Chương 192
Mục Anh Húc bế Uông Trữ Hạ lên xe, cô không vùng vẫy, nằm im để anh ôm đi khuất khỏi tầm mắt của Hứa Cao Lãng.
Cơ thể lâng lâng, mắt mông lung không tìm được phương hướng, cô ngốc nghếch hỏi. “Chúng ta đang trên thuyền hả? Sao sóng lớn như vậy..”
Mục Anh Húc mím môi nhìn cơ thể say khướt trong lòng, nén giận, thở dài thườn thượt. “Quên đi, không ai chấp kẻ say.”
Uông Trữ Hạ cười khúc khích không hiểu lời anh nói. Ngồi trên ghế, cô nghẹo đầu ngủ ngon lành làm anh càng tức điên.
Không có ai để anh trút giận. Tâm trạng khó chịu khi nhớ đến cảnh Hứa Cao Lãng cúi người muốn khoác áo cho cô, động tác trông đặc biệt thân mật, cứ như có bàn tay bóp nghiến tim khiến anh khó thở.
Uông Trữ Hạ say rượu mơ mơ màng màng, nhưng cảm giác không khí xung quanh khác thường, cô ngơ ngác mở mắt, đưa tay xoa xoa mặt anh, thỏa mãn ham muốn trong lòng. “Ngoan, cười một cái. Thương thương!”
Say rượu khiến mặt cô ửng đỏ, nhu mì hơn bình thường. Bộ dáng ngớ ngẩn của cô giúp cơn giận của anh vơi đi một nửa. Anh bỏ tay cô xuống, thắt dây an toàn rồi phóng xe về nhà mình.
Về tới Mục gia, Mục Anh Húc bế thẳng cô vào phòng.
“Dù em vay tiền hắn, dù em thân mật với hắn, người phục vụ em lúc này cũng là tôi. Nghĩ đến thấy bực!” Anh lèm bèm, véo vào mặt cô sau khi đặt người nằm trên giường.
Uông Trữ Hạ không biết các hành vi của anh, nghiêng đầu ngủ say sưa.
Anh đi nhanh vào buồng tắm, trên tay là chiếc chậu nhỏ. Kinh nghiệm chăm sóc cô say xỉn lần trước quá kinh hãi, anh không hứng thú trên cơ thể mình mang đầy đồ nôn bẩn thỉu nữa.
Mục Anh Húc cởi áo khoác trên người cô, bên trên dính ít rượu, ném xuống sàn với vẻ mặt kinh tởm.
Sau lần cô say xỉn trước, anh đã cho người chuẩn bị rất nhiều trang phục riêng cho cô, lục tủ lôi áo ngủ mới, muốn thay chiếc sơ mi trên người Uông Trữ Hạ, nhưng ngón tay đụng đến khuy áo đầu tiên, anh lại lừng khừng.
Nghiến rắng, anh chỉ tháo một khuy áo để cô thoải mái, vứt áo ngủ mới xuống cuối đuôi giường. Mục Anh Húc ngồi gục đầu bên mép giường, chất vấn lương tâm.
“Mình cũng có lúc quân tử một cách ngu ngốc? Người dâng đến miệng không ăn, nếu người ngoài biết được, có nghĩ mình bất lực? Cần quái gì phải đợi em ấy tự nguyện? Ăn hay không ăn? Mình rất muốn ăn..”
Tự giễu tự trách bản thân chán chế, bóp mũi cô cho đỡ tức, anh nhận mệnh lấy khăn ấm nóng lau mặt và tay chân cho cô. Sắc mặt xám xịt khó gần nhưng động tác trên tay anh rất nhẹ nhàng.
“Tôi đúng là kiếp trước mắc nợ em, kiếp này phải trả.”
Chắt lưỡi cảm thán, anh gạt mấy sợi tóc trên trán cô, cầm chiếc mũi thanh tú lắc lắc để trả thù thì Uông Trữ Hạ đột ngột mở mắt. Cô đập vào tay anh, rồi nhoẻn cười, ngọt ngào gọi. “Mục Anh Húc?” “Chuyện gì?” Mục Anh Húc hỏi với vẻ bối rối như bị bắt quả tang.
Giữa đôi môi vừa được anh lau rửa khá kỹ, vẫn chưa rút đi màu đỏ rực, thoát ra câu nói thật nhỏ. “Em yêu anh…” Nói xong, cô nhắm mắt, nghiêng đầu ngủ tiếp.
“Em đang tỏ tình với tôi?” Trái tim choáng ngập niềm vui, Mục Anh Húc đẩy đẩy vai cô. “Hạ Hạ? Hạ Ha! Nhắc lại được không?”
Trả lời là tiếng ngáy khò khò của cô. Anh gục đầu xuống, giấu đi khuôn mặt hiện tại, anh cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh bất thường. Bao nhiêu tức giận đều biến mất không dấu vết, trong lòng chỉ còn mảnh mềm mại đầy rung động.
Anh chống tay xuống gối, ngay sát đầu cô, thận trọng nghiêng người, hôn trộm vào khuôn mặt đỏ rực đáng yêu.
Như đồ ngốc mới biết yêu lần đầu, anh hí hửng đá dép, leo lên giường, ôm Uông Trữ Hạ mãn nguyện chìm vào giấc ngủ. Hy vọng anh và cô sẽ gặp nhau trong mơ.
Khi ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, Uông Trữ Hạ nhíu mày tỉnh dậy.
Cô day day thái dương, hối hận vì bản thân đã uống quá nhiều, giờ đầu nhức như búa bổ, thật khó chịu.
Sau đó cô cảm thấy có điều khác thường. Tại sao có bàn tay vắt ngang trên người cô? Cô từ tốn quay đầy, trái tim ngừng đập trước khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Mục Anh Húc.
Mắt chớp chớp, cô vận hành bộ não đặc quánh, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua. Luôn không nhớ gì sau khi say, thật tệ hại.
“Tại sao lần nào say rượu mình cũng xuất hiện ở Mục gia? Hôm nay còn nằm trong vòng tay anh ta?” Cô xoay đầu nhìn tới nhìn lui, tự cảm nhận cơ thể có đau nhức hay kỳ cục chỗ nào không.
Trong khi cô đang yên tâm không có chuyện quá phận nào xảy ra đêm qua, thì cơ thể Mục Anh Húc thoáng động. Tiềm thức trước nguy hiểm làm cô vội nhắm mắt, giả bộ chưa tỉnh ngủ. Cô chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt anh.
Mục Anh Húc tỉnh ngủ trước cô, lặng lẽ nhìn cô dậy, rồi ngạc nhiên, suy nghĩ, anh muốn đùa cô nên khẽ nhúc nhích, và cô nhắm mắt giả vờ ngủ đúng như dự đoán của anh.
Uông Trữ Hạ luôn có hành vi khiến anh thấy trẻ trung đi nhiều.
“Nếu em tiếp tục ngủ, tôi sẽ dùng nụ hôn của hoàng tử đánh thức công chúa.”
Cô bị lời đe dọa đùa giỡn của anh làm phát cáu, mở mắt trừng anh. “Tại sao tôi ngủ trên giường của anh?”
“Không phải là mình chưa từng ngủ với nhau.” Mục Anh Húc tủm tỉm phán một câu xanh rờn. “Lấy tôi đi!”
Ba chữ ngắn gọn, súc tích, chuẩn mục tiêu, lệch chủ đề, đột ngột đến mức cắm Uông Trữ Hạ trễ xuống vì kinh ngạc. Khóe môi cô cong lên. “Đó là cách anh cầu hôn? Không chân thành”
“Ồ? Em đồng ý?”
Nhìn người trước mặt rõ ràng ánh mắt mang mong đợi khẩn cầu, nhưng vẻ mặt thì kiêu ngạo lưu manh, cô không đành lòng nói không phải.
Cô mở phòng thiết kế bằng tiền vay của Hứa Cao Lãng vì không muốn người khác nghĩ cô dùng tiền của Mục Anh Húc, xoay người một cái, cô đồng ý chuyện đại sự này, chẳng phải lý do sứt sẹo hồi trước đều vứt thùng rác hết sao? “Studio của tôi mới khai trường, cho tôi thời gian.” Cô thẳng thắn nói, giọng mạnh mẽ dứt khoát.
Mục Anh Húc nhượng một bước. “Em chưa đồng ý cũng được, nhưng phải hứa với tôi một chuyện.”
“Nói thử!” Cô thấy hứng thú khi anh rào trước đón sau.
“Em chưa đồng ý lấy tôi vì còn bận studio, vậy bù đắp cho việc đau lòng này, em phải để tôi góp cổ phần studio của em.”
Tiền mở phòng thiết kế phần lớn là vay mượn, nhưng thực tâm cô không thích dính đến tiền bạc với Mục anh Húc. Sau khi cân nhắc, cô lắc đầu. “Bây giờ thêm cổ đông rất không tiện. Studio đã đủ vốn và tiền để duy trì hoạt động. Tôi không có nhu cầu cần thêm.”
“Em phải chọn một trong hai việc, để tôi đầu tư vốn hoặc đuổi hắn ta khỏi vị trí cổ đông hợp tác.” Mục Anh Húc hạ giọng lạnh lùng, mắt hiện lên tia bất mãn tức tối.
“Tôi vay tiền của anh ta để thành lập phòng thiết kế, bảo anh ta rút lui khi chưa đi vào hoạt động là chuyện không thể xảy ra.” Uông Trữ Hạ không dễ dàng lung lay, giọng cô cương quyết không kém.
“Cuối cùng em vẫn chọn hắn.”
Đối diện khuôn mặt bất mãn ngang ngược của anh, cô nhăn trán không biết thuyết phục thế nào. Hai người chìm trong im lặng nằm cạnh nhau, cứ như chỉ cần mở lời là sẽ chuyển thành đối chọi gay gắt.
Trước vẻ khó xử cùng cá tính gan lì của cô, Mục Anh Hục rốt cuộc mềm lòng thua cuộc, anh thực sự không nỡ ép cô.
“Quên đi, không tham gia thì không tham gia.”
Uông Trữ Hạ thở phào nhẹ nhõm vì sự nhượng bộ thỏa hiệp của anh. Cô mượn tiên Hứa Cao Lãng để tự mở phòng thiết kế chủa riêng mình, rồi lại hất cẳng hắn đi, chuyện qua cầu rút ván thế này, cô không làm được.
“Đừng tưởng rằng tôi đồng ý để hắn tiếp tục làm cổ đông là hai người có cơ hội gần gũi.” Mục Anh Húc nghiến răng nói. “Em phải nhớ em là người phụ nữ của Mục Anh Húc này. Tôi cảnh cáo em tránh xa những gã đàn ông khác, đặc biệt là Hứa Cao Lãng.”
“Nguyên nhân sâu sa việc anh muốn góp vốn đầu tư là vì ghen tuông2”
Cô dở khóc dở cười, liếc mắt xem thường cách cư xử như đứa trẻ của anh. “Được, tôi hứa. Anh làm như tôi là bông hoa hút ong hút bướm, thật là…”
Mục Anh Húc không hề xấu hổ trước giọng nhạo báng của cô, mắt anh đảo lên đảo xuống khắp mặt cô, nheo mắt nham hiểm. “Em từ chối thịnh tình muốn góp vốn chung tay làm việc với em, tôi rất tổn thương. Em có nên bồi thường cho tôi không?”
“Hử?” Uông Trữ Hạ không để ý đến ánh mắt nguy hiểm háu đói của anh, cô lơ đãng muốn ngồi dậy, hai người nằm trên giường nói chuyện với nhau khá bất tiện. “Bồi thường gì?”
Vừa hỏi xong, Mục Anh Húc như con báo săn mồi, nhào lên người cô, trả lời câu hỏi bằng hành động bá đạo.
Đôi môi bị cắn khiến cô rên lên vì đau, anh lợi dụng sơ hở luồn lưỡi vào trong, tham lam chiếm cứ khoang miệng mềm mại ngọt ngào của cô. “Ví dụ như chuyện này.”