Nhưng mà, Viêm Y lại không thể giải thích lý do thực sự tại sao họ đứng ở cửa, vì vậy chỉ có thể giật giật khóe miệng bày ra vẻ mặt xấu hổ.
"Mẹ, mẹ ôm chăn làm gì vậy?"
Nhìn thấy dì Dương đang ôm chiếc chăn bông dày, Viêm Y cố ý chuyển chủ đề.
Lúc này dì Dương mới nhớ ra lý do mình gõ cửa, khó chịu liếc nhìn con gái rồi đi vào phòng, đem tấm chăn trải đều trên giường, trên tay trải thêm một chiếc khác trên một nửa chiếc giường còn lại.
"Không phải vì con hay sao, tướng ngủ của con xấu như vậy. Trong số những người thân ngủ với con khi còn bé, có người nào là chưa từng bị con giật chăn qua? Bộ dạng của con như vậy, nếu đắp cùng một cái chăn, sáng ngày mai Tiểu Dương nhất định sẽ bị cảm lạnh.”
Dì Dương vừa sắp xếp chăn vừa càu nhàu, sau khi xếp xong liền đứng dậy mỉm cười với hai đứa nhỏ: "Hôm nay ngủ sớm một chút, nhà không có đàn ông nên dì cũng không biết Tiểu Dương thiếu cái gì, Viêm Y, sáng mai con đưa Tiểu Dương đi siêu thị gần nhà chúng ta mua sắm một chút, nghe rõ chưa?"
Viêm Y gật đầu lia lịa, cuối cùng đuổi dì Dương ra ngoài, cửa vừa đóng lại, đã lập tức khóa trái cửa, bộ dạng lén lút như ăn trộm vậy.
"Tại sao lại khóa trái cửa?"
Giọng nói của người đàn ông đột nhiên từ phía sau truyền đến, Viêm Y sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Cô dựa vào cửa phòng, trong lòng thầm mắng không biết người đàn ông này có phải đang bay hay không, ngay cả một tiếng động cũng không có!
"Tôi, tôi muốn thế, anh quản được sao?"
Kỳ thực căn bản không cần khóa cửa lại, Viêm Y cùng Dương Trạch Thần thật sự không có làm cái gì, ngược lại khóa cửa lại tạo ra cảm giác cô đang có ý đồ bất chính.
"Không quản được? Nếu cửa khóa lại rồi cô thừa dịp quấy rối tôi thì sao?" Dương Trạch Thần nghiêm túc nói: "Xã hội bây giờ có rất nhiều yêu râu xanh là nữ, tôi cũng là bán nghệ không bán thân."
Viêm Y sắc mặt đỏ bừng rồi tái nhợt, bị chọc tức đến không chịu được nữa: "Phi! Từ giờ trở đi, chỉ cần không ở trước mặt người thân của tôi, anh nhất định phải cách xa tôi hai mét!"
Lại còn dám ám chỉ rằng cô là yêu râu xanh? Hắn có tin cô bày ra bộ dáng lưu manh cho hắn biết mặt? !
Viêm Y trong lòng vẽ ra 108 cách trả thù, nhưng cuối cùng cũng chỉ chôn chân một chỗ, nhát đến mức không dám động đậy.
"Tôi cầu còn không được." Dương Trạch Thần nhìn chăm chú bộ dạng nhát gan của Viêm Y, hài lòng đi đến bên giường, vén một góc chăn lên nằm xuống, giống như chính mình mới là chủ nhân căn phòng này vậy.
Viêm Y tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tự hỏi liệu dịch vụ thuê bạn trai này có khảo sát ý kiến khách hàng gì không, sau khi trở về Thâm Thành nhất định phải đánh giá không tốt!
Đang miên man suy nghĩ thì Dương Trạch Thần đã nằm xuống, vươn bàn tay thon dài ấn vào công tắc đèn trên đầu giường, thấy Viêm Y vẫn ngây ngốc đứng ở cửa, sốt ruột nói: "Sao còn chưa đi ngủ?"
