C 38
Mục Anh Húc gõ ngón tay xuống bàn, nhàn nhạt hỏi. “Nói lý do cô đi làm muộn.”
Uông Trữ Hạ nghĩ đến chiêu trò của bà Ôn, nhưng chỉ đơn giản giải thích. “Thưa Mục tổng, là do tôi dậy muộn.”
“Không phải vì nơi ở quá xa công ty?” Mục Anh Húc nheo mắt bám sát không tha. “Nếu còn ở khách sạn thì chắc chắn không thể đi muộn. Cô chuyển về nhà Ôn Thế rồi?”
“Vâng. Nhưng lý do cho việc đi làm muộn là tôi ngủ quên.” Cô bướng bỉnh cãi lại.
Khuôn mặt của Mục Anh Húc trở nên đáng sợ sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô. Hơi thở quanh thân anh nặng nề và giá rét, ánh mắt hung ác.
“Hừ. Cầm tài liệu này đưa cho thư ký Trần Hiên” Mục Anh Húc không phải lần đầu chứng kiến sự gan lỳ của cô, bực bội chuyển đề tài.
Uông Trữ Hạ biết anh ta không hỏi chuyện riêng tư nữa, liền thở phào, đến gần bàn làm việc. Trong khoảnh khắc khi cô cúi đầu xuống, Mục Anh Húc thấy đôi má hơi ửng đỏ.
Anh ta ngay lập tức cau mày. “Mặt cô sao vậy?”
Tay Uông Trữ Hạ run lên, thầm ghét làn da nhạy cảm của bản thân. Dấu tay qua một đêm vẫn chưa phai, trên làn da trắng nõn càng vô cùng chói mắt.
“Chắc do đêm qua tư thế ngủ của tôi không tốt.”
“Cô nghĩ lừa trẻ con hả? Rõ ràng là dấu tay” Một ý nghĩ xẹt qua đầu Mục Anh Húc, anh ta nhớ Ôn gia không chấp nhận cô. “Là Ôn phu nhân đánh cô?”
“Mục tổng đừng đoán linh tinh. Không có ai đánh tôi. Da tôi vốn nhạy cảm, là do tướng ngủ không tốt.”
“Đừng dối trá. Có phải đây cũng là lý do cô đi muộn? Ôn phu nhân hành hung cô, khiến cô không thể đi làm đúng giờ?”
Uông Trữ Hạ không quen nói dối, cô cảm thấy cứ cãi nhau tay đôi, cô sẽ lộ ra mất. Vì những gì Mục Anh Húc nói đều đúng.
Cô trừng mắt không vui, giọng nói trở nên nghiêm túc. “Mục tổng, đây là chuyện riêng của tôi, không phải công việc, càng không liên quan đến ngài.”
Mục Anh Húc kìm nén cơn giận dữ, anh hất tập tài liệu trên bàn xuống đất, tóm mạnh cổ tay cô, gằn từ chữ. “Cô yêu Ôn Thế nhiều như vậy? Dù bị Ôn phu nhân đánh đập cũng muốn bảo vệ người nhà họ Ôn?”
Cổ tay đau nhói, Uông Trữ Hạ mím chặt môi, gan lỳ trừng mắt với anh.
Mục Anh Húc đã đứng lên, do chiều cao nên cô phải ngửa cổ mới nhìn thắng được vào anh ta. Từ cơ thể Mục Anh Húc tỏa ra mùi thuốc lá xa lạ mà thân quen.
Sau giây phút thất thần, gò má cô đỏ ửng vì suy nghĩ vừa rồi. Cô giật cổ tay ra, giọng nói gay gắt. “Mục tổng, xin ngài giữ khoảng cách. Chuyện riêng của nhân viên, không khiến ông chủ như ngài bận tâm..”
Lời nói bị nụ hôn nuốt chửng. Eo cô bị Mục Anh Húc giữ lấy, anh kéo cô áp sát vào mình, vội vã gặm cắn đôi môi đỏ xinh luôn nói những lời trái ý.
Cảm giác mềm mại ấm áp vươn vào khoang miệng, Uông Trữ Hạ trợn tròn mắt thụ động đón nhận nụ hôn bá đạo. “Um…”
Đến khi cơ thể cô tự phản ứng, tiếng rên rỉ nhỏ xíu trượt khỏi kẽ môi, cô mới hoảng hồn vùng vẫy, đấm vào ngực anh không ăn thua, liền dùng sức cắn mạnh lên môi anh.
Mục Anh Húc bất ngờ bị cắn đau, lực tay nới lỏng khiến cô nhanh chóng lách khỏi cái ôm.
“Môi cô thật ngọt..”
Cái tát mạnh mẽ dữ dội của Uông Trữ Hạ giáng thẳng vào cái miệng nói lười hạ lưu.
Ánh mắt kinh tởm nhìn thẳng mắt anh, từ đó dâng lên làn nước trong veo đầy tổn thương.
Mặt Mục Anh Húc lệch đi sau cái tát, mắt anh trở nên hung bạo, quay về nhìn cô thật tàn nhẫn. Dùng ngón trỏ quệt vết máu trên môi, anh ngắm nghía rồi nhếch mép cười.
“Nụ hôn của Mục Anh Húc này chỉ có giá một cái tát?”
Uông Trữ Hạ không nói hai lời, tát thêm phát nữa vào bên mặt kia của anh, rồi co chân bỏ chạy khỏi phòng.
Mục Anh Húc nhìn vào vẻ hốt hoảng sợ sệt của cô, bật cười nham hiểm.
“Thật thú vị!”
Uông Trữ Hạ chạy đến phòng vệ sinh, tát nước lạnh lên mặt để tỉnh táo hơn. Cô nhìn vào gương, đôi môi đỏ chót vẫn còn cảm giác tê dại đến toàn thân. Cô vừa ghê tởm vừa sợ hãi những rung động theo bản năng trong cơ thể.
“Thế ca, em xin lỗi. Em xin lỗi! Em không điều khiển được cảm xúc của bản thân” Cô đưa tay sờ môi, buồn bã nói.
Tấm gương không đáp lại lời xin lỗi của cô. Thời gian cả ngày làm việc sau đó, Uông Trữ Hạ đều thất thần mất hồn.
Tâm trí cô đứng giữa việc bản thân là vị hôn thê của Ôn thế, và phản xạ của cơ thể khi bị một người đàn ông khác hôn. Cô không thể phủ nhận sự rúng động bên trong.
Do mất hồn, cô đứng xếp hàng chờ thang máy như mọi người, nhưng lại không để ý, bị lỡ, đành chờ lượt sau.
Thời điểm cô bước vào thang máy, thở hắt ra chán nản thì một bàn tay ngăn cửa thang máy, và cơ thể cao lớn thơm mùi thuốc lá chui vào cùng.
“Trữ Hạ, đợi đã.”
Cơ thể Uông Trữ Hạ cứng ngắc.
Buồng thang máy trở nên trầm lặng kỳ quặc.
“Mục tổng, đã hết giờ làm. Nếu là công việc, có thể để ngày mai không?”
“Cô vội vàng trốn tránh vì cũng nhận ra đúng không?” Mục Anh Húc quan sát nét mặt cô, giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng.
Uông Trữ Hạ không đáp lời.
“Trữ Hạ, em hoàn toàn không yêu Ôn Thế.” “Vô nghĩa. Tôi không yêu vị hôn phu của mình thì yêu ai?” Tiếng quát của Uông Trữ Hạ cùng lúc đèn thang máy đột nhiên tắt.
Thang máy rung lên dữ dội khiến cô hét lên vì sợ hãi.
