• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: chương hoàng thể đồng [3]

Cảnh tượng như vậy thực bình yên, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại có thể nghe thấy, bình yên trước cơn sóng gió.

Cô ngồi ở đối diện, vụng trộm đánh giá Lương Thần, phát hiện người đàn ông trước mặt, toàn thân cao thấp tản ra một loại hơi thở vương giả.

Anh cầm đũa trên tay, ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng theo đèn thủy tin trên trần chiếu xuống, lóe một tầng ánh sáng.

Rốt cục đợi cho Lương Thần ăn cơm xong, Cảnh Hảo Hảo buông chiếc đũa cầm trong tay xuống.

Lương Thần rút ra khăn tay, xoa khóe môi, thoáng nhìn lướt qua bát đũa của Cảnh Hảo Hảo, phát hiện cơm trong chén, giống như khi phục vụ mang lên, không vơi đi.

Lương Thần biết rõ còn cố hỏi:“Như thế nào không ăn?”

Cảnh Hảo Hảo nói:“Lương tổng, thời gian thật sự còn sớm , tôi phải trở về nhà ……”

Mỗi tối Lương Niên đều đúng giờ gọi điện thoại cho cô …… Đêm nay cô nói cô không thoải mái…… Anh ấy còn có thể đến nhà xem cô……

Liền như vậy vội vã muốn rời khỏi anh sao?

Lương Thần đáy lòng cười lạnh một tiếng, không chờ Cảnh Hảo Hảo nói xong, trực tiếp gọi phục vụ, gọi thêm một chén cơm, sau đó tiếp tục tao nhã thong dong ăn.

Cảnh Hảo Hảo ở đối diện, quả thực như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Mà Lương Thần lại cố ý tỏe ra bình thường, chén cơm càng ăn càng chậm, còn chưa cầm chiếc đũa, chọn từng hạt.

Ngay tại Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, nói Lương Thần làm cho anh thả cô đi, di động của cô đặt ở trên bàn, đột nhiên gian vang lên.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy hai chữ“Lương Niên”.

“Ai gọi điện thoại đến?” lúc Cảnh Hảo Hảo cầm lấy di động, chuẩn bị cùng Lương Thần mở miệng, nói ra ngoài nghe điện thoại, Lương Thần liền lên tiếng.

Cảnh Hảo Hảo nắm chặt chính mình di động, không có trả lời vấn đề của Lương Thần, chính là nói:“Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”

“Đừng, nghe ở đây đi.” Lương Thần vừa nói, một bên buông xuống bát đũa, nhìn thoáng qua di động trong tay Cảnh Hảo Hảo vẫn sáng màn hình, tiếp tục hỏi:“Là Trầm Lương Niên gọi tới sao?”

Cảnh Hảo Hảo lần này không có hé răng.

Lương Thần kiên nhẫn nhìn chằm chằm của ánh mắt cô, chờ cô trả lời.

Mãi cho đến di động trong tay Cảnh Hảo Hảo tắt máy, Cảnh Hảo Hảo vẫn là không nói gì.

Điện thoại chính là tạm dừng vài giây chung, lại một lần nữa vang lên.

Lương Thần đá văng ghế dựa phía sau, đứng lên, vòng qua bàn ăn, đi đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, vươn tay đoạt lấy điện thoại trong tay cô.

“Thật đúng là Trầm Lương Niên a…… Như thế nào không nghe máy?”

Cảnh Hảo Hảo lưu số điện thoại của Trầm Lương Niên, đặt hình ảnh đại diện, là cô đang hôn má anh ta, di động của Trầm Lương Niên, cũng là hình này, nhưng là anh ta hôn môi cô.

Lương Thần nhìn màn hình điện thoại của Cảnh Hảo Hảo, cô mặt mày mang ý cười, vẻ mặt hạnh phúc hôn môi Trầm Lương Niên, ánh mắt nhất thời trầm xuống, cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục nói:“Em đã không nghe máy, tôi sẽ thay em nghe……”

Nói xong, Lương Thần liền ấn nút nghe nghe điện thoại.

“Không cần!” Từ tiểu khu của cô, đến khi đưa cô đến nơi này, dọc trên đường đi cực kỳ Cảnh Hảo Hảo im lặng, đột nhiên gian trong nháy mắt trành con mèo nhỏ, đột nhiên đứng lên khỏi ghế, vương hai tay, hướng về phía tay Lương Thần đoạt lại di động đoạt.

