Chương 179
Uông Trữ Hạ đang ở trong nhà hàng nhận được tin nhắn, sắc mặt lập tức thay đổi, điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống sàn.
Nhận ra cô không ổn, Hứa Cao Lãng quan tâm hỏi. “Có chuyện gì vậy?”
Uông Trữ Hạ cúi người nhặt điện thoại, nụ cười đầy chua xót buồn bã ở nơi không ai thấy.
Cô hồi âm Mục Anh Húc chỉ bằng một câu. “Nghĩ thế nào cũng được.”
Mục Anh Húc vô cùng tức giận, mất lý trí ghen tuông, hoàn toàn coi tin nhắn của cô là thừa nhận, anh có thể tượng tượng vẻ mặt đắc thắng của Hứa Cao Lãng đang vênh váo thiếu đánh.
Lửa giận xông lên óc, điện thoại bị ném xuống đất, nghiến răng lẩm bẩm. “Hắn đối xử tệ bạc với em như vậy, em vẫn chọn hắn, đúng là ngu ngốc! Đồ đàn bà mê muội u mê! Có ngày bị hắn bán đi cũng đáng đời!”
Ném điện thoại chưa đủ phát tiết, anh đấm mạnh xuống bàn trà phủ kính, dĩ nhiên kính sẽ không rạn nứt như trong phim, mà chỉ khiến các khớp xương tay đau nhức. Anh ngồi gục trên sô pha, ôm đầu chán nản.
Gần hai phút ngồi bất động, bình tĩnh cũng được lấy lại, Mục Anh Húc hối hận về những gì mình vừa nói. Anh nhặt điện thoại dưới sàn, may mắn không hỏng, chỉ rạn vỡ một góc màn hình. Anh gửi thêm một tin nhắn cho Uông Trữ Hạ. “Nhớ về sớm nghỉ ngơi.”
Không ra lệnh, không dò hỏi, đơn giản là lời quan tâm giản dị. Nhìn lại tin nhắn vừa gửi, Mục Anh Húc khịt mũi tự giễu bản thân, không ngờ có ngày mình khụy lụy, thua cuộc trước một người phụ nữ thế này.
Trong nhà hàng Uông Trữ Hạ ngơ ngác nhìn điện thoại, tinh thần như trôi dạt đi đâu, không để ý xung quanh. Vẻ ngẩn người của cô tình cờ bị Hứa Cao Lãng bắt gặp sau khi thanh toán hóa đơn trở về.
“Làm sao vậy? Đang xem gì trên điện thoại à?” Hắn tò mò hỏi.
Uông Trữ Hạ vội cất điện thoại, cười nhẹ. “Không có gì.”
Sự ngẩn ngơ như người mất hồn của cô làm hắn thấy mất mát. Hắn biết nhiều thứ, chỉ là không muốn cô xấu hổ hay phải khó xử. Sự không tập trung của cô diễn ra suốt bữa ăn, kéo dài đến lúc này, đây là kết quả mà hắn không hề mong đợi.
Hứa Cao Lãng giấu đi vẻ cô đơn trong mắt, giả vờ thoải mái gợi chuyện. “Em đang nghĩ gì vậy? Ban nãy em vừa ăn vừa xuất thần, lo lắng công việc à? Chưa quen môi trường làm việc mới?”
Uông Trữ Hạ như giật mình khỏi giấc mộng, cô quay lại nhìn ánh mắt nghi ngờ của hắn, cười nhẹ lắc đầu. “Tôi không suy nghĩ gì hết. Chỉ là hôm nay hơi mệt thôi. Công việc lúc nào cũng chạy hết công suất, không phải lo lắng.”
Cô che giấu tâm trạng của bản thân, và luôn nghĩ hắn không nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu cô.
Tiếc rằng, không qua mắt được người từng trải như Hứa Cao Lãng. Hắn làm bộ hờ hững nói. “Tin nhắn em nhận được trong bữa ăn là do Mục Anh Húc gửi, đúng không? Em chỉ có thể lơ đãng vì anh ta.”
Hắn cười trước ánh mắt sửng sốt của cô, không hề thấy có lỗi nói ra. “Xin lỗi, tôi tình cờ đọc được tin nhắn.”
Uông Trữ Hạ không biết phải nói gì, cúi đầu lựa chọn im lặng. Hứa Cao Lãng đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, bước sang bên cạnh ghế cô, xỏ hai tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống Uông Trữ Hạ.
“Trước bữa cơm tối nay, tôi còn suy nghĩ sẽ đấu một trận công bằng với Mục Anh Húc, để xem rốt cuộc em chọn ai. Hiện tại điều này không còn cần thiết.” Hắn đột ngột khom người chống tay lên thành ghế sau lưng Uông Trữ Hạ, ép cô ngồi thọt lỏm trên ghế, vây hãm cơ thể cô vào trong.
Giọng Hứa Cao Lãng mạnh mẽ và dứt khoát. “Sự thật là em luôn yêu anh ta, nhưng không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Sự thật em nói hận anh ta là vì không thể buông tay, không dễ dàng quên. Sự thật là em đang tự lừa dối chính mình.”
Lời nhận xét của Hứa Cao Lãng khiến Uông Trữ Hạ trầm tư, cô cau mày, vẫn không chịu thừa nhận.
“Tôi … tôi không yêu anh ấy. Anh nhầm rồi, anh không hề hiểu suy nghĩ trong đầu tôi. Làm sao có thể dễ dàng tha thứ những tổn thương trong quá khứ? Tôi không tha thứ cho anh ta.”
Nghe Uông Trữ Hạ bướng bỉnh ngụy biện như từ trước đến nay, Hứa Cao Lãng bất lực thở dài, tự chỉ vào nơi trái tim. “Nơi này thành thật nhất. Em tự hỏi nó đi!”
Hứa Cao Lãng bỏ qua sự chột dạ của cô, cố ý không hỏi nữa. “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Trên đường về, Uông Trữ Hạ quay đầu nhìn ra cửa kính xe, trầm mặc không lên tiếng, ánh mắt xa xăm không có điểm dừng.
Đêm hôm đó, Uông Trữ Hạ trằn trần suy nghĩ về những lời Hứa Cao Lang đã nói, nghiêm túc kiểm tra lại tình cảm của mình với Mục Anh Húc.
Cô luôn tự lừa dối mình? Cô nên tha thứ cho người chồng cũ từng coi cô không bằng một con chó? Cô nên tha thứ cho người đàn ông chỉ coi cô là cái nhiệt máy đẻ? Người đàn ông đó từng gọi cô là kỹ nữ, cưỡng bức cô, từng chửi cô hạ tiện, vậy bây giờ quay lại với anh ta, cô ti tiện hay không ti tiện?
Chỉ cần nghĩ đến việc buông tất cả thống khổ khi xưa là cô lại thấy không cam lòng.
Uông Trữ Hạ trằn trọc đến gần sáng mới thiếp đi, dĩ nhiên sáng hôm sau cô lại dậy muộn. Cô ngồi dậy, nhìn đồng báo thức chỉ tám giờ đúng, bực bội vò tóc. Mặc dù thư ký toàn thời gian của sếp không cần đi làm đúng tám giờ sáng đến năm giờ chiều, và giờ làm việc của sếp không cố định nên chỉ cần phối hợp với lịch trình đã sắp xếp hoàn hảo là được.
Nhưng hôm nay chín giờ, sếp sẽ có cuộc họp trên tầng cao nhất, đối với việc quan trọng như vậy, cô nhất định phải chuẩn bị trước.
Uông Trữ Hạ vội vàng thu dọn bản thân rồi lao đến công ty, thời điểm chạy vội vào thang máy thì bị người bên trong đầy ra.
“Đã đông người, đợi chuyến sau.” Cô nhận ra đó là một đồng nghiệp khá thân với trợ lý của Hạ Lam Lam.
Uông Trữ Hạ nôn nóng nhìn thang máy bên cạnh, đếm số chờ đợi. Chuẩn bị bước vào thang máy sau tiếng ting thì bị xô vào vai.
“Tránh ra! Cô có chịu nổi trách nhiệm về việc tôi chậm trễ ký hợp đồng không?”
Lại là Hạ Lam Lam. Hai ngày liên tiếp đều nhìn thấy cô ta xuất hiện ở công ty, không phải cô ta ta đã đến đoàn phim sao?
Vừa định đáp trả về thái độ hống hánh, Uông Trữ Hạ bất chợt nghĩ đến nhưng vì Lâm Mộng Như khuyên nhủ hôm qua, cô nhủ thầm trong lòng, bản thân có thể chịu đựng.
Cô lặng lẽ đứng tránh sang bên, kêu Hạ Lam Lam và trợ ký vào thang máy trước. Sau khi họ bước vào trong, Uông Trữ Hạ vừa nhấc chân đi vào đã bị trợ lý đẩy thật mạnh khỏi thang máy.
“Xin lỗi, Hạ Lam Lam của chúng tôi không thích dùng chung thang máy với những người thấp hèn. Cô đợi chuyến sau đi.”
Uông Trữ Hạ do không phòng bị nên vấp ngã phịch xuống đất, túi xách bật tung nắp, đồ linh tinh bên trong văng tung tóe ra sàn. Cửa thang máy từ từ đóng lại, những gì cô có thể nhìn thấy là khuôn mặt tự mãn sung sướng của hai người bên trong.
Vài người đi tới nhìn cô ái ngại, nhưng không ai có ý định giúp đỡ. Thang máy bên cạnh đã xuống, Uông Trữ Hạ vội vàng thu dọn đồ rơi vãi, lại tiếp tục lỡ thêm chuyến nữa.
Nhìn thấy thời gian không còn nhiều, Uông Trữ Hạ thầm chửi rủa trong lòng, chấp nhận số phận của mình mà chờ đợi. Khi cô đến phòng họp trên tầng cao nhất, cuộc họp sắp bắt đầu, Uông Trữ Hạ vội vàng thu dọn tài liệu đã sắp xếp sẵn trên bàn hôm qua trước khi tan làm, bước nhanh vào phòng họp.
Khi Ngụy Bác Văn cần tài liệu, Uông Trữ Hạ không tìm thấy nội dung bài phát biểu nữa, đầu cô choáng váng sợ hãi, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Cô nhớ tờ giấy phát biểu đã kẹp sẵn bên trong, làm sao lại bị thiếu? Bây giờ quay về văn phòng in thêm một bản sẽ không kịp.
Mọi người đang chờ Ngụy Bác Văn phát biểu, thấy Uông Trữ Hạ vẫn chưa giao bài phát biểu, vẻ mặt ông ta có chút không vui dù không biểu hiện rõ ràng.
Ngay lúc Uông Trữ Hạ đang lúng túng, Ngụy Bác Văn đã tự nói những điều cần chú ý, tuy không chuẩn bị trước nhưng rất hoàn chỉnh.
Mặc dù năng lực ứng phó của sếp giỏi nhưng việc cô mắc sai lầm trong công việc là sự thật, vừa ra khỏi phòng họp đã bị sếp mắng.
“Trước còn thấy cô làm việc thông minh, sao lại không xử lý được chuyện nhỏ này?”
Uông Trữ Hạ cúi đầu, thành khẩn nhận lỗi. “Xin lỗi sếp, đây là sai lầm trong công việc của tôi. Tôi chấp nhận kỷ luật. Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.”
“Trừ một tuần lương. Cô kiểm tra lại toàn bộ số liệu trong hai quý đầu cho tôi.” Sếp thẳng tay trừ lương, nhưng như vậy cũng là nhẹ nhàng rồi. Sắp xếp tài liệu trong hai quý tại phòng dữ liệu ít nhất cũng mất vài ngày mới hoàn thành.
Uông Trữ Hạ ra khỏi văn phòng, trực tiếp đi đến phòng dữ liệu. Phòng dữ liệu lộn xộn hơn cô nghĩ khiến Uông Trữ Hạ đau đầu.
Lúc này, Lâm Mộng Như thiện ý đi tới, đứng ở cửa hỏi cô. “Sếp phạt cậu thế nào? Sắp xếp lại những tư liệu này?”
“Tớ bị trừ một tuần lương. Không phải sắp xếp hết các tư liệu trong này, chỉ là hai quý gần đây thôi.” Uông Trữ Hạ buồn bã đáp.
Lâm Mộng Như bước đến võ vai cô, bảy tỏ đồng cảm với xui xẻo của Uông Trữ Hạ, đồng thời nghiêm túc hỏi. “Tớ không tin cậu phạm phải lỗi vớ vẩn như vậy. Chẳng lẽ có người cố ý lấy đi bài phát biểu?”
“Ai mà nhàm chán làm việc này…A, không nhẽ là Hạ Lam Lam?” Uông Trữ Hạ trước đó không nghi ngờ, nhưng nghe bạn thân gợi chuyện liên suy đoán.
“Nhưng sáng nay cô ta không lên tầng cao nhất, àm sao có thể giấu bài phát biểu được?”
“Cũng có thể tớ làm mất trong quá trình di chuyển. Được rồi, quên cô nàng kiêu ngạo Hạ Lam Lam đi, giờ tớ chỉ muốn sắp xếp xong dữ liệu càng sớm càng tốt, trong này u ám khó chịu quá „ “Cố lên!” Lâm Mộng Như cổ vũ cho cô và rời đi, để lại một mình Uông Trữ Hạ trong phòng dữ liệu.
Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, mùi mực và mùi giấy quá nồng nặc, Uông Trữ Hạ cảm thấy hơi nghẹt thở, cô muốn mở hé cửa cho thoáng khí nên đi về phía cửa.
“Cửa khóa?” Trợn mắt kinh ngạc, Uông Trữ Hạ vặn xoáy tay nắm cửa mấy lần đều vô ích. Tay đập râm râm lên cửa, cô hét thật to. “Mở cửa ra! Có người bên trong!”
Nhưng không có ai đáp lại, điều này khiến Uông Trữ Hạ bấn loạn. Phòng dữ liệu được thiết kế ở nơi hành lang rất vắng vẻ, rất ít người lui tới đây, trừ khi cần tìm tài liệu, đồng nghĩa với việc khả năng có người đến mở cửa cũng rất thấp.
Uông Trữ Hạ vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lâm Mộng Như nhưng tín hiệu không được tốt, năm sáu cuộc gọi đều không liên lạc được. Cô đi quanh phòng, tìm xem có cửa sổ hay cửa phụ nào không, nhưng bốn vách tường chỉ có các kệ tủ và hàng loạt các kệ để hồ sơ dữ liệu.
Uông Trữ Hạ chống gối, khom người thở dốc, cô không tìm được cửa ra nào khác ngoài cánh cửa đóng kín không mở được kia.
“May đèn vẫn còn sáng, nếu cũng sập nguồn thì…”
Trong giây tiếp theo, đèn trong phòng dữ liệu đột nhiên tắt, Uông Trữ Hạ hoàn toàn chìm vào bóng tối…