Mục Anh Húc là người bình tĩnh đầu tiên, anh nhanh chóng ôm lấy Uông Trữ Hạ cho đến khi thang máy ổn định. Trong bóng tối, không ai nhìn thấy giây phút anh ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng là biểu hiện gì.
Giọng anh dịu dàng an ủi. “Không sao đâu, thang máy bị trục trặc, sẽ nhanh được sửa chữa. Đừng sợ!”
Uông Trữ Hạ vẫn run rẩy. Bóng tối khiến cô cảm thấy bất an, bản năng sợ chết khiến cô níu chặt tay anh, không để ý đến tư thế thân mật của hai người.
Vị trí hiện tại của Mục Anh Húc khá xa bảng điều khiển, anh cúi đầu nhìn người trong lòng.
“Ôm chặt tôi.”
“Hử?”
Mục Anh Húc kéo hai tay cô vòng ra sau lưng mình khiến hai người mặt đối mặt dính sát vào nhau. Trước khi Uông Trữ Hạ giãy giụa tránh ra, anh đã phát nhẹ lên mông cô.
“Đừng nghịch. Tôi muốn bấm chuông khẩn cấp. Liệu cô có dám đứng một mình trong bóng tối không?”
Cảm giác sợ hãi lấn át sự xấu hổ khi bị người sàm sỡ, cô lắc đầu rồi ôm chặt hơn. Mục Anh Húc nhếch môi hài lòng, dịch dần đến bảng điều khiển.
Chuông khẩn cấp được ấn, thang máy khẽ rung vài giây rồi yên tĩnh.
Tay Mục Anh Húc vẫn giơ trên cao, hắn đắn đo có nên lợi dụng cơ hội ôm cô không, thì điện thoại trong túi Uông Trữ Hạ reo. Cô rời khỏi lòng anh, một tay tóm chặt áo phía trước, tay kia lóng ngóng lấy điện thoại.
Là Ôn Thế gọi tới.
“Hạ Hạ, anh đang ở ngoài công ty. Em tan làm chưa?”
Nghe Ôn Thế nói đang chờ đón cô, Uông Trữ Hạ rưng rưng nước mắt.
“Thế Ca, em bị mắc kẹt trong thang máy… em sợ lắm..”
“Thang máy? Tầng bao nhiêu?”
“Em cũng không biết…”
Thang máy đột nhiên rơi xuống khiến Uông Trữ Hạ trượt tay đánh rơi điện thoại, cơ thể cô lắc lư muốn ngã, được Mục Anh Húc ôm nhanh vào lòng.
Tiếng la hét của cô chỉ dừng lại khi chấn động dừng. Giọng cô sũng nước sợ sệt. “Chúng ta sẽ chết hả?”
“Không, tôi sẽ không để em chết.”
Giọng nói trầm khàn truyền vào tai giữa bóng tối càng trở nên có sức thuyết phục. “Tôi sẽ bảo vệ em. Tin tôi, Trữ Hạ.”
Uông Trữ Hạ không nói nữa. Cả hai lúc này đang ngồi bệt trên sàn, sức nặng cơ thể cô dựa hẳn vào người Mục Anh Húc. Giữa bóng tối không thấy cả năm ngón tay, cô cần hơi ấm của con người để cảm nhận bản thân vẫn còn thở.
Không biết qua bao lâu, đầu óc cô bắt đầu mụ mị, giọng nói cũng trở nên đứt quãng.
“Mục tổng, tôi buồn ngủ..”
“Không được nhắm mắt. Chúng ta bị thiếu ô xi, nếu cô ngủ lúc này sẽ rất nguy hiểm.” Giọng nam trầm từ đâu đó vọng lại, u ù trong tai Uông Trữ Hạ, nhưng thần trí cô mắt đầu mơ hồ.
Có gì đó mát lạnh cạy miệng cô ra, thổi vào đó cơn gió thoáng mát dễ chịu, cô thấy đầu óc thanh tỉnh hơn một chút. Nhận ra sự mềm mại mát lạnh đó khiến bản thân tỉnh táo, cô đưa tay giữ chặt, tham lam hút lấy bằng sức lực nhỏ xíu.
Trong não vang lên những tiếng nói xa lạ. “Chúng tôi bắt đầu mở cửa. Vui lòng đứng lui lại.”
“Chuẩn bị..”
Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, và luồng không khí tràn vào hai người bên trong như được cứu rỗi. Sự mát lạnh biến mất ở môi, cơ thể Uông Trữ Hạ rời khỏi vòng ôm dịu dàng chuyển sang một vòng ôm khác.
Giọng lo lắng của Ôn Thế vang lên bên tai. “Hạ Hạ, em ổn chứ?”
Sau khi Uông Trữ Hạ cầu cứu, Ôn Thế chạy vội vào Mục thị, cùng đội cứu hộ nhanh chóng kiểm tra camera và tìm ra đúng tầng thang máy kẹt.
Uông Trữ Hạ đã rơi vào tình trạng bán hôn mê do thiếu oxy, sau khi bác sĩ kiểm tra, cô được khuyên nên đưa vào bệnh viện nghỉ ngơi.
Mục Anh Húc ngồi yên để bác sĩ khám, ánh mắt nhìn chăm chú Uông Trữ Hạ đang mơ màng được Ôn Thế lau mồ hôi và hỏi han. Ánh mắt anh trầm xuống, quanh thân trở nên nặng nề khiến bác sĩ lo lắng hỏi.
“Ngài Mục, ngài thấy chỗ nào khác thường trên người?”
Nghe thấy tên anh, Uông Trữ Hạ muốn quay lại quan tâm, nhưng Ôn Thế đã cường ngạnh dìu cô đi ra xe.
“Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa.”
Ngồi ở ghế phụ, tràn ngập đầu Lông Trữ Hạ là những lời nói dịu dàng, anh sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô chết, và đôi môi mát lạnh truyền ô xi cho cô. Môi cô vẫn còn sưng, vẫn đầy đủ tê dại và cảm xúc rúng động lạ kỳ trong lòng.
Rồi hình ảnh Mục Anh Húc cô độc ngồi một mình với vị bác sĩ xa lạ, không có bất kỳ ai chạy đến hỏi han anh.
Uông Trữ Hạ chậm rãi sờ tay lên môi, vô thức ấn mạnh vào để cảm giác tê dại không bị đứt quãng.
“Hạ Hạ, đau ở đâu à? Sao môi em sưng thế kia? Có phải bị ngã lúc ở trong thang máy không?” Ôn Thế vừa lái xe vừa quay sang ân cần hỏi.
Khuôn mặt cô đỏ rực, khẽ cúi tóc che bớt đi, Uông Trữ Hạ khẽ nói. “Thế ca, đưa em quay lại Mục thị đi.”
Cô muốn quay lại cảm ơn Mục Anh Húc và hỏi anh ta có sao không?
“Tại sao? Em quên đồ gì à? Đừng lo, mai đi làm lấy cũng được. Em cần đến bệnh viện làm kiểm tra. Anh rất lo lắng sức khỏe của em.”
“Em ổn rồi, sức khỏe rất tốt.” Cô quay sang, chột dạ nói dối. “Sáng nay em đi làm muộn nên công việc vẫn chưa làm xong, cần phải tăng ca. Anh quay xe lại đi.”
Uông Trữ Hạ không quen nói dối, cô và Cao Trữ Tịch rất dốt khoản giấu giếm sắc mặt, Ôn Thế nhanh chóng nhận ra điều này.
Hắn phanh xe đột ngột khiến cô suýt nữa bắn ra khỏi ghế đập mặt vào kính xe, may có đai an toàn giữ lại.
Giọng lãnh đạm của Ôn Thế vang lên kèm theo tức giận.
“Em quay về công ty vì công việc hay vì Mục Anh Húc?”