 

Chương 34: Progesterone [4]

Lương Thần vẫn cảm thấy Cảnh Hảo Hảo nhiều lắm chỉ là một cô gái yếu mềm thông minh có chút lòng dạ hẹp hòi, cho nên hắn cũng không có phòng bị với Cảnh Hảo Hảo, hiện tại Cảnh Hảo Hảo đột nhiên hành động nổi điên như vậy, lập tức đẩy cả người anh về sau hai bước, sau đó di động trong tay liền bị người cướp đi, thậm chí trên mu bàn tay còn cảm giác được một trận đau rát, anh cúi đầu, nhìn thấy vài vết máu ngổn ngang, đáy lòng nhất thời căm tức lên, nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay rảnh về phía Cảnh Hảo Hảo, nói:“Đưa điện thoại cho tôi!”

“Không!” Cảnh Hảo Hảo hét lên một tiếng, cả người nhanh chóng nhảy ra sau, đưa điện thoại di động dùng sức siết, giấu ở sau lưng của mình.

“Không đưa cho tôi?” Lương Thần cười lạnh một tiếng, nháy mắt giọng nói trở nên nghiêm túc, như là dao nhỏ: “Vậy tôi liền tự mình điện thoại cho anh ta, nói cho anh ta biết, bây giờ em ở cùng một chỗ với tôi.”

Nói xong, Lương Thần lấy di động từ trong túi của mình ra.

“Lương tổng, ngài đừng như vậy……” Cảnh Hảo Hảo thấy Lương Thần giơ điện thoại di động lên bên tai, môi đỏ mọng kiều nộn xinh đẹp không không chế được liền run rẩy lên, ánh mắt cô hoang mang rối loạn nhìn chằm chằm Lương Thần: “Ngài đừng gọi điện thoại cho anh ấy……”

Lương Thần như là hoàn toàn không có nghe được lời của cô, chỉ nhẫn nại tính tình chờ điện thoại tiếp thông, đáy lòng lại căm giận nghĩ: Cho em cố chấp với tôi, trên thế giới này thật đúng là không có mấy người dám đối với anh liều chết như vậy.

Điện thoại vẫn đợi cho di động Cảnh Hảo Hảo ngừng tiếng chuông mới bị tiếp nghe.

“Lương Niên?” Lương Thần hô hai chữ với di động của chính mình, cả người Cảnh Hảo Hảo giống như là toàn thân vô lực, trong nháy mắt ngã trên mặt đất, cô trông mong nhìn Lương Thần, đáy mắt tràn ngập khẩn cầu, cô muốn mở miệng cầu anh, lại sợ Thẩm Lương Niên đầu kia điện thoại nghe được giọng nói của cô, cuối cùng, cô chỉ có thể vô thanh vô tức hé ra đóng lại môi với Lương Thần, nói: “…… Cầu ngài…… cầu xin ngài…… Đừng nói với anh ấy……”

Cảnh Hảo Hảo đã không khóc rất nhiều năm, như là thật sự bị dọa sợ, vừa dùng khẩu hình miệng cầu Lương Thần, vừa nước mắt tách tách liền rơi xuống.

Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo ràn rụa nước mắt trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu, ánh mắt hơi có vài phần lãnh ý nói với Thẩm Lương Niên trong di động: “Không có chuyện gì, màn hình di động không khóa, có thể không cẩn thận gọi nhầm thôi……”

Lương Thần dừng một chút, ngoài cười nhưng trong không cười khách khí nói với Thẩm Lương Niên trong di động: “Còn đang chơi cùng bọn Từ Dung sao? Vậy thôi, chơi vui vẻ…… tôi cúp trước.”

Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần cúp điện thoại di động, tâm nhấc lên, mới hơi hơi để xuống, nhưng nó vẫn nhảy cuồng loạn như trước, thế nào cũng không ngừng được.

Lương Thần nhét điện thoại di động vào trong túi của mình, mở bước chân tao nhã, đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, cúi người, nắm cánh tay của cô lên, kéo cô đứng lên, chỉ chỉ ghế ngồi phía sau lưng cô, nói: “Không phải luôn luôn đang hỏi tôi, trễ như vậy tìm em đến đây làm chuyện gì sao? Hiện tại có tâm tư theo tôi nói chuyện một chút không?”

Sao Cảnh Hảo Hảo còn dám nói “Không”, cô sợ chính mình không cẩn thận chống đối anh, anh thật sự sẽ gọi điện thoại qua cho Thẩm Lương Niên.

Lệ nơi khóe mắt cô còn chưa có khô, lúc gật gật đầu với anh, còn có một hai giọt nước mắt lăn xuống dưới, cả người thoạt nhìn có chút động lòng người.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK