Chương 295
Uông Trữ Hạ khựng người vài giây rồi đi ra khỏi phòng. Cô đi dọc hành lang có lác đác bệnh nhân và y tá đi lại, lên trên hai tầng lầu, rồi dừng bên ngoài một căn phòng rộng, có bức tường bằng kính dầy.
Đàm Hân nghiên thở ô xi, khắp người cắm rất nhiều thiết bị máy móc. Ngày cô tỉnh lại, cô cũng đòi thư ký Trần Hiên dẫn đến gặp Đàm Hân Nghiên, cô không quên được kết quả từ miệng bác sĩ nói ra.
“Việc sảy thai và mất máu trong thời gian dài khiến cơ thể cô ấy chịu nhiều thương tổn nghiêm trọng. Phần đầu bị đất đá đổ xuống tổn thương dây thần kinh, có khả năng vĩnh viễn là người thực vật.”
Người thanh toán hóa đơn viện phí của Đàm Hân Nghiên không phải Uông Trữ Hạ hay thư ký Trần Hiên. Phía bệnh viện giữ kín thông tin nhưng Uông Trữ Hạ có thể đoán ra đó là ai.
Một giảng viên xinh đẹp nổi tiếng trong lòng các chàng trai độc thân, bây giờ như khúc gỗ nằm im lìm thoi thóp từng hơi thở nhờ máy móc, Uông Trữ Hạ muốn hận muốn bắt cô ta đền tội trước pháp luật cũng không đủ nhẫn tâm.
Thở dài, Uông Trữ Hạ quay người rời đi.
Cô biết Lâm Mộng Như không thích cô đến thăm Đàm Hân Nghiên, nhưng cô không điều khiển được ích kỷ xấu xa trong lòng. Cảm giác hả hê khi nhìn người phụ nữ lăn giường với Mục Anh Húc chịu hậu quả thảm khốc mới xoa dịu được tâm trạng cô.
Tuy thư ký Trần Hiên đã nói rõ người đóng cảnh thân mật với Đàm Hân Nghiên là Trần Thạch Tín, gã đeo mặt nạ da người, chỉ có vóc dáng giống Mục Anh Húc.
Uông Trữ Hạ đi về phía thang máy, ngang qua một người mặc áo đội mũ trùm đầu, cô không quá bận tâm về việc trời nóng lại ăn mặc kín đáo. Nhưng chỉ vài giây liền nhận ra có điểm không đúng, cô quay phắt người chạy vội đến gần người đội mũ trùm, đưa tay muốn kéo mũ.
Đối phương nhanh nhẹn hụp người xuống, rồi lách mình tránh đi, chạy về phía cầu thang thoát hiểm.
Uông Trữ Hạ bắt kịp góc áo hắn trước khi hắn trượt theo tay cầm cầu thang.
“Hứa Cao Lãng! Anh thật hèn nhát.”
Cơ thể đối phương khựng lại, đứng yên không nhúc nhích cũng không lên tiếng.
“Không phải anh ban ngày hùng hổ muốn nuốt trọn Mục thị sao? Bây giờ như con rùa rụt cổ không dám gặp người…”
Đối phương quay lại, từ tốn đưa tay kéo mũ trùm đầu, khuôn mặt bỏng nặng sần sùi toàn bộ một bên má, da thịt hốc mắt quắt lại khiến tròng mắt lồi ra, cảm tưởng chỉ động nhẽ sẽ rớt xuống đất.
Uông Trữ Hạ sợ đến mức không hét nổi thành lời, chân rủn rẩy khiến cô ngã ngồi xuống sàn hành lang, hai tay chống xuống như muốn bò giật lùi vì kinh hãi.
“Sợ?” Hứa Cao Lãng nửa khuôn như ác quỷ nhếch miệng cười thích thú. Vết thương lồi lõm đầy thuốc không được băng gạc quấn lại khiến lớp thịt và mỡ vàng bên trong nhúc nhích theo cử động của môi. “Trong mắt em, tôi ngoài chán ghét cũng chỉ có sợ hãi thôi, phải không?”
Uông Trữ Hạ mím môi không trả lời. Hứa Cao Lãng ngồi xổm bên cạnh cô, đưa tay muốn vuốt mặt cô nhưng bị phản ứng run rẩy của cô khiến cho bực bội.
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm như vậy.”
“.Anh… tôi không biết anh bị…”
Hứa Cao Lãng há miệng cười, da mặt nhúm nhó khiến hắn đau đớn, lông mày thoáng nhíu. “Em định nói tôi bị quả báo đúng ko? Tôi chưa từng hối hận. Kể cả thành như thế này, tôi vẫn không bỏ cuộc.”
Hắn nghiêng người, thì thầm vào tai cô. “Tôi sẽ quay lại cướp em khỏi Mục Anh Húc. Nhanh thôi.”
“Anh… định rời khỏi đây?” Uông Trữ Hạ tìm đúng trọng tâm câu hỏi.
“Em vẫn luôn thông minh.” Hứa Cao Lãng muốn vuốt tóc cô nhưng bị Uông Trữ hạ nghiêng người tránh đi. Hắn khịt mũi bực bội.
“Tại sao?” Cô hỏi. Hứa Cao Lãng đảo mắt khắp mặt cô, chỉ tay vào nửa khuôn mặt bỏng đáng sợ.
“Vậy còn Đàm Hân Nghiên? Còn. Mục thị? Anh sẵn sàng buông tay sau bao nhiêu bẫy rập?” Uông Trữ Hạ vẫn còn khiếp sợ bên mặt đã tróc da đến tận thịt bên trong, giọng cô khá run.
“Đàm Hân Nghiên chỉ là con cờ hỏng, tôi cho cô ta tiếp tục tồn tại vô tri đến hết đời là trừng phạt sự ngu ngốc của cô ta.” Hứa Cao Lãng đứng dậy nói những lời tàn nhẫn, đưa tay về phía Uông Trữ Hạ. “Còn Mục thị, tôi cắn được một lần thì vẫn cắn được lần sau.”
Uông Trữ Hạ không cầm tay hắn, cô tự đứng dậy giữ một khoảng cách nhất định. Giọng cô nhẹ nhưng đầy kiên quyết, từng chữ được nói ra với ánh mắt sáng rực. “Anh sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai chạm tay vào Mục thị đâu. Húc sẽ không cho anh cơ hội.”
Hứa Cao Lãng nheo mắt khó chịu khi nghe đến tên tình địch, hắn nhìn cô rất lâu, cuối cùng quay người đi về phía phòng bệnh của Đàm Hân Nghiên. Được vài bước, hắn quay lại nhẩn nha nói.
“Có một chuyện thú vị này muốn nói với em, coi như món quà cuối cùng”
Nhìn ánh mắt cảnh giác của cô, hắn cười châm biếm. “Chuyện về Cao Trữ Mộc.”
Uông Trữ Hạ chấn động, chuyện Mục thị quấn lấy cô gần đây, cô không hề nhớ đến Cao Trữ Mộc đã chết trong tù.
“Một lần vào thăm cô ả, chính miệng ả nói với tôi. Mục Anh Húc từng hiểu lầm cô bạn nhỏ chơi với hắn hồi bé là Cao Trữ Mộc nên mới giúp đỡ và yêu thương ả. Thực ra đó là em! Cao Trữ Mộc đã mạo danh em để hưởng thụ tình bạn biến thành tình yêu của Mục Anh Húc.”
Vì Uông Trữ Hạ nhớ lại toàn bộ ký ức nên việc ngày nhỏ từng chơi đùa với một cậu bé, cô vẫn nhớ, chỉ là cô không biết đó là Mục Anh Húc. Khi cô gặp anh lần đầu tiên là cô mười sáu tuổi, khi đó Mục Anh Húc xuất hiện là một người đàn ông thành đạt, vẻ ngoài nam tính cùng sự lạnh nhạt của anh không có chút hình bóng nào của người bạn nhỏ năm xưa. Không nghĩ đến..
“Có gì để chứng mình việc này?”
“Cao Trữ Mộc căn cứ vào vết sẹo nhỏ trên cánh tay để chứng minh thân phận” Hứa Cao Lãng quan sát tay cô, nghi ngờ hỏi. “Không phải Mục Anh Húc từng kết hôn em với trong vài năm, tại sao trên tay vợ có sẹo như bạn thỏa thơ ấu lại không nhận ra?”
Uông Trữ Hạ vĩnh viễn không nói ra với bất kỳ ai việc Mục Anh Húc chỉ chạm vào người cô khi đã uống say, tưởng nhầm cô thành Cao Trữ Mộc mới âu yếm cô.
Đó là quá khứ không vui, cô không muốn đào bởi lên.
Ai cũng có sai lầm, không thể đổ lỗi cho anh chung tình với Cao trữ Mộc, nhẫn tâm với người vợ thay thế, càng không thể nói vì cô lụy tình hèn mọn… thanh xuân ai cũng có, ai có thể đảm bảo mọi quyết định đều là đúng khi chúng ta hành động theo con tim, chứ không phải bằng lý trí.
Mục Anh Húc yêu Cao Trữ Mộc vì tình bạn thủa nhỏ do chị ta giả dạng cô.
Nhưng Mục Anh Húc yêu cô bởi chính con người cô, yếu đuối nhu nhược, ngu ngốc vụng về, tốt bụng một cách vô lý… điều này không phải hạnh phúc hơn sao?
Hứa Cao Lãng đợi phản ứng của Uông Trữ Hạ nhưng cô mải chìm đắm trong suy nghĩ khiến hắn bực bội. Hắn quay lưng kéo mũ trùm lên đầu, đi vào hành lang vắng lặng, bóng dáng cô độc lầm lũi.
Phía trước không ai chào đón hắn, sau lưng không ai đợi chờ hắn.
Uông Trữ Hạ không hề nghĩ đến lần gặp gỡ này là lần cuối cùng cô gặp Hứa Cao Lãng.
Ba ngày sau, thư ký Trần Hiên đưa tài liệu trình lên bàn làm việc của Uông trữ Hạ.
“Hứa Cao Lãng đang chuyển công ty dần sang nước ngoài.” Uông Trữ Hạ sửng sốt, vội vàng cầm tài liệu đọc nhanh.
Điện thoại của thư ký Trần Hiên vang lên, hắn nghe máy mà sắc mặt xanh đỏ lẫn lộn.
“Bệnh viện gọi điện, Mục tổng đã tỉnh.”
Hai người vội vàng chạy đến bệnh viện.
Uông Trữ Hạ đã bụm mặt khóc khi nhìn thấy cặp mắt ưng mở ra nhìn cô sâu thẳm nồng nàn.
“Em đợi anh rất lâu…” Cô nắm tay anh, nước mắt ướt đẫm mặt.
“Tôi nghe được lời cầu hôn của em liên tục rót vào tai, không tỉnh không được.”
Lời nói đùa của Mục Anh Húc khiến sắc mặt cô đỏ như quả cà chua. Hàng đêm túc trực bên anh, cô luôn thủ thỉ tâm tình về một đám cưới bù, về việc phục hôn không thành của hai người. Cô trách móc anh để cô đợi lâu, rồi lại năn nỉ anh tỉnh lại, cô sẽ là người chủ động cầu hôn, cô không hề biết anh nghe được những điều đó trong khi hôn mê.
Mục Anh Húc sau khi tỉnh lại đã được đưa đi kiểm tra toàn diện một lần nữa. Uông Trữ Hạ vẫn chạy từ bệnh viện đến Mục thị, tạt qua phòng thiết kế, vòng về Mục gia rồi mang theo canh bổ dưỡng do dì Phương nấu đến thăm người đàn ông của cô.
Một buổi sáng nắng ấm, Uông Trữ Hạ đẩy xe lăn xuống sân bệnh viện theo yêu cầu của Mục Anh Húc. Cô dừng lại bên dưới cây hòe nở hoa trắng ngát, để mặc anh ngồi trên xe lăn gần ghế đá, cô đến dưới tán lá, vươn tay muốn hái chùm hoa hòe xinh đẹp.
Đầu ngón tay vừa chạm đến cánh hoa thì Mục Anh Húc cất tiếng gọi. “Hạ Ha.”
Cô quay lại theo phản xạ lâu nay vẫn chăm sóc anh, để rồi trợn to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trên đùi Mục Anh Húc đặt một bó hoa hồng to gấp ba lân người anh, đầu anh lộ ra trên rìa bó hoa đang mỉm cười nhìn cô. “Lại đây!”
Tim đập thình thịch, linh tính mách bảo cô có chuyện đặc biệt sắp sửa xảy ra, lý trí gào thét bảo cô phải kiêu kỳ thêm chút nữa, nhưng trái tim khiến Uông Trữ Hạ ngoan ngoãn nghe lời bước đến bên anh.
Mục Anh Húc đưa bó hoa về phía Uông Trựa Hạ. 502 bông hoa.”
Tim cô run lên xúc động, môi run rẩy đến mức cô phải khẽ mím lại để ngăn tiếng thổn thức. Uông Trữ Hạ đưa tay ôm bó hoa lớn xinh đẹp.
Mục Anh Húc lôi một hộp nhung màu xanh tím sang trọng ra, từ tốn bật mở, một chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời như một sợi dây buộc chặt trái tim đang nhảy nhót trong ngực Uông Trữ Hạ.
Giọng trâm khàn đầy nam tính cất lên, anh trân trọng nói với cô. “Hạ Hạ, làm vợ tôi nhé! Tôi muốn được làm chồng em kiếp này cho đến kiếp sau.”
Sự run rẩy của trái tim bùng nổ trong tràng pháo tay bất ngờ từ phía hành lang gần đó. Mục Niêm dẫn đầu, Mục Phong, Lâm Tịnh Hương, Lâm Mộng Như, thư ký Trần Hiên, Quách quản gia, dì Phương lần lượt đi ra. Tiếng vỗ tay cổ vũ cùng tiếng hô vang vọng khắp bệnh viện.
“Đồng ý đi!”
“Phục hôn đi!”
“Mẹ Hạ Hạ đồng ý lấy người bố tàn phế của con đi!”
Khóe miệng của Mục Anh Húc giật giật trước lời cổ vũ của Mục Niệm, khuôn mặt căng ra giữ vững sự nghiêm túc chân thành.
Uông Trữ Hạ nhìn vào khuôn mặt đầy nam tính cùng cặp mắt ưng luôn mang theo sự chiếm hữu đầy cưng chiều của anh, cảm thấy trái tim cô lúc này bình yên đến lạ.
Cô đưa tay ra, chậm rãi nói.
“Em đồng ý!”
Nụ cười của Mục Anh Húc bừng sáng, anh đeo nhẫn vào tay cô, ngón tay run rẩy không điều khiển được.
“Hôn đi! Hôn đi!” Tiếng hét của Mục Niệm kéo theo tràng cười giòn giã.
Uông Trữ Hạ cúi xuống, hôn lên môi anh. Giọng nói dịu dàng của cô len lỏi vào tâm trí hạnh phúc của Mục Anh Húc, trói chặt trái tim trong lồng ngực.
“Húc, em yêu anh. Trọn đời trọn kiếp.”
Kết Thúc.