Dương Trạch Thâm vẫn đang nói về cha của Viêm Y. Cô vì sợ hắn ta lỡ miệng để lộ sơ hở, liền tuyệt vọng không ngừng véo vào lòng bàn tay hắn ta, cha cô chưa chết, ông ấy chưa có chết, đây là cái bẫy của lão Phật gia, anh ngàn vạn lẫn cũng đừng lỡ lời a!
"Con từng nghe cô ấy nhắc về cha mình, nhưng mà, hình như bác trai vẫn còn phải không ạ?"
Hả? Dương Trạch Thâm hiểu được mật mã cô gửi à?
Viêm Y ngẩng đầu lên nhìn Dương Trạch Thâm, không giấu nổi sự kinh ngạc. Dương Trạch Thâm dùng tay trái véo vào lòng bàn tay cô, khiến cô nhảy dựng lên như một chú mèo con bị giẫm phải đuôi.
Dì Dương khó hiểu nhìn con gái, Viêm Y xấu hổ giật giật khóe miệng, "Con, con đi gọt lê."
Vừa nói, Viêm Y vừa đi về phía chiếc tủ lạnh trong bếp, đi được nửa đường thì quay lại, nhặt lê từ đĩa hoa quả trên bàn cà phê rồi vào bếp lấy con dao gọt hoa quả, tay chân luống cuống khiến dì Dương không khỏi lắc đầu ngao ngán.
“Thì ra cha con bé còn sống, dì còn tưởng ông ấy chết lâu rồi.” Dì Dương thản nhiên mỉm cười, “Xem ra ông ấy vẫn còn liên lạc với Viêm Y, còn nhớ ra mình còn có một cô con gái”
Dương Trạch Thâm không hỏi quá nhiều về cha của Viêm Y, nhưng dì Dương dường như đã nhận ra điều gì đó liền bắt đầu kể chuyện.
"Sau khủng hoảng tài chính vào những năm 1990. Không lâu sau khi Viêm Y vào tiểu học, bố con bé bị sa thải, thất nghiệp ở nhà. Dì đi làm bên ngoài, còn bố con bé ở nhà chăm sóc con cái. Thật ra, Viêm Y thân thiết với bố của nó hơn dì."
"Khi đó Viêm Y vẫn còn nhỏ, không thể chấp nhận sự thật rằng cha mẹ mình đã ly hôn. Đó là một điều tàn nhẫn đối với con bé khi phải lựa chọn theo cha hay theo mẹ. Kể từ đó trở về sau, nó trở nên khép kín, cũng không muốn mở lòng."
"Bố con bé dọn hết đồ đạc trong nhà khi đi chỉ để lại căn phòng trống, con gái từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng được ông ấy chu cấp cho một xu. Nói thật, những ngày đầu tiên thực sự không mấy dễ dàng, chẳng qua chỉ có thể gắng gượng sống qua ngày."
Dương Trạch Thâm nhìn một lượt căn nhà lớn hiện giờ được bài trí rất gọn gàng, so với những gì dì Dương kể, vẻ chua xót không cần nói cũng có thể cảm nhận được.
“Dì đã vất vả rồi.” Dương Trạch Thâm nhìn người mẹ già tuổi đã hơn 50, trong mắt không phải đồng tình mà là khâm phục.
Đồng tình chính là dối trả, bởi vì không ai có thể thực sự đồng cảm nếu không tự mình trải qua những điều tương tự như thế.
Ngưỡng mộ chính là khen ngợi, vì biết rằng điều người mẹ này cần không phải là sự cảm thông mà là sự tán thành.
Dì Dương thở dài, "Dì đều thất bại trong cả tình yêu và hôn nhân, cho nên dì không muốn con gái đi theo con đường cũ của mình, Tiểu Dương, nếu con thật sự thích Viêm Y nhà chúng ta, hi vọng con có thể đối xử tốt với con bé."
Dương Trạch Thâm gật đầu một cái, hướng về dì Dương đáp lại một nụ cười kiên định: "Dì yên tâm, Viêm Y chắc chắn sẽ hạnh phúc."
**
Viêm Y tay chân vụng về, trong bếp gọt lê rất lâu mới quay trở lại phòng khách, Dương Trạch Thâm và dì Dương dường như đã đạt được thỏa thuận nhất trí, bầu không khí hòa thuận đến lạ thường.
Viêm Y chia quả lê đã gọt vỏ thành bốn phần, thực ra quả lê gọt vỏ không ngon lắm nhưng dì Dương vẫn cười nói rất ngọt.
Có ngọt đến như vậy không?
Viêm Y ăn thêm một miếng, cũng không cảm thấy ngọt hơn được bao nhiêu.
Dì Dương chuẩn bị đi nghỉ trưa, dành thời gian và không gian cho hai bạn trẻ, chẳng qua ánh mắt nhìn đôi chim non đã không còn vẻ xét nét mà đổi lại sự yêu thương vô cùng.
Viêm Y đột nhiên bị bỏ lại trong phòng khách, cô kéo Dương Trạch Thâm rồi thì thầm vào tai: "Anh đã nói gì với mẹ vậy, tại sao bầu không khí lại thay đổi nhiều như thế?"
Dương Trạch Thâm thì ngược lại, nghiêm mặt rút
cánh tay ra khỏi tay Viêm Y: "Không phải cô nên giải thích về cha cô trước sao?"
Theo kịch bản mà họ đặt ra, cả hai đã hẹn hò gần một năm.
Đến mức bạn gái đưa họ về nhà ra mắt họ hàng mà hắn còn không biết bố của bạn gái mình còn sống hay đã chết?
Nếu Dương Trạch Thâm nghe theo lời dì Dương, hắn đã sớm bước vào cái bẫy, muốn thoát ra cũng khó khắn vô cùng.
Viêm Y rụt cổ một cái, ngoan ngoãn thú nhận: "Tôi quên mất, thực xin lỗi anh."