Nữ nhân viên vừa nghe thấy hắn muốn tặng quà, ngay lập tức hai mắt sáng lên.
"Là quà tặng cho phụ huynh sao? Ở chỗ này chúng tôi có một đôi vòng tay ngọc bội, màu sắc tao nhã, tặng cho hai bên phụ huynh nhất định sẽ rất có thể diện."
Nữ nhân viên vừa cười híp mắt vừa nói lời ngon ngọt, Viêm Y đang đứng nghe một loạt những từ ngữ khó hiểu liền kiên quyết Viêm Y món đồ này vô cùng đắt tiền, liền kéo tay áo của Dương Trạch Thâm một lần nữa.
"Không cần phải hoang phí như vậy. Mẹ tôi vốn không thích hư vinh. Anh có thể mua cho bà một chiếc vòng tay thông minh, giúp bà theo dõi sức khỏe hàng ngày. So với thứ này còn tốt hơn gấp nhiều lần."
Vừa tiết kiệm, vừa hữu dung, thật tốt biết bao a.
Viêm Y không hạ giọng để cho nữ nhân viên nghe thấy, tự nhiên thu hút ánh mắt ngạc nhiên không tưởng tượng nổi của cô ta.
Theo logic mà nói, bạn trai muốn tặng quà cho người thân chẳng phải sẽ vui vẻ sao, nữ khách hàng đối diện này sao lại miễn cưỡng như vậy?
Sau một số phân tích logic, nữ nhân viên quầy thu ngân đã đưa ra một phỏng đoán chung: đó chắc chắn không phải là phụ huynh của cô gái.
Tức là đối tượng khách hàng nữ này không chỉ là bạn gái của anh chàng kia.
Như vậy là có thể hiểu được.
Đúng vậy, chỉ xét về khí chất của người đàn ông này thôi đã khiến người ta phải nể mặt rồi, sao lại có thể yêu một cô gái vừa lùn vừa non nớt như vậy chứ?
Cô nhân viên ra sức dồn sự chú ý đến Dương Trạch Thâm.
Những người bán trang sức như họ thường kiếm bộn tiền trong những ngày Tết, nhưng năm nay do dịch bệnh đột biến nên lượng hàng kinh doanh mấy ngày nay giảm mạnh, thậm chí còn tệ hơn mọi năm.
Hàng không bán được thì những người làm công ăn lương như cô cũng sẽ chết đói theo.
“Nước da của dì Dương thích hợp đeo bạch ngọc hơn.” Dương Trạch Thâm không thèm nghe ý kiến
của Viêm Y mà tự nói.
“Tiệm chúng tôi có một chiếc vòng bạch ngọc ở đây, mời ngài có thể xem qua một chút.” Nữ nhân viên vội vàng đồng ý, đồng thời đưa chiếc vòng bạch ngọc ra như dâng bảo vật.
Thấy Dương Trạch Thâm không phản ứng, Viêm Y lặng lẽ ngậm miệng lại.
Ai mà quan tâm chứ, dù sao cũng không phải tiền của cô, hắn thích mua gì thì mua.
Sau khi Dương Trạch Thâm so sánh chiếc vòng phỉ thúy xanh lam và chiếc vòng bạch ngọc trên tay, dường như lại để mắt đến vòng phỉ thúy màu trắng kia.
"Cái vòng này có thể bớt chút không?"
“Thưa ngài, ở đây chúng tôi không mặc cả.” Nữ nhân viên nở một nụ cười chuyên nghiệp, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
"Bề mặt của khối ngọc bích trắng này rất nhẵn nhụi, lại vô cùng sạch sẽ, không có tạp chất hay vết bẩn gì, nhưng độ tinh khiết lại không đủ tốt nên không được coi là ngọc bích cao cấp. Chiếc vòng tay này về ngoại hình có thể chấp nhận được, cảm giác sờ vào cũng rất tốt... Ba nghìn."
Dương Trạch Thâm bình tĩnh thương lượng giá cả với nữ nhân viên, Viêm Y đứng bên cạnh chăm chú quan sát, không dám mở miệng lên tiếng, thầm nghĩ thanh đao đồ long này lại trực tiếp cắt nửa giá của người ta, chẳng lẽ coi đây là chợ rau sao?
Nữ nhân viên cũng mím môi cười: “Thưa ngài, giá này chúng tôi không thể bán.”
"Được." Dương Trạch Thâmgật đầu, đem chiếc vòng đặt lại trên khay lụa đỏ: "Vậy không làm phiền cô nữa."
Nói xong, liền không quay đầu lại bước nhanh về phía cửa, Viêm Y tự nhiên đuổi theo không nói lời nào, mặc dù cô không biết rõ về Dương Trạch Thâm, nhưng cô cũng không muốn hắn lãng phí tiền bạc.
Hai người vừa đi tới cửa, nữ nhân viên liền từ phía sau kêu lên: "Tiên sinh, chờ một chút!"
Dương Trạch Thâm đột ngột dừng lại, khiến Viêm Y suýt nữa va vào cơ thể săn chắc của hắn.
Làm cái gì vậy.
Viêm Y khó chịu quay đầu, không hiểu nữ nhân viên kia gọi cái gì.
Viêm Y thường không mặc cả khi mua đồ là bởi vì không giỏi ăn nói, hơn nữa cũng rất dễ dàng dao động. Người bán nói giá cả thế nào, cô liền lập tức theo thế ấy, cho nên cũng không biết kỹ năng trả giá khi mua hàng.
“Để tôi gọi điện cho ông chủ một chút, xem có thể giảm giá được hay không.” Nữ nhân viên nở một nụ cười chuyên nghiệp, sau đó quay người đi gọi điện thoại.
Viêm Y nghi ngờ nhìn Dương Trạch Thâm, hắn liền đáp lại cô bằng một nụ cười đắc ý.
Rất nhanh, nữ nhân viên kia cúp điện thoại với nụ cười trên môi: "Thưa ngài, ông chủ đồng ý, ba ngàn tệ coi như kết giao bằng hữu, sau này mong ngài sẽ chiếu cố nhiều hơn đến cửa hàng của chúng tôi."
“Được, không thành vấn đề.” Dương Trạch Thâm cũng cười đáp lại, đôi mắt đen sau cặp kính gọng vàng cong lên thành một vòng cung đẹp mắt.
Viêm Y trong lòng thầm cười nhạo, lại còn kết giao bằng hữu, chậc chậc chậc, một tuần nữa hắn sẽ trở về Thâm Thành, ai mà quan tâm có kết giao hay không chứ.
Viêm Y vẫn đang mải mê cười nhạo, phía bên kia liền nghe thấy giọng nói của Dương Trạch Thâm: "Viêm Y, đến trả tiền đi."
Nụ cười khúc khích của Viêm Y nhất thời cứng lại, thiếu chút nữa quai hàm cũng rung lên.
Cái gì?
Muốn cô trả tiền? !
"Là quà tặng cho phụ huynh sao? Ở chỗ này chúng tôi có một đôi vòng tay ngọc bội, màu sắc tao nhã, tặng cho hai bên phụ huynh nhất định sẽ rất có thể diện."
Nữ nhân viên vừa cười híp mắt vừa nói lời ngon ngọt, Viêm Y đang đứng nghe một loạt những từ ngữ khó hiểu liền kiên quyết Viêm Y món đồ này vô cùng đắt tiền, liền kéo tay áo của Dương Trạch Thâm một lần nữa.
"Không cần phải hoang phí như vậy. Mẹ tôi vốn không thích hư vinh. Anh có thể mua cho bà một chiếc vòng tay thông minh, giúp bà theo dõi sức khỏe hàng ngày. So với thứ này còn tốt hơn gấp nhiều lần."
Vừa tiết kiệm, vừa hữu dung, thật tốt biết bao a.
Viêm Y không hạ giọng để cho nữ nhân viên nghe thấy, tự nhiên thu hút ánh mắt ngạc nhiên không tưởng tượng nổi của cô ta.
Theo logic mà nói, bạn trai muốn tặng quà cho người thân chẳng phải sẽ vui vẻ sao, nữ khách hàng đối diện này sao lại miễn cưỡng như vậy?
Sau một số phân tích logic, nữ nhân viên quầy thu ngân đã đưa ra một phỏng đoán chung: đó chắc chắn không phải là phụ huynh của cô gái.
Tức là đối tượng khách hàng nữ này không chỉ là bạn gái của anh chàng kia.
Như vậy là có thể hiểu được.
Đúng vậy, chỉ xét về khí chất của người đàn ông này thôi đã khiến người ta phải nể mặt rồi, sao lại có thể yêu một cô gái vừa lùn vừa non nớt như vậy chứ?
Cô nhân viên ra sức dồn sự chú ý đến Dương Trạch Thâm.
Những người bán trang sức như họ thường kiếm bộn tiền trong những ngày Tết, nhưng năm nay do dịch bệnh đột biến nên lượng hàng kinh doanh mấy ngày nay giảm mạnh, thậm chí còn tệ hơn mọi năm.
Hàng không bán được thì những người làm công ăn lương như cô cũng sẽ chết đói theo.
“Nước da của dì Dương thích hợp đeo bạch ngọc hơn.” Dương Trạch Thâm không thèm nghe ý kiến
của Viêm Y mà tự nói.
“Tiệm chúng tôi có một chiếc vòng bạch ngọc ở đây, mời ngài có thể xem qua một chút.” Nữ nhân viên vội vàng đồng ý, đồng thời đưa chiếc vòng bạch ngọc ra như dâng bảo vật.
Thấy Dương Trạch Thâm không phản ứng, Viêm Y lặng lẽ ngậm miệng lại.
Ai mà quan tâm chứ, dù sao cũng không phải tiền của cô, hắn thích mua gì thì mua.
Sau khi Dương Trạch Thâm so sánh chiếc vòng phỉ thúy xanh lam và chiếc vòng bạch ngọc trên tay, dường như lại để mắt đến vòng phỉ thúy màu trắng kia.
"Cái vòng này có thể bớt chút không?"
“Thưa ngài, ở đây chúng tôi không mặc cả.” Nữ nhân viên nở một nụ cười chuyên nghiệp, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
"Bề mặt của khối ngọc bích trắng này rất nhẵn nhụi, lại vô cùng sạch sẽ, không có tạp chất hay vết bẩn gì, nhưng độ tinh khiết lại không đủ tốt nên không được coi là ngọc bích cao cấp. Chiếc vòng tay này về ngoại hình có thể chấp nhận được, cảm giác sờ vào cũng rất tốt... Ba nghìn."
Dương Trạch Thâm bình tĩnh thương lượng giá cả với nữ nhân viên, Viêm Y đứng bên cạnh chăm chú quan sát, không dám mở miệng lên tiếng, thầm nghĩ thanh đao đồ long này lại trực tiếp cắt nửa giá của người ta, chẳng lẽ coi đây là chợ rau sao?
Nữ nhân viên cũng mím môi cười: “Thưa ngài, giá này chúng tôi không thể bán.”
"Được." Dương Trạch Thâmgật đầu, đem chiếc vòng đặt lại trên khay lụa đỏ: "Vậy không làm phiền cô nữa."
Nói xong, liền không quay đầu lại bước nhanh về phía cửa, Viêm Y tự nhiên đuổi theo không nói lời nào, mặc dù cô không biết rõ về Dương Trạch Thâm, nhưng cô cũng không muốn hắn lãng phí tiền bạc.
Hai người vừa đi tới cửa, nữ nhân viên liền từ phía sau kêu lên: "Tiên sinh, chờ một chút!"
Dương Trạch Thâm đột ngột dừng lại, khiến Viêm Y suýt nữa va vào cơ thể săn chắc của hắn.
Làm cái gì vậy.
Viêm Y khó chịu quay đầu, không hiểu nữ nhân viên kia gọi cái gì.
Viêm Y thường không mặc cả khi mua đồ là bởi vì không giỏi ăn nói, hơn nữa cũng rất dễ dàng dao động. Người bán nói giá cả thế nào, cô liền lập tức theo thế ấy, cho nên cũng không biết kỹ năng trả giá khi mua hàng.
“Để tôi gọi điện cho ông chủ một chút, xem có thể giảm giá được hay không.” Nữ nhân viên nở một nụ cười chuyên nghiệp, sau đó quay người đi gọi điện thoại.
Viêm Y nghi ngờ nhìn Dương Trạch Thâm, hắn liền đáp lại cô bằng một nụ cười đắc ý.
Rất nhanh, nữ nhân viên kia cúp điện thoại với nụ cười trên môi: "Thưa ngài, ông chủ đồng ý, ba ngàn tệ coi như kết giao bằng hữu, sau này mong ngài sẽ chiếu cố nhiều hơn đến cửa hàng của chúng tôi."
“Được, không thành vấn đề.” Dương Trạch Thâm cũng cười đáp lại, đôi mắt đen sau cặp kính gọng vàng cong lên thành một vòng cung đẹp mắt.
Viêm Y trong lòng thầm cười nhạo, lại còn kết giao bằng hữu, chậc chậc chậc, một tuần nữa hắn sẽ trở về Thâm Thành, ai mà quan tâm có kết giao hay không chứ.
Viêm Y vẫn đang mải mê cười nhạo, phía bên kia liền nghe thấy giọng nói của Dương Trạch Thâm: "Viêm Y, đến trả tiền đi."
Nụ cười khúc khích của Viêm Y nhất thời cứng lại, thiếu chút nữa quai hàm cũng rung lên.
Cái gì?
Muốn cô trả tiền? !