Viêm Y tỏ ra có chút không tình nguyện nói: "Giường của tôi chỉ có 1 mét rưỡi"
Hàm ý là chưa đủ khoảng cách 2 mét an toàn.
Dương Trạch Thần nhíu mày một cái: "Là sao, không lẽ cô còn muốn tôi ngủ dưới đất?"
"Ai bảo anh đứng trước mặt mẹ tôi nói nhiều như vậy?"
Viêm Y đá vào cột giường, đang oán trách Dương Trạch Thần tự tiện đứng trước mặt lão Phật gia nói muốn ngủ chung phòng với cô.
"Nếu tôi không làm như vậy, bà mẹ tinh tường kia sớm đã nhìn thấu kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cô rồi." Dương Trạch Thần hừ lạnh một tiếng, trong đầu nghĩ cô gái trước mặt là người có kĩ năng diễn xuất tồi tệ nhất mà hắn từng gặp.
Viêm Y trong lòng không phục bèn đi đến bên giường, giật tấm chăn đang đắp trên người của Dương Trạch Thần lên:
“Anh đắp cái chăn bên kia giường đi, cái chăn này là của tôi.” Bộ dạng hậm hực như học sinh tiểu học.
Cô bước đến bên cửa sổ, rộng lượng nhường giường cho Dương Trạch Thần.
Dù sao cũng chỉ có mấy ngày, với tư cách là một người thuê nhân từ tốt bụng, cô cũng không thèm bụng dạ hẹp hòi đi so đo với hắn.
Để một tấm chăn dày trên cửa sổ, cơ thể nhỏ bé của Viêm Y vẫn miễn cưỡng có thể nằm xuống.
Dương Trạch Thần kéo chiếc chăn còn lại, thấy cô nhóc nhỏ nằm co ro bên cửa sổ, rốt cuộc cũng không đành lòng nói: "Có muốn gối không?"
Dù có một tấm thảm, cái cửa sổ kia làm sao có thể so sánh với độ mềm mại thoải mái của giường cơ chứ?
Nhưng cô gái nhỏ kia một chút cũng không thèm cảm kích: "Không cần."
Giống như cảm thấy mình từ chối quá thẳng thừng, Viêm Y bèn nói thêm: “Tôi không nằm gối."
Dương Trạch Thần cũng không miễn cưỡng nữa, hắn tắt đèn trên đầu giường đi, cả căn phòng lập tức trở nên tối mịt.
Viêm Y có chợp mắt trên máy bay một lúc, nên thật ra cô cũng không buồn ngủ lắm, hơn nữa ngủ cùng phòng với một người đàn ông xa lạ khiến cô luôn cảm thấy có chút bất an.
Chắc là do Viêm Y trở mình gây ra tiếng động lướn khiến cho Dương Trạch Thần cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
"Tôi tin dì Dương nói là thật, cô thích nhất là kéo chăn của người khác."
Trong căn phòng tối om, giọng điệu nhẹ bẫng của người đàn ông lại mang đầy hàm ý giễu cợt.
“Đó là bởi vì, nếu nói về giật chăn thì không ai có thể là đối thủ của tôi.” Viêm Y đương nhiên không chịu thua kém: “Tôi chính là thiên hạ đệ nhất trên giường.”
Nói ra có vẻ đầy tự tin, lại không nghĩ đến câu nói vừa rồi của bản thân ẩn chứa bao nhiều hàm ý
====
【Ngoại truyện nhỏ · Cái giá của thiên hạ đệ nhất lớn miệng】
Sau khi hai người chính thức bên nhau, vào một đêm nọ, Dương Trạch Thần nhớ lại đêm đầu tiên hắn ở bên Viêm Y, hơi thở không ổn định hướng về phía cô chất vấn.
"Thiên hạ đệ nhất trên giường hả?"
Viêm Y đang bị người đàn ông đè dưới thân, bất lực kêu lên: "Không, không, em là bại binh trên giường... Ahh... Ahh... Ahh..."