Thả ra ba tên tiểu gia hỏa để chúng mở mang kiến thức một chút, đặc biệt là với ninja có nguồn gốc sâu xa Frogadier, không biết chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn...
Dưới sự nhiệt tình giới thiệu của tên ninja trẻ tuổi này, Lâm Phàm và nhóm Satoshi càng ngày càng hiểu rõ hơn về ngôi làng ninja này, đặc biệt là những thứ mà chỉ có ở nơi đây sở hữu và thế giới bên ngoài là không gặp được.
Thí dụ như việc nhẫn thuật không chỉ con người có thể sử dụng, ngay cả Pokemon ở đây cũng biết một vài nhẫn thuật cơ bản.
Như việc một con Venusaur biết độn thổ thuật, không một chút dấu vết nào tiến nhập trong đất, khác hoàn toàn với việc sử dụng chiêu Dig thông thường.
Có điều chỉ là nhìn để mở mang kiến thức mà thôi, Lâm Phàm cũng không có ý định mất quá nhiều thời gian đi nghiên cứu những thứ này.
Bởi đơn giản đây là thế giới Pokemon, chiêu thức Pokemon sử dụng cao cấp hơn và áp chế tính quá nhiều so với dạng này nhẫn thuật cơ bản.
Dạng như chiêu này độn thổ thuật, chỉ cần một chiêu Earth Quake của đối phương tung ra ngay lúc bản thân độn thổ, chịu thiệt hại lớn là điều chắc chắn không thể tránh khỏi.
Cho nên dù là biết nhẫn thuật cấp thấp dạng này, thử hỏi trong những trận chiến cấp bậc cao, đối thủ mạnh, mà Lâm Phàm thường xuyên phải đối mặt kia, hắn dám cho Pokemon của mình sử dụng sao? Đáp án đương nhiên là không.
So với việc quá gượng ép và mất thời gian cho Pokemon học nhẫn thuật dạng này, chẳng bằng cho chúng thi triển nhiều vài lần chiêu thức của bản thân để tăng lên thành thục độ và uy lực còn hơn.
Mang theo suy nghĩ của riêng mình, Lâm Phàm tiếp tục theo chân tên nhóc ninja kia và nhóm Satoshi để đến địa điểm tham quan tiếp theo.
Lần này điểm đến là phòng truyền thống của ngôi làng, ở nơi đây có chứa tất cả những ghi chép về lịch sử phát triển của ngôi làng này qua không biết bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu đời người.
Điều đáng chú ý nhất ở nơi đây đối với Lâm Phàm cũng không phải là những thông tin về lịch sử phát triển của nhẫn giới này, mà là trên tường một bức tranh bằng đá, có vẻ cổ xưa.
Nó là mục đích của Lâm Phàm khi bỏ đi một ngày thời gian tập luyện để đi theo Satoshi nhóm đến đây, chỉ vì cho Frogadier có cơ hội thấy được bức tranh này. Bức tranh về hình thái cuối cùng của Frogadier.
Tuy rằng chỉ là lờ mờ những nét vẽ, nhưng có đôi khi chính sự mờ mờ ảo ảo đó lại làm cho người ta tò mò và muốn khám phá cùng đạt được hơn.
Nhìn Frogadier của mình bị cuốn hút, không rời mắt khỏi bức vẽ kia, dần dần trong mắt bắt đầu toát ra khác thường thần sắc, như tìm được mục tiêu cần hướng tới của bản thân và trở nên kiên định để theo đuổi nó, Lâm Phàm mỉm cười hài lòng.
Đây chính là hiệu quả mà hắn mong muốn...
Từ trước giờ Lâm Phàm không hề cho Frogadier biết về chung cực hình thái của nó trông như thế nào cũng vì là cần như vậy hiệu quả.
Cũng không phải là Lâm Phàm không nhớ được, hay không vẽ được hình ảnh của Greninja ở chung cực hình thái. Trái lại hắn nhớ rất rõ, hơn nữa còn nhớ rõ cốt truyện.
Chính vì thế hắn mới không hề cho Frogadier biết, ít nhất là không phải đích thân hắn tự tay đưa ra cho nó.
Bởi như thế đối với Frogadier mà nói, chẳng khác nào đây là mục tiêu mà hắn đặt ra cho nó và không phải bản thân nó hướng tới và yêu thích một cách tự nhiên nhất như hiện tại.
Điều đó cũng giống như việc bố mẹ đặt ra mục tiêu cho chúng ta và chúng ta cố gắng thực hiện theo mục tiêu đó, dần dần ngộ nhận, coi đó thành mục tiêu của bản thân.
Nhưng điều đó lại không phải thứ tận sâu trong thâm tâm mình thích, khao khát một cách tự nhiên nhất.
Hiệu quả đem lại so với việc làm theo thứ mình muốn, mình thích, mình ước ao chắc chắn là không bằng và kết quả đem lại chắc chắn là không thể hoàn hảo như mong muốn.
Điển hình vì dụ là Greninja ở nơi đây, mặc dù quanh năm thấy được hình ảnh này và biết đó là của mình hình thái mạnh hơn, nhưng thử hỏi đã có một con Greninja nào ở đây sau bao nhiêu năm tháng này tới đạt được cấp độ như trên?
Đáp án là: Không hề có.
Nếu có thì được lưu truyền lại cho hậu thế đã không chỉ là một bức tranh đá với bóng lưng của Greninja từ xa xưa như vậy, và truyền thuyết đã không phải mãi vẫn là truyền thuyết.
Để rồi đến hiện tại, đối với tất cả không có quá nhiều sở cầu, đối với Pokemon không có quá nhiều ước thúc cùng ép buộc tính, một kẻ ngoại lai là Satoshi, chỉ một lần duy nhất đến nơi đây lại là kẻ biến truyền thuyết này thành hiện thực.
Điều đó đã đủ để chứng minh tất cả.
Đã có Satoshi và Frogadier của hắn đi trước mở đường, Lâm Phàm đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà chọn đi vào con đường còn nguyên vết xe đổ bên cạnh kia...
Tất cả đều đã được khắc ghi và định hình trong đầu Frogadier về một thứ sức mạnh mà nó có thể chạm đến. Mục đích cho chuyến đi lần này của Lâm Phàm cũng lấy được viên mãn kết quả mà kết thúc.
Sự tình kết thúc, Lâm Phàm đang có ý định rời đi, bởi tiếp theo đó diễn ra những sự kiện kia, hắn tham gia cũng chẳng thu lại được gì.
Bởi Lâm Phàm vẫn là tự biết lấy Frogadier của hắn và hắn cũng không thể như cặp đôi Satoshi, chỉ dựa vào việc chiến đấu với vài tên phản đồ ninja, là có thể mở ra cánh cửa, bước ra bước đầu tiên về phía chung cực sức mạnh kia.
Đó là không có khả năng, khi mà với Satoshi đội hình hiện tại, đó là đại địch. Nhưng với Lâm Phàm bản thân cùng đội hình, đó hoàn toàn không phải thứ gì.
Cho nên rời đi, tiếp tục tập luyện mới là lựa chọn tốt nhất, chỉ là rời đi Satoshi, Lâm Phàm muốn gặp được đội hỏa tiễn sẽ bị kéo dài thêm một đoạn thời gian, bởi đối phương khi đó sẽ mất công đi tìm hắn. Với số Berry hiện tại là không đủ dùng quá lâu, phải hái thêm.
Đi cũng không được, mà ở cũng không xong, chưa bao giờ Lâm Phàm cảm thấy nhớ đội hỏa tiễn ba người thân ảnh đến như lúc này.
“ Dựa theo nguyên tác, đội hỏa tiễn là sẽ tìm đến đây tham gia náo nhiệt, chỉ mong các ngươi đừng làm cho ta thất vọng...”
Đang nghĩ đến việc xử lý mấy tên ham chơi, đi sớm về muộn này như thế nào, Lâm Phàm không khỏi bỏ đi suy nghĩ trong đầu, bởi thân ảnh hắn mong đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
Phía trên bầu trời của ngôi làng, một khối khinh khí cầu hình đầu Meowth dần dần nhô lên sau vách đá và xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Không chờ đợi thêm, quay qua chào từ biệt với Satoshi nhóm người, hứa hẹn sẽ gặp nhau ở giải đấu, Lâm Phàm lập tức đem ba tiểu gia hỏa thu lại, thả ra Shiny Metagross và ngồi lên nó bay khỏi ngôi làng này.
Quan sát thấy Lâm Phàm bay về phía mình, đội hỏa tiễn lập tức bày ra biểu lộ như khi thấy Giovanni, sau đó nịnh nọt mà đưa cho Lâm Phàm hai chiếc balo khi hắn tới nơi.
Tiếp nhận hai chiếc balo từ đội hỏa tiễn, kiểm tra hàng bên trong, một bên là tràn ngập xanh, nâu, đen ba màu Berry được phân loại rõ ràng và đựng trong những bình thủy tinh riêng biệt. Thứ bình mà đội hỏa tiễn vẫn dùng để đựng những con Pokemon trộm được.
Một bên tương tự với đầy ắp những bình thủy tinh dạng này, có điều bên trong chứa đều là nước tinh khiết.
Đồ vật cầm tới tay, Lâm Phàm lộ ra hài lòng biểu lộ...
Tuy đối phương không đòi hỏi nhưng Lâm Phàm vẫn lấy ra một chút chỗ tốt, có tác dụng cho Pokemon của đội hỏa tiễn, lấy đó làm khen thưởng, sau đó lập tức rời đi, bỏ lại phía sau là chìm trong vui mừng đội hỏa tiễn.
Có số lượng lớn cao cấp cùng một ít siêu cấp Berry nơi tay, Lâm Phàm không có ý định sớm rời đi khu rừng này, hắn lựa chọn ở đây định cư một thời gian, tìm một địa điểm thích hợp hơn để tiếp tục quá trình tập luyện cho ba con Pokemon.
Giờ có thêm sự hỗ trợ của nước tinh khiết, tin tưởng rất nhanh quá trình này tập luyện sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất có thể cho ba tên tiểu gia hỏa này.
Hơn nữa, mặc dù khu rừng này Pokemon tuy không có gì quá đặc biệt, nhưng chủng loại Pokemon lại tương đối phong phú. Bọn chúng không đặc biệt là do Lâm Phàm yêu cầu quá cao và thực lực hắn quá mạnh mà thôi.
Còn đối với ba tên tiểu gia hỏa này, chỉ cần thâm nhập tiếp vào sâu trong khu rừng, Chuẩn thiên vương đối thủ cũng là dễ dàng kiếm được, thậm chí là Thiên vương bình thường cấp bậc cũng là có.
Đặc biệt, Lâm Phàm ở lại đây còn là do Grumpig đã xong việc và đang trên đường đuổi tới hắn vị trí, cho nên ít nhất là trước khi Grumpig mang theo Steelix trở về bên người, Lâm Phàm là không có ý định tiếp tục đi đường.
Dù sao giải đấu còn hơn nửa năm nữa mới khai mạc, chỉ còn có một huy hiệu cần thu thập, hắn không có gì phải vội vàng chỉ để đem huy hiệu cần tới tay.
Chuyên tâm tập luyện, tăng lên thực lực mới là chuyện quan trọng nhất.
.....
Cuộc sống của Lâm Phàm và đám Pokemon của hắn, tiếp theo đó lại bắt đầu tiến vào một vòng lặp.
Sáng đến trưa là thời gian ba tiểu gia hỏa luyện tập ở thác nước như những gì Lâm Phàm đã yêu cầu.
Buổi trưa là nghỉ ngơi, kết hợp với ngâm mình trong nước tinh khiết để thả lỏng cơ thể và phục dụng thứ nước này để khôi phục tinh thần tỉnh táo, giúp cho đầu óc sảng khoái.
Đây cũng là thời gian để Frogadier và Gligar nạp năng lượng bằng Berry. Riolu cũng không kém là bao, khi nó có được nguồn mật ong Beedrill dồi dào đến bồi bổ và tăng cường thể chất.
Buổi chiều là thời gian tập luyện những chiêu thức mà chúng sở hữu như bao con Pokemon khác vẫn làm. Có khi là tập luyện một mình, có khi là đi tìm đối thủ đến đối chiến, có khi là Lâm Phàm dẫn chúng đi chiến đấu với một số con Pokemon mạnh mẽ hơn so với chúng...
Quá trình tập luyện khô khan cũng vì thay đổi liên tục dạng này mà trở nên sinh động hơn.
Chiều tối, cả đám lại bước vào thời gian nghỉ ngơi như buổi trưa để khôi phục. Sau khi giải quyết xong năng lượng vấn đề, từ đó đến đêm là thời gian của bọn tiểu gia hỏa được tự do hoạt động.
Dù sao chúng vẫn cần không gian riêng để phát triển bản thân, không thể quá gò bó.
Sinh hoạt bận rộn khiến thời gian trôi qua thật nhanh... Đối với Lâm Phàm cũng là như thế, khi mà mới đó gần hai tháng thời gian nữa đã trôi qua.
Một ngày này tới, Lâm Phàm đã có thể cảm nhận rõ ràng Grumpig tồn tại, báo hiệu nó đã cách bản thân hắn không quá xa.
Dùng không bao lâu nó có thể trở về đến, mang theo háo hức tâm tình, Lâm Phàm còn ngại thời gian trôi qua chưa đủ nhanh và muốn nhanh hơn nữa...