Mục lục
Thuê Một Người Bạn Trai Về Nhà Ăn Tết (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viêm Y lớn tiếng kết thúc lời tuyên bố hùng hồn của mình nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, đột nhiên không còn hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện.

Người đàn ông này giống như một cục đất nhạt nhẽo vậy, khi Viêm Y ở trên máy bay, còn lo lắng rằng hắn sẽ biểu hiện không được tốt.

Thật may Dương Trạch Thâm trước mặt lão Phật gia diễn xuất không tồi, thậm chí còn cứu nguy mấy lần Viêm Y để lộ ra sơ hở, cô thực sự rất đánh giá cao năng lực chuyên môn của hắn.

Chỉ là, lúc chỉ có hai người lại rất khó hòa hợp a...

Sớm biết như vậy ban đầu cô không nên cự tuyệt cử chỉ thân mật của hắn ở sân bay, nghĩ đến đây Viêm Y bắt đầu có chút hối tiếc.

Viêm Y không ngừng lật qua lật lại, bất tri bất giác nhắm mắt ngủ thϊếp đi lúc nào không biết, còn Dương Trạch Thâm lại nhìn chằm chằm vào bóng đèn trên trần nhà.

Nhìn sự quan tâm của hai mẹ con nhà Viêm Y, không hiểu sao trong lòng hắn lại có chút ghen tị.

Đây có lẽ là sự quan tâm giữa cha mẹ và con cái trong một gia đình bình thường, phải không?

Lần cuối cùng hắn giữ được hòa khí lúc nói chuyện với với bố mẹ là lúc nào nhỉ?

Không nhớ.

Kể từ khi Dương Trạch Thâm mười tám tuổi và xác định theo con đường diễn xuất, mối quan hệ của hắn với gia đình đã trở nên bế tắc.

Cách duy nhất khiến hắn hiểu về mối quan hệ của những gia đình khác là thông qua kịch bản, phim ảnh và truyền hình, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cuộc sống của một gia đình bình thường chân chính.

Dì Dương có vẻ hay cằn nhằn nhưng lời nói và hành động của bà đều quan tâm đến con gái, Viêm Y trước khi về nhà luôn phàn nàn về sự nghiêm khắc và kiểm soát của mẹ, nhưng khi thực sự về đến nhà thì lại vô thức nũng nịu, lấy lòng bà.

Dương Trạch Thâm nhắm mắt lại, nghĩ rằng chuyến đi Xuân Thành này cũng không phải là không có thu hoạch gì.

**

Viêm Y bị tiếng gõ cửa của dì Dương đánh thức, trời đã sáng, tiếng hét của dì Dương ở ngoài cửa như sư tử rống, Viêm Y sợ đến mức nhảy dựng lên như con thỏ nhỏ.

Không được, cô còn đang ngủ bên cạnh cửa sổ, nếu bị phát hiện nhất định sẽ bị mắng cho té tát.

"Cạch" một tiếng, tay nắm cửa bị vặn ra, cửa phòng trực tiếp bị đẩy từ ngoài vào trong, Viêm Y nhất thời kinh hãi đến choáng váng.

Cô nhớ từ tối qua đã khóa cửa cẩn thận, sao lão Phật gia lại vào được chứ? !

Xong rồi, xong rồi!

"Con nói xem con lớn đến từng tuổi này rồi, sao còn nằm ì trên giường lâu như vậy chứ? Tiểu Dương đã sớm dậy làm bữa sáng, con xem lại bản thân một chút đi..."

Viêm Y ngay lập tức nhận ra sau khi nghe lời cằn nhằn của lão Phật gia, trong lòng lớn miệng chửi rủa.

Dương Trạch Thâm ngu ngốc kia đi ra ngoài còn không khóa cửa, cô lần này nhất định sẽ bị lão Phật gia nắm tóc tra hỏi rồi.

Viêm Y trong lòng vô cùng bi phẫn, đang nghĩ nên giải thích như thế nào thì thấy dì Dương đẩy cửa bước vào: "Con tỉnh rồi à? Còn ngẩn ngơ làm gì, dậy ăn sáng đi."

Hả, Câu đầu tiên của lão Phật gia sau khi mở cửa không phải là hỏi cô tại sao lại ngủ bên cửa sổ hay sao?

Viêm Y còn đang ngái ngủ cúi đầu xuống, lúc này mới ý thức được mình đã nằm trên giường từ lúc nào, bên cạnh giường còn có một chiếc chăn bông khác bị cô đạp thành một đống nhỏ, có thể thấy hôm qua cô ngủ trên giường ngon đến mức nào.

“Dì, để Y Y ngủ thêm chút nữa đi, tối qua cô ấy rất mệt…” Giọng Dương Trạch Thâm từ xa vọng lại, dáng vẻ mơ màng quyến rũ khiến dì Dương nhìn sang với ánh mắt dò hỏi.
Viêm Y lập tức đỏ mặt, vội vàng chui vào trong chăn, trùm kín đầu.

"Tốt lắm, con bao nhiêu tuổi rồi, còn thẹn thùng cái gì, mau đứng dậy, ăn sáng xong liền dẫn Tiểu Dương ra ngoài đi dạo một chút."

Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của dì Dương, Viêm Y cách một tấm chăn cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt hài lòng và nụ cười hiền dịu của lão Phật gia nhà cô.

Viêm Y không cam lòng gặm lất tấm chăn, trong đầu nghĩ lão Phật gia của cô đã trở nên cởi mở như vậy từ khi nào?

Lại bày ra bộ dạng háo hức hận không thể đem con gái gả đi lập tức?

Aaaa, Dương Trạch Thâm, anh mau trả lại danh tiết cho tôi!

**

Sau khi miễn cưỡng thay quần áo tắm rửa sạch sẽ, miễn cưỡng đi tới bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn, Viêm Y lại choáng váng lần nữa.

Canh trứng gà, cháo trắng nhỏ còn có cả bông cải xanh, tuy khẩu phần không lớn nhưng lại cực kì dinh dưỡng a.
Nhà Viêm Y trước giờ đều ăn sáng bằng đồ ăn sẵn, chỉ cần bánh mì và sữa hộp là có thể hoàn thành, bây giờ nhìn thấy bữa sáng nóng hổi trên bàn, dường như mọi chuyện không vui trước đó đều bị hơi nóng đồ ăn xua tan.

Viêm Y muốn mở miệng tán thưởng một câu, nhưng Dương Trạch Thâm đã vội vàng kéo cô ngồi xuống, nhỏ giọng cảnh cáo bên tai Viêm Y.

"Đừng có ngạc nhiên, hãy coi đống thức ăn trước mặt là bữa sáng quen thuộc của cô, OK?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK