• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang trong tâm trạng phiền muộn, đột nhiên một thanh âm dữ tợn vang lên.



“Tên chó hoang này ở đâu ra, dám giết thuộc hạ của ta, ta muốn bầm thây hắn vạn đoạn trả thù cho anh em ta.”



Bọn sơn tặc tách ra một lối đi, một tên trung niên dáng người cao gầy, để một hàng ria mép, trên khuôn mặt có 3 vết sẹo lớn do bị dã thú để lại càng làm khuôn mặt hắn vô cùng dữ tợn, Hắn chính là trại chủ Quỳ Hổ Trại, Lê Quy Hổ nổi tiếng hung ác, tàn nhẫn.



Tuấn Hoàng vừa nhìn thấy hắn, không khỏi nhíu mày.



[ Lê Quy Hổ ] ( 3 sao ): cấp 15



Sinh mệnh: 30000/30000



Vật lý công kích: 114-124



Phòng thủ vật lý: 30



Phòng thủ ma pháp: 58



Nhanh nhẹn: 18



Sức sống: 34



Tên Lê Quy Hổ này có chút khó giải quyết, một điển hình boss xôi thịt, lượng máu dày còn có chỉ số nhanh nhẹn và sức sống rất cao, hắn không thể dùng [ Lực Phá Sơn Hà ] để giải quyết.



Lê Quy Hổ bước về phía hắn, nhấc cây đao có chuôi hình đầu con hổ lên, không chần chừ bổ thẳng xuống đầu Tuấn Hoàng. Tuấn Hoàng vội vàng nhảy ngược về sau, hắn có thể không để ý sát thương từ bọn sơn tặc nhỏ nhưng boss lại khác, trúng đòn không dễ chịu tí xíu nào. Đột nhiên sau lưng hắn một đám sơn tặc nhỏ dùng thân cản lại đường lui của hắn.



Tuấn Hoàng bị đám sơn tặc này làm cho có chút mất thăng bằng, không đợi hắn điều chỉnh tư thế, tên trại chủ Quỳ Hổ Trại lại tiếp tục lao tới, tư thế có chút kì quái, tiếp đó hắn hét lên “[ Quỳ Hổ Tam Đao ]” tung liền 3 đường đao từ chéo trên xuống, từ ngang qua, từ chéo dưới lên. Không thể né tránh, Tuấn Hoàng buộc phải bắt chéo 2 tay chặn đỡ.



Bành



-157



Thoáng một cái thanh sinh mệnh bị giảm mất một phần tư. Tuấn Hoàng trong lòng có chút giật mình, tên boss 3 sao này không chỉ có thêm chỉ số sức sống và nhanh nhẹn lại còn có thể dùng kĩ năng dù lượng máu chưa hạ xuống mức 50%, vậy dưới 50% máu liệu sẽ còn kĩ năng mạnh hơn không?



Mẹ nó, suy nghĩ xa như vậy làm gì, đánh trả đã.



Điều chỉnh tư thế, sử dụng 1 cây Bổ Huyết Thảo, hồi phục lượng máu đã mất, Tuấn Hoàng búng người về phía Lê Quy Hổ. Giải quyết boss là đám sơn tặc nhỏ cũng sẽ giải tán.



Chỉ là con boss này thật sự máu quá dày, lượng sát thương hắn gây ra chỉ có 15, sau đó nhờ chỉ số tinh thần chiến đấu lại tăng thêm 38 sát thương. Dù vậy cũng không thấm thía nhiều vào lượng sinh mệnh của boss.



Hắn giao chiến với boss nhưng làm hắn bực mình là đám sơn tặc nhỏ cứ lao ra cản trở hắn mỗi khi boss dùng kĩ năng, không thể né tránh chỉ có thể chặn đỡ để giảm tổn thương nhận vào. Nhưng tình trạng này không duy trì lâu dài được, lượng sinh mệnh hắn không cho phép, số lượng thuốc hồi phục hắn mang theo cũng không đủ để kéo dài.



Cứ như vậy không phải cách, đầu óc hắn vận động hết công suất tìm cách, nghĩ nghĩ nghĩ nghĩ nghĩ nghĩ nghĩ nghĩ.



Đột nhiên hắn sửng sốt ngây người ra, làm không kịp né tránh ăn một đao vào người, may mắn không phải là kĩ năng. Dù vậy hắn cũng không quá để ý, hắn đang có chút kích động, tại sao hắn lại quên mất NPC ở đây số lượng còn đông hơn bọn sơn tặc, nếu như bọn họ giúp hắn, cho dù chỉ cần cản trở bọn sơn tặc nhỏ cũng tuyệt đối nhẹ nhõm rất nhiều.



Hắn từng coi một bộ phim về một đàn kiến số lượng rất nhiều nhưng thua hình thể của bầy châu chấu, từ đó đàn kiến sinh ra sợ hãi không dám phản kháng trước sự cai trị, cướp bóc của bầy châu chấu, cuối cùng khi đàn kiến nhận ra số lượng áp chế tuyệt đối đàn châu chấu và phản công, kết quả đàn châu chấu tan vỡ nhanh chóng trước sự phản công của đàn kiến.



Hiện tại cũng như vậy, nhưng làm sao để có thể nhờ bọn họ giúp đỡ đây, tâm lý của họ còn đang rơi vào hoảng sợ lúc bọn sơn tặc xông vào tàn phá.



Cắn răng, hắn quyết định thử một lần, lui tránh một chút tên Lê Quy Hổ, hắn hét lên:



“Các thôn dân của thôn Đông Bình, bọn sơn tặc đã đánh giết tới tận thôn, vì sao các người không phản kháng lại. Số lượng các người nhiều hơn bọn nó, vậy vì sao phải sợ, cùng đứng dậy và chống trả bọn chúng, giành lại thôn làng của các người đi.”



Tất cả thôn dân trốn ở mọi ngóc ngách nghe được tiếng hét của Tuấn Hoàng, nhưng không ai phản hồi cũng không ai đứng ra.



Tuấn Hoàng có chút bực bội, sẽ không phải được thiết kế NPC chuyên chịu chết chứ, như vậy lời hắn nói quả thật là vô nghĩa. Không đúng, hắn gặp qua vài NPC trí năng rất cao, tuy NPC thôn dân có vẻ không đặc thù như vậy nhưng không khả năng trí năng quá thấp đi.



Ầm



-160



Lại lần nữa bị bọn sơn tặc nhỏ cản trở buộc phải chống đỡ một cái [ Quỳ Hổ Tam Đao ] sử dụng thêm 1 bình thuốc, hắn chỉ còn có 4 cây [ Bổ Huyết Thảo ] và 3 bình [ Hoàn Mệnh Dược ] ngay khi tất cả thuốc dùng hết, kết quả chỉ có thất bại.



Tuấn Hoàng thật sự bị dồn vào khốn cảnh, liếc nhìn thôn dân xung quanh đang co rúm, trốn chui trốn nhủi càng làm Tuấn Hoàng ức chế trong lòng, hắn gầm lên phẫn nộ:



“Lũ ngu xuẩn thôn dân các người, nếu mặc cho chúng tàn sát cướp phá, cái mạng cũng không còn vậy tại sao lại không dám đánh trả, Các người còn tự nhận con dân Đại Việt sao.”



Vụt, lăn người né tránh một đao của Lê Quy Hổ, hắn vẫn chưa nguôi cơn giận một chút nào, mẹ nó dám lấy tên cổ quốc của hắn đặt tên khu vực trong game lại thiết lập một đám vô dụng này làm con dân, hắn quyết định cho dù nhiệm vụ thất bại cũng phải chửi cho hả giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK