Tai nạn lao động?
Viêm Y chớp chớp đôi mắt hình quả hạnh, không hiểu tại sao hắn ta lại nói đến tai nạn lao động.
Hắn có bị thương gì hay sao chứ
Dương Trạch Thâm không nhanh không chậm lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cầm bút bắt đầu viết viết vẽ vẽ, Viêm Y nghiêng người xem qua, hàng trên cùng viết "Bảng giá phụ phí" bằng nét chữ to.
Cái gì? Phụ phí?
Viêm Y tiếp tục nhìn xuống, những hạng mục trên bảng giá khiến cô sững sờ.
[Nếu các hậu quả sau đây do Bên A gây ra,
1. Thương tật do tai nạn lao động: Bên A sẽ thanh toán toàn bộ chi phí y tế, bồi thường tinh thần tùy theo mức độ thương tổn: bắt đầu từ 2 nhân dân tệ, không giới hạn mức bồi thường.
2. Gia tăng khối lượng công việc: Tùy theo độ khó phát sinh mà trả phí lao động: 50 tệ đến 250 tệ. 】
Đến đây, Dương Trạch Thâm ngừng viết: "Hôm qua tôi đã nói, nếu cô tăng khối lượng công việc cho tôi, tôi sẽ đòi tăng thêm lương, chưa kể, cô còn chèn ép tôi rất nhiều..."
Vừa nói, hắn lại xòe bàn tay ra, mặc dù đã qua một lúc, vết máu xanh tím trên lòng bàn tay vẫn không hề biến mất.
Làn da của Dương Trạch Thâm rất trắng khiến cho những vết máu này lại càng hiện lên rõ ràng trên lòng bàn tay hắn ta.
Viêm Y sững sờ, nhìn Dương Trạch Thâm với vẻ áy náy.
Cô dùng sức nhiều như vậy sao?
"Thể trạng của tôi rất dễ bị thâm tím, thậm chí là xuất huyết cơ học, rất khó biến mất."
Viêm Y lúc này mới hiểu ra, không vòng vo với hắn thêm nữa: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn bao nhiêu?"
Dương Trạch Thâm nhướng mày, nhìn thấy vẻ mặt cau có của Viêm Y, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích cho cô.
"Phụ phí không phải để kiếm tiền từ cô, mà là để cảnh cáo cô, để sau này cô không tái phạm lần nữa. Lần này sẽ phạt cô 50 tệ, lần sau sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu."
Viêm Y mím môi, cảm thấy có chút đau lòng vì tờ 50 tệ.
Thôi kệ đi, chỉ hơn nửa giờ phí chơi game của cô một chút, cùng lắm thì tối nay làm việc chăm chỉ, nhận nhiều đơn đặt hàng hơn một chút là được!
Viêm Y đang lên kế hoạch cho mục tiêu công việc tối nay thì đột nhiên nhìn thấy Dương Trạch Thâm cầm bút lên và hăng hái viết.
Liếc mắt một cái, Viêm Y sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.
Người đàn ông đã viết những điều sau đây bằng những nét chữ in hoa ngay ngắn và đẹp đẽ:
【Không phải vì mục đích lấy lòng người thân bên A,
1. Nắm tay: 10 tệ/lần
2. Ôm: 20 tệ/lần
3. Hôn nhau: 50 tệ/lần
4. Ngủ cùng: 100 tệ/lần (không tiếp xúc thân thể, nếu có tiếp xúc thân thể thì tùy hoàn cảnh tiếp xúc)】
"Anh, anh viết cái này làm gì! Căn bản không cần a? !"
Viêm Y kích động đến mức gần như mất kiểm soát âm lượng của mình, Dương Trạch Thâm nhàn nhạt nhìn cô một cái, rồi đem bút đưa cho Viêm Y: "Để đề phòng, cô nhanh chóng kí tên xác nhận đi."
Viêm Y nhớ tới tối hôm qua người đàn ông này ám chỉ mình là yêu râu xanh, cô cho dù là mấy năm liền không yêu đương, cũng không đến nỗi đói khát như vậy chứ?
Đúng là xem thường người khác a!
Bảo ký liền ký! Hắn thật đúng là cho rằng cô sẽ tùy tiện đưa tiền cho hắn hay sao?
Viêm Y cầm lấy bút, hùng hồn ký tên mình sau đó ném bút đi, khinh thường hừ một tiếng rồi lập tức đứng dậy trở về phòng.
Cô còn đang bận rộn chuẩn bị cho buổi phát sóng tối nay, vì thế không muốn lãng phí thời gian với hắn ở đây nữa.
Dương Trạch Thâm cất cuốn sách nhỏ đi, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, vốn đang định đứng dậy thì có tiếng gõ cửa.
Viêm Y vừa lấy ba lô ra thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang, thấy cửa phòng ngủ của dì Dương đóng chặt, thân là chủ nhà nên đành phải ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ôi chao, cái gì thế này,trước mắt Viêm Y là nhân vật mà cô không thể đối phó nổi.
" y da, Viêm Y? Con về rồi sao, để dì nhìn kĩ một chút xem có đẹp hơn lúc trước tí nào không?"
====
【Ngoại truyện nhỏ: ·Đặt hàng】
Sau khi hai người chính thức quen nhau, Viêm Y lấy ra tờ phụ phí do Dương Trạch Thâm viết, mặt đầy giễu cợt lắc lư trước mặt người nào đó.
Dương Trạch Thâm không hiểu chuyện gì, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Viêm Y lấy điện thoại di động ra rồi chuyển 500 nhân dân tệ cho Dương Trạch Thâm, sau đó cười nịnh nọt với hắn ta.
"Anh Dương, em muốn mười nụ hôn kiểu Pháp."
Dương Trạch Thâm tháo kính ra, ôm chặt lấy Viêm Y, trực tiếp đè cô lên ghế sofa rồi hôn cô nhóc con này đên choáng váng đầu óc.
Sau khi kết thúc, Viêm Y thở không ra hơi, dùng đôi tay run rẩy lấy điện thoại di động ra rồi chuyển 5.000 nhân dân tệ: "À cái đó ... Em có thể yêu cầu tư thế tối nay được không?"
Dương Trạch Thâm dùng đôi mắt sâu hút nhìn chằm chằm Viêm Y.
"Không phải tối nay, mà là bây giờ."
Viêm Y chớp chớp đôi mắt hình quả hạnh, không hiểu tại sao hắn ta lại nói đến tai nạn lao động.
Hắn có bị thương gì hay sao chứ
Dương Trạch Thâm không nhanh không chậm lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cầm bút bắt đầu viết viết vẽ vẽ, Viêm Y nghiêng người xem qua, hàng trên cùng viết "Bảng giá phụ phí" bằng nét chữ to.
Cái gì? Phụ phí?
Viêm Y tiếp tục nhìn xuống, những hạng mục trên bảng giá khiến cô sững sờ.
[Nếu các hậu quả sau đây do Bên A gây ra,
1. Thương tật do tai nạn lao động: Bên A sẽ thanh toán toàn bộ chi phí y tế, bồi thường tinh thần tùy theo mức độ thương tổn: bắt đầu từ 2 nhân dân tệ, không giới hạn mức bồi thường.
2. Gia tăng khối lượng công việc: Tùy theo độ khó phát sinh mà trả phí lao động: 50 tệ đến 250 tệ. 】
Đến đây, Dương Trạch Thâm ngừng viết: "Hôm qua tôi đã nói, nếu cô tăng khối lượng công việc cho tôi, tôi sẽ đòi tăng thêm lương, chưa kể, cô còn chèn ép tôi rất nhiều..."
Vừa nói, hắn lại xòe bàn tay ra, mặc dù đã qua một lúc, vết máu xanh tím trên lòng bàn tay vẫn không hề biến mất.
Làn da của Dương Trạch Thâm rất trắng khiến cho những vết máu này lại càng hiện lên rõ ràng trên lòng bàn tay hắn ta.
Viêm Y sững sờ, nhìn Dương Trạch Thâm với vẻ áy náy.
Cô dùng sức nhiều như vậy sao?
"Thể trạng của tôi rất dễ bị thâm tím, thậm chí là xuất huyết cơ học, rất khó biến mất."
Viêm Y lúc này mới hiểu ra, không vòng vo với hắn thêm nữa: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn bao nhiêu?"
Dương Trạch Thâm nhướng mày, nhìn thấy vẻ mặt cau có của Viêm Y, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích cho cô.
"Phụ phí không phải để kiếm tiền từ cô, mà là để cảnh cáo cô, để sau này cô không tái phạm lần nữa. Lần này sẽ phạt cô 50 tệ, lần sau sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu."
Viêm Y mím môi, cảm thấy có chút đau lòng vì tờ 50 tệ.
Thôi kệ đi, chỉ hơn nửa giờ phí chơi game của cô một chút, cùng lắm thì tối nay làm việc chăm chỉ, nhận nhiều đơn đặt hàng hơn một chút là được!
Viêm Y đang lên kế hoạch cho mục tiêu công việc tối nay thì đột nhiên nhìn thấy Dương Trạch Thâm cầm bút lên và hăng hái viết.
Liếc mắt một cái, Viêm Y sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.
Người đàn ông đã viết những điều sau đây bằng những nét chữ in hoa ngay ngắn và đẹp đẽ:
【Không phải vì mục đích lấy lòng người thân bên A,
1. Nắm tay: 10 tệ/lần
2. Ôm: 20 tệ/lần
3. Hôn nhau: 50 tệ/lần
4. Ngủ cùng: 100 tệ/lần (không tiếp xúc thân thể, nếu có tiếp xúc thân thể thì tùy hoàn cảnh tiếp xúc)】
"Anh, anh viết cái này làm gì! Căn bản không cần a? !"
Viêm Y kích động đến mức gần như mất kiểm soát âm lượng của mình, Dương Trạch Thâm nhàn nhạt nhìn cô một cái, rồi đem bút đưa cho Viêm Y: "Để đề phòng, cô nhanh chóng kí tên xác nhận đi."
Viêm Y nhớ tới tối hôm qua người đàn ông này ám chỉ mình là yêu râu xanh, cô cho dù là mấy năm liền không yêu đương, cũng không đến nỗi đói khát như vậy chứ?
Đúng là xem thường người khác a!
Bảo ký liền ký! Hắn thật đúng là cho rằng cô sẽ tùy tiện đưa tiền cho hắn hay sao?
Viêm Y cầm lấy bút, hùng hồn ký tên mình sau đó ném bút đi, khinh thường hừ một tiếng rồi lập tức đứng dậy trở về phòng.
Cô còn đang bận rộn chuẩn bị cho buổi phát sóng tối nay, vì thế không muốn lãng phí thời gian với hắn ở đây nữa.
Dương Trạch Thâm cất cuốn sách nhỏ đi, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, vốn đang định đứng dậy thì có tiếng gõ cửa.
Viêm Y vừa lấy ba lô ra thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang, thấy cửa phòng ngủ của dì Dương đóng chặt, thân là chủ nhà nên đành phải ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ôi chao, cái gì thế này,trước mắt Viêm Y là nhân vật mà cô không thể đối phó nổi.
" y da, Viêm Y? Con về rồi sao, để dì nhìn kĩ một chút xem có đẹp hơn lúc trước tí nào không?"
====
【Ngoại truyện nhỏ: ·Đặt hàng】
Sau khi hai người chính thức quen nhau, Viêm Y lấy ra tờ phụ phí do Dương Trạch Thâm viết, mặt đầy giễu cợt lắc lư trước mặt người nào đó.
Dương Trạch Thâm không hiểu chuyện gì, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Viêm Y lấy điện thoại di động ra rồi chuyển 500 nhân dân tệ cho Dương Trạch Thâm, sau đó cười nịnh nọt với hắn ta.
"Anh Dương, em muốn mười nụ hôn kiểu Pháp."
Dương Trạch Thâm tháo kính ra, ôm chặt lấy Viêm Y, trực tiếp đè cô lên ghế sofa rồi hôn cô nhóc con này đên choáng váng đầu óc.
Sau khi kết thúc, Viêm Y thở không ra hơi, dùng đôi tay run rẩy lấy điện thoại di động ra rồi chuyển 5.000 nhân dân tệ: "À cái đó ... Em có thể yêu cầu tư thế tối nay được không?"
Dương Trạch Thâm dùng đôi mắt sâu hút nhìn chằm chằm Viêm Y.
"Không phải tối nay, mà là bây giờ."