Cô ngủ thật say, như thể trời sập xuống lúc nào cũng chẳng hay biết.
Khuôn mặt khi ngủ không chút tự vệ của người phụ nữ lộ ra vẻ thuần khiết, nhưng bộ ngực căng tròn, hếch lên kia thì ngược lại trông vô cùng quyến rũ yêu mị.
Có lẽ sự tương phản mạnh mẽ này làm cho dòng suy nghĩ của Dương Trạch Thâm trở nên đứt quãng một lúc lâu, hắn bất giác đưa tay ra từng chút một đến trước đỉnh núi trắng trẻo hoàn mỹ kia.
Buổi sáng thật yên tĩnh, trong phòng thiếu nữa chỉ có hai tiếng thở, một đều đều, một hơi gấp gáp.
Ngay khi bàn tay to chuẩn bị chạm vào điểm đỏ thẳng đứng, lại đột ngột di chuyển giữ chặt chiếc cúc áo màu đỏ hồng, những khớp xương từ ngón tay thon dài thoăn thoắt lật nhanh, nhét chặt chiếc cúc áo vào trong lỗ khuyết.
Một khung cảnh xuân sắc lập tức bị áo ngủ màu hồng phấn kia che lại.
Dương Trạch Thâm hít một hơi thật sâu, tựa hồ hành động này đã tiêu hao rất nhiều sức lực của hắn.
Đột nhiên, người phụ nữ trên giường cau mày, vươn đôi tay nhỏ bé sờ soạng khắp nơi, rõ ràng là bị lạnh, chắc đang tìm chăn bông.
Dương Trạch Thâm đột nhiên cảm thấy chột dạ, sợ lúc này cô đột ngột tỉnh lại nên vội vàng lấy chăn đắp lên người cô.
Cô gái nhỏ nắm lấy góc chăn, chân mày lập tức giãn ra, hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Cô kéo chăn quấn lấy người, dùng chân nhẹ nhàng đá phẳng góc chăn sau đó xoay người kẹp chăn giữa hai chân, phát ra tiếng ưm nhẹ nhàng thoải mái.
Ưʍ...
m thanh này đốt cháy sự lạnh lẽo của căn phòng.
Dương Trạch Thâm không phải là một tên ngốc, hắn cũng hiểu chuyện nam nữ thường tình. Chẳng qua trước đây hắn luôn coi thường sắc dục, cũng chưa bao giờ quan tâm đến nó.
Khi tiểu Vương nhậm chức trợ lý của Dương Trạch Thâm, đã luôn thấy người đàn ông đang thời kỳ sung mãn lại chưa từng xem phim đen, hắn cũng không phát tiết lên phụ nữ, lại chưa từng kích động trước những người phụ nữ đẹp. Trong cái giới giải trí đầy cám dỗ này, Dương Trạch Thâm giống như thần tiên thanh tâm quả dục vậy.
Khi đó, tiểu Vương còn tưởng rằng Dương Trạch Thâm là trai cong nên đã đề phòng cẩn thận một thời gian dài, sợ rằng mình sẽ bị hắn lợi dụng.
Quen nhau được một thời gian dài, tiểu Vương mới phát hiện ra người này thật sự đặt hết tâm tư vào diễn xuất, e rằng ngay cả những vai diễn hắn ta đóng cũng chân thật có xương có thịt hơn bản thân hắn rất nhiều.
Dương Trạch Thâm lúc này nhìn dáng người nhỏ nhắn nằm trên giường, nhớ lại tiếng rêи ɾỉ mềm mại vừa rồi, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.
Cô ấy đang mơ cái gì mà lại kêu lên mị hoặc như vậy?
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn, thấy cô gái nhỏ dùng hai chân kẹp chặt tấm chăn mềm, thỉnh thoảng còn cọ cọ dưới chân, đôi mắt lập tức tối đen như mực, không cách nào thấy được.
"Dương Trạch Thâm ..."
Viêm Y đột nhiên vô thức lẩm bẩm một cái tên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng người đàn ông vẫn có thể nghe thấy được.
Tiếng gọi nhẹ nhàng này khiến Dương Trạch Thâm rơi vào trạng thái hỗn loạn, khuôn mặt vốn chưa từng có cảm xúc thăng trầm của hắn ta lập tức thay đổi.
Cô gái này cố ý giả bộ ngủ, hay là... thật sự nằm mơ thấy hắn?
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ vừa non nớt vừa bụ bẫm, chỉ sau nửa ngày tiếp xúc, Dương Trạch Thâm đã biết ra người phụ nữ có não mọc trên ngực này sẽ không thể sử dụng những loại mưu mô và thủ đoạn đó.
Hắn vốn đang dịnh rời đi, lại ma xui quỷ khiến thế nào cúi đầu xuống, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Viêm Y.
"Em đang mơ thấy gì về tôi?"
Hắn thấp giọng hỏi, biết người đang ngủ không thể đáp lại nhưng vẫn không nhịn được thốt ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ đỏ bừng, đôi môi anh đào đỏ mọng hơi mím lại, dẫn dụ người khác cắn gặm, mơ tưởng viển vong.
Đột nhiên, người phụ nữ lại cau mày, không chút do dự nói: "Dương Trạch Thâm, đồ khốn kiếp... Dám lừa tiền mồ hôi nước mắt của tôi..."
Sắc mặt Dương Trạch Thâm trong nháy mắt tối sầm lại, hắn lập tức đứng lên, nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, Dương Trạch Thâm không khỏi cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.