• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau, Tuấn Hoàng đã tìm thấy sào huyệt của bọn cường đạo, xung quanh dựng đứng những cái cọc nhọn, bọn sơn tặc mặc những bộ trang phục da thú đi đi lại lại bên trong, cảm giác hơi vắng vẻ.



[ Sơn tặc Quỳ Hổ Trại ] ( 1 sao ): cấp 12



Sinh mệnh: 180/180



Vật lý công kích: 38-42



Phòng thủ vật lý: 23



Phòng thủ ma pháp: 19



Sờ sờ cằm, hắn có chút chướng ngại tâm lý, tuy những sơn tặc này biểu thị là quái và trong thế giới ảo nhưng dù sao cũng là nhân loại, không khác biệt người thật, cứ nghĩ sắp giết người hắn lại chần chừ.



Đúng lúc từ trong trại đi ra 2 tên, vừa đi vừa nói cười.



Tuấn Hoàng vội vàng tìm một góc tránh bị phát hiện.



Hai tên sơn tặc cũng không chú ý, vẫn thoải mái nói...



“Tên đó lại đến, hừ sai khiến chúng ta như thuộc hạ của hắn vậy.”



“Chịu thôi, ai bảo trại chủ đang hợp tác cùng hắn.”



“Cũng may, đưa tin xong chúng ta có thể ở thôn tìm kiếm vài cô gái, hắc hắc.”



“Đúng đúng, ở nơi cũ lần đó bắt được nữ nhân đều không tới lượt chúng ta, có tới tay không phải là xác thì cũng chỉ còn là đống thịt, lần này có thể hưởng trước nha.”



...



Ở nơi ẩn mình, nghe những lời đối thoại giữa 2 tên, đôi mắt Tuấn Hoàng đã nheo nheo lại, khoé miệng nhếch lên. Hắn đã mở ra tâm lý đánh giết bọn sơn tặc này. Hắn tức giận, không cần biết là do hệ thống lập trình hay thật sự, nhưng đã phát ra lời nói như vậy thì đáng chết.



Mở đầu sẽ bằng 2 tên ngu xuẩn này.



Đạp mạnh bước chân lao tới, chọn lựa 1 tên gần nhất, Tuấn Hoàng bắt đầu liên tục tung quyền.



-23



-23



-23



-23



Đúng như Tuấn Hoàng nghĩ, với AGI hiện tại hắn chỉ kịp tung ra 4 đòn đánh thường 2 tên sơn tặc đã kịp phản ứng. Hắn lui nhẹ về phía sau để tránh lưỡi đao chém về phía mình.



“Ngươi là ai? Biết bọn ta là người của Quỳ Hổ Trại không hả? Dám đụng chúng ta, mạng chó ngươi coi như xong.”



Tuấn Hoàng mới lười nhác nói vớ vẩn với lũ quái tép riu này, làm quái quả thật có tố chất, cứ lải nhải ngoan thoại hù dọa, đánh đấm chỉ có số đông may ra đáng sợ chút.



Một phút sau đó tên sơn tặc thứ 2 cũng gục xuống. Tuấn Hoàng chuẩn bị quay đi thì bỗng nhiên phát hiện nơi tên sơn tặc thứ 2 biến mất xuất hiện 1 phong thư.



Thu phong thư vào tay xem xét thông tin vật phẩm.



[ Mật tín ]: Thư tín từ Cổ Loa thành gửi cho Lê Quy Hổ, nội dung “Mau chóng hành động, không thể để người sống, chủ nhân không thể đợi thêm.”



Tuấn Hoàng nhíu mày, hắn thật sự rất ghét mấy cái thứ dùng IQ suy đoán quá nhiều. Nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành, có vẻ như phong thư này nằm ngoài nhiệm vụ.



Tuấn Hoàng lâm vào trầm tư, hắn chỉ từ nơi này biết được sơn tặc cùng vị nào đó ở thành Cổ Loa có dính líu, có một thứ gì đó vị kia ở Cổ Loa muốn ở nơi này, điều khác nữa là không thể để người sống… Đột nhiên Tuấn Hoàng đồng tử co rút, không xong, thôn Đông Bình có chuyện.



Tuấn Hoàng phóng người lao về phía thôn Đông Bình, sào huyệt vắng vẻ, không thể để người sống, như vậy bọn chúng nhất định sẽ tấn công thôn Đông Bình, còn mục đích hắn không có tí manh mối nào trước tiên cứ quay về đó lại tính.



Sau 15 phút, Tuấn Hoàng đã thấy thôn Đông Bình, không chần chừ hắn tiến vào khu vực thôn.



Tuấn Hoàng sững sờ, sinh ra thời bình, lớn lên trong môi trường đầy đủ điều kiện khắp nơi tuyên truyền hòa bình thế giới các kiểu, hắn chỉ xem qua vài bức ảnh chiến tranh tàn khốc tuy vậy chưa đủ để hắn chịu đựng được cảnh tượng trước mắt. Khắp nơi đầy hình người nằm la liệt, máu đọng thành vũng, một số căn nhà tranh bị phá dỡ, một số tên sơn tặc cười dâm đãng kéo lấy những nữ nhân đang gào khóc vùng vẫy, một số tên đang đốt những căn nhà hòng xua những người trốn trong đó ra ngoài, một số khác đang đánh đập, chém giết những nam nhân trong thôn,..





Hắn nhắm mắt hít một hơi sau đó mở mắt ra, những cảnh tượng vẫn tiếp tục. Siết chặt nắm đấm, hắn hiện tại cũng bỏ ý nghĩ ảo và thực, hắn hiện tại chỉ có phẫn nộ.



“Ting, nhiệm vụ chuyển biến: Bạn thăm dò được bọn sơn tặc muốn tấn công thôn Đông Bình nhưng không kịp báo tin, bạn cần ngăn chặn đợt tấn công của sơn tặc.”



Độ khó: B



Điều kiện thất bại: người chơi tử vong hoặc từ bỏ.



Âm thanh hệ thống vang lên, đúng theo ý muốn Tuấn Hoàng hiện tại. Phóng lại tên sơn tặc gần nhất, Tuấn Hoàng bắt đầu tấn công.



“Có địch tập kích, có địch tập kích, có địch tập kích..” Tên sơn tặc bị tấn công hét ầm cả lên.

Bọn sơn tặc quay về nhìn hướng Tuấn Hoàng đang điên cuồng đấm đá, sau đó đồng loạt lao về phía Tuấn Hoàng.



Số lượng bọn sơn tặc khá đông, nhanh chóng bao vây Tuấn Hoàng vào giữa nhưng hắn không quan tâm, sức tấn công của bọn chúng còn không xuyên qua được lớp phòng thủ của hắn, chỉ tạo thành -1 tổn thương, mỗi phút hắn lại được hồi phục 10 điểm HP, xem nhẹ bọn nhãi nhép này cũng phải. Nhưng bọn sơn tặc cứ từng tốp từng tốp bao lấy hắn, cảm giác rất khó chịu.



Tuy hắn hoàn thành những bài luyện tập né tránh, chặn đòn và cũng từng đối kháng cả 1 bầy dơi nhưng sơn tặc cũng không phải dùng 1 đòn tấn công có thể hạ gục. Lúc này đây hắn mới cảm thấy mình cần đến những kĩ năng diện rộng như thế nào, tấn công từng tên thật sự quá phí sức và mất thời gian.



Hắn cũng có chút tiếc nuối, chức nghiệp của hắn sử dụng nắm đấm đặc trưng, vũ khí dạng hình bao tay, găng tay hơi có chút đặc thù và không phổ biến lắm, khả năng sẽ một khoảng thời gian hắn không có vũ khí để gia tăng lực công kích cho bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK