Chương 196
Mục Anh Húc ở lại lâu đài cổ ba ngày, anh rời đi khi xác định Mục Phong chỉ bị thương ở chân, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ nhanh khỏi.
Lâm Tịnh Hương mở lời.
“Sau khi bố con lành bệnh, mẹ sẽ trở về nước thăm Niệm Nhi.”
Anh chân thành nói.
“Mục Niệm chắc chắn sẽ rất vui được gặp bà nội. Nhưng mẹ ở bên bố suốt những năm qua, con sợ bố bị bỏ rơi ở nước ngoài một mình sẽ rất cô đơn.”
Trước khi lên máy bay, Mục Anh Húc gửi một tin nhắn cho Uông Trữ Hạ, dưới ánh mắt tò mò của thư ký Trần Hiên, anh bình tĩnh cất điện thoại vào túi, mỉm cười thần bí lên máy bay.
“Nụ cười gian thế kia chắc chắn liên quan Uông Trữ Hạ, ngài làm như tôi là đồ ngốc không bằng.
“Thư ký Trần Hiên lắc đầu cảm thán. Quan hệ của hai người ngày càng tốt, hắn cũng thấy mừng cho đôi tình nhân đã mất quá nhiều thời gian thử thách nhau này.
Thành phố A, trong phòng làm việc, Uông Trữ Hạ đang xem xét bản vẽ thiết kế trên tay, nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm cô giật mình. Hờ hững liếc nhìn tin nhắn, cô sửng sốt tròn mắt.
Tin nhắn từ Mục Anh Húc, nội dung ghi chuyến bay và giờ máy bay hạ cánh, kèm theo ba chữ “Đến nhận người.” Nghĩ đến sắp được gặp anh, nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt nghiêm túc của Uông Trữ Hạ. Thật tốt khi anh trở về. Cô không thể dối lòng là bản thân nhớ anh rất nhiều.
Ngày hôm sau, tại sân bay.
Uông Trữ Hạ đã sớm đợi ở sân bay, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đến gần, khóe miệng không kiềm chế được cong lên.
Từ khoảng cách xa, Mục Anh Húc mặc kệ thư ký Trần Hiên, anh bước nhanh về phía Uông Trữ Hạ. Đến trước mặt, không kìm được giọng trêu chọc.
“Thật ngoan!”
“Mục tổng đã ra lệnh, em làm sao dám không vâng lời.” Uông Trữ Hạ nháy mắt nói đùa, thấy anh duỗi tay muốn ôm, liền linh hoạt tránh đi.
Trong mắt Mục Anh Húc xuất hiện tia kinh ngạc và thiếu hài lòng.
“Ý em là gì? Tại sao tránh tôi?”
Nghe anh chất vấn, Uông Trữ Hạ nghiêng đầu đáp.
“Hình phạt cho tội anh lỗi hẹn, khiến em đợi lâu như vậy trước công ty.”
Mục Anh Húc tưởng cô giận thật, hạ giọng xin lỗi chân thành.
“Xin lỗi em, quả thực là sơ suất của tôi. Đáng nhẽ lúc rời khỏi công ty nên gọi điện cho em, nhưng quá vội thành ra quên mất. Tôi sang bên bố mẹ, điện thoại lại hết pin nên không gọi ngay cho em được. Làm em lo lắng rồi, thành thực xin lỗi!”
Uông Trữ Hạ chỉ là bắt nạt anh, trong lòng không hề giận dỗi. Mắt cô cong cong cười hạnh phúc, để mặc bản thân rơi vào vòng tay ấm áp của anh.
Nhìn hai người cưới nói ôm ấp rất hạnh phúc ngọt ngào, thư ký Trần Hiên buồn cười nói.
“Mục tổng, tôi còn nhiều việc phải làm. Đi trước.”
Nhìn bóng lưng thư ký Trần Hiên, Uông Trữ Hạ cảm thán thật lòng.
“Thư ký Trần Hiên ngày càng tinh tế, đúng là có cặp mắt hiểu chuyện biết điều hơn anh.”
Mục Anh Húc kéo mạnh bàn tay đặt trên eo cô, ép cơ thể cô dán chặt vào người anh, cúi xuống nghiến răng nói.
“Em khen người đàn ông khác trước mặt tôi thế này, là cố tình để tôi ghen tị, đúng không?”
Uông Trữ Hạ cảm nhận nhiều ánh mắt xung quanh bắn về phía hai người, cô cựa quậy muốn thoát khỏi cơ thể anh.
“Đừng đùa nữa, đang bên ngoài. Nhanh lên xe, em đưa anh về nhà.”
“Ôm thêm lúc nữa.” Mục Anh Húc hít hít mùi thơm từ tóc cô.
Uông Trữ Hạ xấu hổ đến mức giậm mạnh đôi giầy cao gót lên chân anh. Nghe tiếng hít hơi vì đau của anh, cô lừ mắt cảnh cáo.
“Đáng đời!”
Hai người không đùa nhau nữa, cùng đi ra bên ngoài.
Mục Anh Húc ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc BMW màu trắng, anh nhìn cô đầy khen ngợi.
“Bà chủ Uông, thật tuyệt vời! Em mua xe lúc nào vậy?”
“Có phương tiện đi lại, thì thể diện khi ra ngoài hợp tác cũng thuận lợi hơn. Dù sao thế giới này cũng nhìn vẻ ngoài là chính.”
Mục Anh Húc hài lòng gật đầu, anh cảm thấy cô trưởng thành hơn rất nhiều.
“Cũng đúng. Nhưng xe của em chỉ ở mức trung bình, sao không để tôi tặng em một chiếc tốt hơn?”
“Không.” Uông Trữ Hạ từ chối không cần suy nghĩ. Xe của cô chỉ có ba trăm nghìn tệ, không bằng con số lẻ so với xe của Mục Anh Húc nhưng cô vẫn hy vọng có được điều mình muốn thông qua nỗ lực của bản thân.
Giọng cô bướng bỉnh như cá tính lâu nay.
“Studio mới đi vào hoạt động, em có thể mua được chiếc xe này trong giai đoạn đầu là rất tốt rồi. Với em đủ sang trọng.”
Mục Anh Húc thấy tổn thương khi bị từ chối, nhưng anh không dám ép cô, sợ phản tác dụng. Anh hạ giọng thuyết phục.
“Khi nào em cảm thấy chán lái chiếc xe này, muốn đổi xe khác, hãy cho tôi cơ hội mua chiếc xe tiếp theo cho em, được không?”
Uông Trữ Hạ không muốn tranh cãi chuyện này, gật đầu bừa thỏa hiệp.
Bên kia, thư ký Trần Hiên kéo va li đi trên đường về nhà, hắn không muốn bắt xe. Đoạn đường dọc bên sông, gió lãng đãng khiến hắn thấy thư thái.
Điện thoại đổ chuông hai lần, do mải cúi đầu đọc tin nhắn, hẳn va phải một người đi tới.
Người đối diện không có chuẩn bị, nghiêng người về phía sông như sắp rơi xuống, hắn nhanh mắt chộp lấy cánh tay nhưng điện thoại trong tay người kia không may rơi xuống sông.
Do khoảng cách khá xa, không nghe được tiếng nước nhưng nhìn rõ bọt nước bắn lên và điện thoại từ từ chìm xuống.
Nhìn điện thoại biến mất không bóng dáng, Lâm Mộng Như run rẩy lắp bắp.
“Điện thoại của tôi… Bao nhiêu liên lạc của các sếp. Trời đất ơi!”
Thư ký Trần Hiên lóng ngóng muốn an ủi người phụ nữ đang khóc lóc xấu xí trước mắt, nhưng không biết dùng lời gì. Sau một hồi im lặng, hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Chị có sao không?” Lâm Mộng Như phát hỏa với từ ch, cô thôi nhìn xuống sống, quay lại, một tay chống nạng, một tay chỉ vào mũi Trần Hiên.
“Anh gọi ai là chị? Ai quen biết họ hàng với anh mà chị với em? Dám gọi một cô gái trẻ trung xinh đẹp như tôi là chị? Anh thật quá đáng!”
“Không, tôi chỉ lịch sự…” Thư ký Trần Hiên không ngờ phản ứng của cô lại lớn đến vậy, run rẩy trả lời. Hắn không có kinh nghiệm đối phó với phụ nữ đanh đá.
Nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của hắn, Lâm Mộng Như càng tức giận, lớn tiếng khiển trách.
“Tôi đáng sợ như vậy sao? Anh làm điện thoại của tôi rơi xuống sông, anh không định xin lỗi tôi hả? Đi đường cứ cắm đầu vào điện thoại, mắt cất ở nhà hả? Anh có biết điện thoại đó quan trọng với tôi như thế nào không? Bao nhiêu số điện thoại trong danh bạ, tôi phải làm sao lấy lại đây?”
“Tôi xin lỗi.” Thư ký Trần Hiên chưa bao giờ nghĩ tới việc tranh cãi với phụ nữ, nên trực tiếp xin lỗi. Nhưng nhìn vẻ độc đoán của Lâm Mộng Như, cộng thêm tính cách thẳng thắn, hắn nói thêm.
“Nói câu công bằng, nếu cô không cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình, cũng sẽ không đụng nhau.”
Bị phản bác, Lâm Mộng Như quắc mắt giận dữ.
“Ý anh, lỗi là do tôi?”
Thấy đối phương ngày càng giống ngọn núi lửa, Trần Hiên xuống giọng thỏa hiệp.
“Tôi không có ý đấy. Cả hai chúng ta đều có trách nhiệm. Đừng đổ lỗi cho tôi, được không?”
Trần Hiên liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, anh còn buổi hẹn đến nhà một người bạn ăn tối, không muốn lãng phí thời gian trên đường.
“Ừm, tôi sẽ gửi tiền điện thoại di động của cô.” Trần Hiên lấy một xấp tiền trong ví, đưa Lâm Mộng Như, thành thật hỏi.
“Chừng này có đủ để cô mua một chiếc điện thoại mới không?”
Nhìn cánh tay đưa ra, ngọn lửa trong mắt Lâm Mộng Như sáng rực, đủ sức thiêu chết người đối diện.
Thư ký Trần Hiện thoáng thở phào khi cô cầm tiền, đinh ninh sự việc đã được giải quyết, thì cô vung tay ném tất cả tiên xuống sông. Màu hồng của tiền bay phấp phới, được gió thổi bay ra xa, nhấp nhô trên mặt nước.
Không một tia xót xa số tiền rơi trên sông, Lâm Mộng Như trừng mắt nhìn Trần Hiên.
“Anh cho rằng tôi thèm muốn tiền của anh? Anh có biết điện thoại rơi xuống sông của tôi là hàng trăm số liên lạc của các giám đốc không hả? Anh đền lại danh bạ điện thoại cho tôi!”
Nói xong Lâm Mộng Như lấy trong ví ra một thẻ ngân hàng, hùng hổ xông tới trước hai bước, ném thẳng vào người hắn.
“Không có mật khẩu, dùng tiền trong đó thay não mới cho giống người đi!”
Nhìn người phụ nữ tức giận bỏ đi phăm phăm, liếc nhìn thẻ ngân hàng trên tay, thư ký Trần Hiên nghệt mặt đờ đẫn.
“Trên đời này sao có một cô gái ghê gớm như vậy? Mặc dù hiểu sai ý mình, cũng không nên thiếu lễ phép như vậy.”
Không tìm được câu trả lời, Trần Hiên đành bỏ qua, đến nhà một người bạn dùng bữa tối.
Sau khi ăn, người bạn đó đưa hắn một tấm danh thiếp.
“Đây là người đẹp mà tôi đã giúp anh tìm. Cô ấy là nhân viên số một của một công ty điện ảnh và truyền hình.
Tính cách thân thiện gần gũi, tôi nghĩ hợp với anh.”
“Đây là lý do cậu hẹn tôi đến nhà tối?” Trần Hiên chần chừ cầm tấm danh thiếp.
“Cậu muốn làm mối cho tôi? Một buổi xem mắt? Hồi trước tôi chỉ nói đùa thôi.”
“Lão Trần, anh không còn trẻ. Anh không thể suốt ngày ở bên ông chủ của mình cả ngày, người khác sẽ hiểu lầm anh đồng tính đấy. Kể cả không phải, thì nghiện công việc cũng đâu có tốt cho sức khỏe. Cô gái này không tệ, đi xem mắt không mất lạng thịt nào.” Người bạn không ngừng thuyết phục, nụ cười trên môi thì cực kỳ gian xảo.
Không để Trân Hiên từ chối.
“Tôi đã hẹn đối phương, cậu từ chối là không nể mặt tôi.”
“Được rồi, tôi đi!” Thư ký Trần Hiên nhăn mày gật đầu.