn mở đê, kết quả lão lại chối phăng, bảo không có liên quan tới lão, chúng tôi mới phải phá cửa mang lão ra ngoài để nói chuyện.”



Nghe được người thôn dân kia nói, Tuấn Hoàng dường như đã nắm bắt được cái cốt truyện của phụ bản. Quả nhiên sau khi hỏi thăm một chút đã xác nhận ý nghĩ của hắn. Tên quan lại kia gọi là Lý Văn Giời, còn người đàn ông trung niên hèn mọn này là cậu hắn, gọi là lý Văn Cốc.



Cái biến tấu này cũng có chút quái dị đi, cóc kiện trời, Cốc kiện Giời? Tuấn Hoàng vuốt vuốt mặt hắn để không bật cười. Ừm nghĩ lại cũng có thể đây là sự thật, qua miệng người đời lại biến thành cổ tích dân gian.



Người Cao Tuổi lúc này mới lên tiếng: “Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ thay mọi người đòi lại công đạo mang nguồn nước về trả lại cho mọi người.”



Nhìn điệu bộ hiên ngang lẫm liệt của Người Cao Tuổi, Tuấn Hoàng suýt không nhịn được cười to, ông anh này có vẻ xem quá nhiều phim truyện kiếm hiệp, trong game thể hiện khí chất anh hùng trước NPC cũng thỏa mãn nữa.



Tiếp đó nhóm sáu người lại đi về hướng nơi ở của tên Văn Giời, à không, còn phải đưa theo cậu của hắn đi cùng, nhóm bảy người mới đúng.



Đi một đoạn đường ngắn, khi thấy được nơi ở của tên Văn Giời, Tuấn Hoàng trợn tròn mắt, cái này mà chỉ dùng từ nơi ở để hình dung thì quá sai lầm, phải gọi là một dinh thự mới đúng. Quanh thôn toàn nhà lá nhà tranh, nơi này làm bằng đá gạch tinh tế, mái ngói lợp son, giàu sang như thế mà còn ăn chặn nguồn nước của thôn dân, điển hình tham quan chính cống.



Chà xát hai bàn tay, Tuấn Hoàng nở nụ cười, thường ngày xem tin tức cũng nhắc tới một số tham quan làm đất nước trì trệ phát triển nhưng hắn thấp cổ bé họng xem xong chỉ tự tức giận trong lòng cũng chẳng làm được gì, riêng hôm nay có thể sẽ được đập một tên tham quan thực thụ nha.



“Nhanh lên mọi người, mau chóng cho xong cái phụ bản này nào, chỉ có 2 tiếng thôi.” Hắn bắt đầu hối thúc cả đội, rồi dẫn đầu đi về trước.



Nhìn trước cửa hai tên lính canh, Tuấn Hoàng cũng không để ý vẫn tiến về trước, đột nhiên 2 tên lính xuất hiện thanh máu màu đỏ rồi đồng loạt đâm mũi giáo về phía Tuấn Hoàng.



Bị tấn công bất ngờ, Tuấn Hoàng vẫn kịp phản ứng, nhẹ nhàng nhảy lùi về sau tránh, nhìn lại đã thấy 2 tên lính canh từ NPC đã trở thành quái hình người.



Phụ bản hiện tại mới chính thức bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK