C 29
Uông Trữ Hạ sửng sốt nhìn Mục Anh Húc vội vàng tháo dây cho cô ấy. “Ra khỏi căn phòng này, cô không cần nhìn về phía sau, cứ tiếp tục chạy, sẽ có người của tôi tiếp ứng cứu cô.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi bọc hậu phía sau. Đi nhanh, không có thời gian nói chuyện.” Mục Anh Húc thô lỗ kéo tay cô chạy về phía cửa. Anh thầm rủa xả trong đầu, mọi khi cô nhanh mồm nhanh miệng lắm cơ mà, sao gặp chuyện lại đờ ra như con ngốc thế này?
Mục Anh Húc không hề biết giây phút Uông Trữ Hạ nhìn thấy anh, trái tim cô đập nhanh đến mức nào.
Thời điểm chạy đến cửa, kẻ bắt cóc ban ngày đá vào bụng Uông Trữ Hạ quay trở lại. “Thằng nào đây? Bọn mày dám bỏ trốn?” Gã xông đến đấm thẳng vào mặt Mục Anh Húc, anh nghiêng người đẩy Uông Trữ Hạ.
“Chạ!!”
Nương theo đà ngã, Mục Anh húc một tay chống đất, quét chân về kẻ bắt cóc. Hai người tay không đấm đá nhau. Mục Anh Húc có lợi thế về ngoại hình, kẻ bắt cóc thì ra chiêu tàn ác, gã biết nếu để con tin chạy thoát, cảnh sát sớm muộn cũng truy bắt được bọn gã. Dù sao Uông Trữ Hạ cũng nhìn thấy mặt gã rồi.
Một cú đá xoay vòng đạp trúng bụng gã, Mục Anh Húc chưa kịp thu chân thì đã bị gã như con trâu húc thẳng vào bả vai, đè nghiến anh xuống đất.
Mục Anh Húc gồng người muốn bật dậy thì từ đỉnh đầu kẻ đang nằm trên người anh chảy xuống dòng máu đỏ. Kẻ bắt cóc ngã đổ kềnh xuống đất, lộ ra Uông Trữ Hạ mặt trắng bệch, tay cầm cục gạch nhuộm đầy máu.
“Tại sao cô chưa chạy? Ai cho cô trở về?”
Mục Anh Húc gầm lên giận dữ, đứng dậy cầm viên gạch ném ra xa, quay lại muốn tiếp tục quát mắng. Đập vào mắt anh là thân hình nhỏ bé của Uông Trữ Hạ bổ nhào đến đẩy anh ra, kẻ bắt cóc với cái đầu đầy máu cầm gậy gỗ thở hồng hộc nhìn chằm chằm hai người.
“Hai đứa khốn… hộc hộc… dám đánh tao?”
Mục Anh Húc bị sức nặng của Uông Trữ Hạ đẩy ngã, mắt long lên giận dữ khi thấy trên lưng cô có vết bẩn to hình thanh gỗ.
Anh hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đặt cô ngồi xuống đất vừa lúc dùng một tay đỡ đòn đánh tiếp theo của gã bắt cóc. Giận dữ làm mờ lý trí, Mục Anh Húc như kẻ mất trí lao vào đánh kẻ bắt cóc đầy hung tợn.
Tiếng răng rắc vang lên, cánh tay cầm gậy của gã bị bẻ gẫy. Tiếng gào khóc đau đớn vang vọng khắp nơi, kéo theo thuộc hạ của Mục Anh Húc xông đến, đồng bọn kẻ bắt cóc cũng gia nhập cuộc chiến.
Mục Anh Húc đạp vào lưng kẻ bắt cóc, bẻ nốt cánh tay kia, rồi đá mạnh khiến gã lăn ra xa, đập lưng vào gốc cây.
Một thuộc hạ chạy đến bên Mục Anh Húc chờ mệnh lệnh.
“Bắt tất cả lại. Tra khảo ra người đứng đằng sau.”
“Vâng, thưa ngài.”
Những bước chân mạnh mẽ mang theo tức giận tiến về phía Uông Trữ Hạ, lúc này cô đã đứng nép vào một góc nhìn xung quanh.
“Cô ổn chứ?” Uông Trữ Hạ biết anh hỏi đến vết thương sau lưng. “Ổn, hoàn hảo.” Cô lắc đầu nhưng động tác hơi mạnh làm vết thương sau lưng trở nên đau buốt, mặt cô nhăn nhó rên rỉ, không nhận ra sắc mặt đã trắng bệch đến mức nào.
Mục Anh Húc híp mắt, thô lỗ tóm lấy cánh tay cô, đi nhanh về nơi đậu xe.
“Mục tổng, từ từ, ngài đưa tôi đi đâu? Này, ngài đi chậm một chút.”
Uông Trữ Hạ la hét vì bị đối xử thô bạo. Cô vừa đỡ một gậy cho anh ta, tại sao không thể nhẹ nhàng với cô?
Cô bị đẩy mạnh vào ghế sau xe, đang lồm cồm ngồi thẳng dậy thì nghe thấy giọng ra lệnh hách dịch.
“Cởi áo ra!”
“Hả?” Uông Trữ Hạ cứng người và nhìn Mục Anh Húc như một gã lưu manh.
Nhìn thấy cảnh giác trong mắt cô, Mục Anh Húc cười gằn, “Đừng suy diễn, tôi chỉ muốn giúp cô kiểm tra vết thương trên lưng.”
“Tôi ổn, không cần phiền phức như vậy.” Uông Trữ Hạ né tránh, giật người lùi về sau, lưng đập lên cánh cửa trúng vết thương. Cô đau đến mức không hét nổi thành tiếng, mắt trợn tròn rưng rưng.
Mục Anh Húc hết kiên nhẫn trước thói đỏng đảnh của cô, nhanh tay chụp lấy bả vai Uông Trữ Hạ, xoay người, kéo áo lên cao.
“Đau!!!”
Tiếng rên rỉ của Uông Trữ Hạ cùng vệt thâm tím lớn trên tấm lưng trắng nõn xuất hiện cùng lúc.
Mục Anh Húc cau mày, với hộp y tế, thuần thục bôi thuốc cho cô.
“Cô thật ngu ngốc. Cơ thể còm chom như con mèo hen, vậy mà dám đỡ một gậy. Cô muốn so sánh lưng cô hay thanh gỗ, cái nào cứng hơn đúng không? Đúng là đồ ngu ngốc! Đần độn!”
Bị một người ít nói mắng chửi là ngu ngốc, dưới cơn đau của vết thương, Uông Trữ Hạ cũng bắt đầu nghi hoặc, có thể bản thân đúng là ngu ngốc mới cứu cái kẻ máu lạnh này.
“Đồ vô ơn…” Uông Trữ Hạ bĩu môi thì thầm. Cơ thể cô khẽ run vì thuốc lành lạnh sau lưng. “Bôi xong chưa, anh nắm vai tôi đau quá.”
Mục Anh Húc không đáp lời, dịch chuyển bàn tay đang kìm giữ vai cô lên trên, kéo theo vạt áo để dễ dàng bôi thuốc.
Một vết bớt hình bầu dục cùng vết sẹo hình tròn đứng cạnh nhau ngay bên dưới bả vai. Mục Anh Húc nhìn chằm chằm, ký ức vào buổi sáng sau đêm say rượu nhận nhầm Cao Trữ Tịch là Cao Trữ Mộc.
Mục Anh Húc lúc đó vô cùng tức giận, anh ngồi bên mép giường liên tục hút thuốc. Cao Trữ Tịch nằm úp sấp trên giường, chăn đắp nửa thân dưới, cơ thể đầy dấu vết hoan ái run lên theo từng tiếng khóc.
Do tức giận vì nghĩ Cao Trữ Tịch cố tình gãi bẫy, và cũng chán ghét âm thanh khóc lóc của cô, Mục Anh Húc đã dí điếu thuốc cháy đỏ lên lưng cô, ngay bên cạnh vết bớt hình bầu dục nhỏ bằng móng tay.
Vết bớt bên cạnh vết sẹo do thuốc lá gây ra không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Uông Trữ Hạ thấy Mục Anh Húc không tiếp tục bôi thuốc, liền quay lại thúc giục. “Mục tổng, anh bôi xong rồi thì bỏ tay ra…”
“Cô là Cao Trữ Tịch, phải không? Cô đúng là Cao Trữ Tịch!”
Bị so sánh và nhậm nhầm với người khác khiến Uông Trữ Hạ vô cùng chán ghét.
Cô hất tay anh, kéo áo xuống, lườm anh sắc lẻm. “Tôi không phải. Mục tổng, anh nhận nhầm người.”
“Vết sẹo trên vai cô là từ đâu có?”
“Vết sẹo?” Uông Trữ Hạ vô thức đưa tay ra sau lưng, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhún vai. “Tôi không nhớ, có thể là vài vết sẹo để lại sau tai nạn giao thông”
Mục Anh Húc nhìn vào đôi mắt mờ mịt của cô, không cam lòng hỏi.
“Cô thực sự không nhớ à?”
Uông Trữ Hạ thành thật lắc đầu.
Mục Anh Húc nuốt nước bọt, cảm tưởng cổ họng bị nghẹn bởi thứ gì đó, khóe miệng anh nhếch lên mất mát. “Có l… là tôi nhận nhầm người.”
Ở nơi Uông trữ Hạ không nhìn thấy, ánh mắt nghi ngờ của Mục Anh Húc lóe lên tia nham hiểm.
Uông Trữ Hạ không thích bầu không khí trầm mặc giữa hai người, cô đổi đề tài. “Mục tổng, sao anh biết tôi bị bắt cóc?”
Mục Anh Húc khịt mũi coi thường. “Ôn Thế như một kẻ điên, đã lật tung cả thành phố để tìm cô. Hắn ta còn làm náo loạn ở công ty vì nghĩ tôi giấu cô đi.”
Vừa nghe đến Ôn Thế là người đầu tiên phát hiện ra cô mất tích và đã đi tìm khắp nơi, Uông Trữ Hạ cảm tưởng tâm hồn mình như được tưới dòng nước thanh mát.
Ôn Thế luôn dịu dàng yêu thương cô, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc, là người sẽ phát hiện nếu cô xảy ra chuyện. Uông Trữ Hạ nghĩ bản thân có thể bỏ qua việc hắn từng khiến cô không được nhận vào làm ở bất kỳ công ty nào.
Mục Anh Húc nhìn khuôn mặt ửng đỏ hạnh phúc của Uông Trữ Hạ khi nhắc đến Ôn Thế, một sự ghen tỵ lạ lẫm trỗi lên trong lòng anh.
“Hừ! Phô trương thanh thế tìm loạn lên, cuối cùng người tìm ra và giải cứu cô cũng là tôi. Đâu phải tên vô tích sự đó.”
Uông Trữ Hạ nghe Ôn Thế bị mắng, mắt quắc lên giận dữ, nhưng nhớ ra kẻ đáng ghét trước mặt vừa cứu cô khỏi bọn bắt cóc, liền không chấp nhặt.
Uông Trữ Hạ nở nụ cười lấy lòng, giọng nói trở nên ngọt hơn rất nhiều. “Mục tổng, anh có thể cho tôi mượn điện thoại không? Điện thoại của tôi không biết rơi đâu rồi.”
Mục Anh Húc lấy điện thoại, xoay xoay trên tay, nhìn vẻ mặt mong chờ của Uông Trữ Hạ, nhàn nhã hỏi.
“Cô muốn gọi cho Ôn Thế?”
“Tôi biến mất quá lâu, chắc chắn Thế ca đã rất lo lắng. Thế ca lúc nào cũng lo lắng mỗi khi tôi ra đường, ảnh chăm tôi không khác gì đứa trẻ. Nếu tôi còn không báo bình anh, tôi sợ ánh ấy sẽ phát điên mất.” Đôi mắt lấp lánh ánh cười cho người đối diện cảm giác Uông Trữ Hạ rất hạnh phúc khi nhắc đến người trong lòng.
Mục Anh Húc nghe cô gọi Ôn Thế với cái tên thân mật, cảm giác cáu giận khó chịu càng bánh trướng.
Anh không đưa Uông Trữ Hạ điện thoại, mà tự bấm số. “Để tôi gọi cho hắn ta.”