Tác giả có lời muốn nói: Ta vẫn tin chắc, thế giới bao la, non nước vạn dặm, chỉ là thực ra tình yêu chính là sự tồn tại của vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Vì vậy, đây là một liên quan với cường thủ hào đoạt và ngang ngước đoạt tình yêu, Thiên Lôi kết hợp với mặt đất, câu truyện cảm động cùng với tình yêu chân thành.
********
“Vậy thì dùng thân thể đến để trả đi —— ”
Lương Thần dáng vẻ lười nhác quay đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo cách đó không xa, bỗng nhiên mở miệng.
Giọng của anh, là giọng dễ nghe nhất mà từ lúc sinh ra tới nay Cảnh Hảo Hảo chưa từng nghe thấy.
Ngữ điệu của anh, bắt bí một cách chính xác, không nhanh không chậm, không nhanh không chậm, từng câu mát lạnh, khiến cho người nghe thấy, hưởng thụ giống như một chiêu trí mạng
Chỉ tiếc, Cảnh Hảo Hảo còn chưa kịp hưởng thụ thật tốt giọng nói như trời này, thì bị lời trong miệng của người đàn ông này, làm chấn động đến mức đại não ầm ầm vang lên một tiếng, một lát sau, Cảnh Hảo Hảo mới phục hồi tinh thần lại, hướng về phía người đàn ông trước mặt mở miệng giải thích: “Tiên sinh… Ngài hiểu lầm.”
Lương Thần đứng ở trước cửa sổ rộng lớn sát đất, sau lưng ánh sao đầy trời trong đêm, vô cùng đẹp.
Giọng nói của Cảnh Hảo Hảo còn chưa bình tĩnh, Lương Thần liền ngẩng đầu lên.
Sau đó, âm thanh của Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên dừng lại.
Hóa ra, trên thế giới này, lại có một loại người, lớn lên còn kinh diễm hơn ánh sao đầy trời.
Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo sững sờ trong giây lát này, Lương Thần di chuyển chân dài, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô.
Lúc Lương Thần tỉnh lại ở phòng Tổng Thống trong khách sạn Tứ Quý xa hoa nhất cả nước, đã là nửa đêm.
Rèm cửa sổ không có đóng lại, Lương Thần nhẹ nhàng nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy đèn đuốc của vạn nhà trong thành phố ở ngoài cửa sổ, cực kỳ rực rỡ.
Anh theo thói quen chậm rãi xoay người, cánh tay rắn chắc lại chạm đến một vật mềm mại, đầu tiên là hơi sững sờ, anh mới chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ say trong khuỷu tay của chính mình.
Dung mạo của người phụ nữ này rất đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, cằm khéo léo tinh xảo lông mi thật dài hiống như hai cái quạt, yên tĩnh buông xuống trên hai mắt, nhìn yên tĩnh đến mức khiến người ta rung động, đồng thời cũng che kín hai mắt của cô.
Mặc dù không nhìn thấy mắt của cô, Lương Thần vẫn có thể cảm giác được trên người của người phụ nữ này, tản ra một loại khí chất đặc biệt sạch sẽ.
Loại sạch sẽ này, rất lâu rồ lăn lộn chém giết ở giới kinh doanh anh cũng chưa từng được tiếp xúc như vậy.
Hay là chính là loại khí chất sạch sẽ đơn thuần này, mới khiến cho đêm nay lúc trở lại phòng của mình ở khách sạn Tứ Quý, nhìn thấy cô, không chỉ không kêu người ném đi, trái lại còn đẩy trợ lý bên người của mình ra ngoài, làm tình với cô.
Nghĩ tới đây, Lương Thần lười biếng chống người lên, hơi nhớ lại một chút, nghĩ đến cô gái trước mặt này, cuối cùng sao hai mắt của cô lạ lớn như vậy?
Chỉ tiếc, tối hôm qua nhìn lướt qua, ký ức có chút kém, nhớ không rõ.
Ngay lúc Lương Thần suy nghĩ có nên kêu người phụ nữ này tỉnh dậy hay không, lúc nhìn hình dáng con mắt của cô ra sao, thì tiếng chuông điện thoại di động dễ nghe lại vang lên.
Lương Thần khẽ nhíu mày, mang theo vài phần không vui mà xoay người, từ trên đất nhặt lên điện thoại di động của chính mình, nhấn nghe, còn chưa có mở miệng, bên trong liền truyền đến một âm thanh hỗn tạp, sau đó có giọng nam truyền đến: “Tôi nói này, Lương Đại thiếu gia, giờ này mấy giờ rồi, sao ngài còn chưa tới?”
Lúc này Lương Thần mới nhớ tới, đêm nay có tụ tập nhỏ với bạn bè, liền cúp điện thoại, nhặt quần áo trên đất lên, chỉnh chu chính mình một chút, chuẩn bị rời đi.
Chương 2: Trò đùa “Không như như muốn” [2]
Chỉ là, trong chớp mắt khi anh mở cửa pḥòng khách sạn kia ra, bước chân của anh khẽ dừng một chút, quay đầu, nhìn thoáng qua người phụ nữ vẫn ngủ say như trước, anh nhíu nhíu mắt, lập tức lấy chi phiếu từ trong bóp ra, lưu loát ký một hàng con số, đặt ở trên bàn, liền lấy tay mở cửa, đi khỏi pḥòng khách sạn.
Lương Thần là khách quen của khách sạn Tứ Quý, phục vụ biết Lương Thần, nhìn thấy anh từ pḥòng đi ra, lập tức đến nhận tiền, cung kính mở miệng, hỏi:“Lương tiên sinh, xin hỏi ngài băng ghi hình trong pḥòng ngài muốn hủy hay là mang đi?”
Lương Thần thế này mới nhớ tới, khách sạn Tứ Quý có một chuyện đặc sắc, chính là trong pḥòng tổng thống có cung cấp băng ghi h́nh, v́ tôn trọng việc riêng tư của khách hàng, thu lại thành một đĩa CD, bình thường đều là khách hàng tự mình lấy đi, hoặc là tiêu hủy hoặc là mang đi.
Trước kia vào khách sạn Tứ Quý, cho tới bây giờ đều là một mình anh, anh cũng không phải là cuồng tự kỷ, không cần thiết phải lấy băng ghi hình để về nhà xem, cho nên đều trực tiếp tiêu hủy, mà ngày hôm nay…… trong pḥòng của anh, lại có thêm một người phụ nữ……
Nói cách khác, trong băng ghi hình kia, có quay cảnh mây mưa tối hôm qua của anh và người phụ nữ kia……
Lương Thần quay đầu, nhìn lướt qua cửa pḥòng đang đóng chặt, hơi nghĩ, ma xui quỷ khiến lại nói:“Tôi mang đi.”
Lương Thần rời đi không bao lâu, Cảnh Hảo Hảo liền mở mắt, cô nhìn thấy cảnh vật xa lạ, cả người khẽ run lên một chút, sau đó trong đầu hiện lên một chút nhìn ảnh nhỏ nhặt.
Rơ ràng tối hôm qua cô tham gia tiệc rượu của công ty, tửu lượng của cô rất tốt, không biết chuyện ǵ xảy ra, chỉ mới uống hơn hai chén rượu mà đầu váng mắt hoa lên, cuối cùng bị đồng nghiệp của mình đưa đến trên pḥòng nghỉ ngơi ở trên lầu.
Lúc ấy trong pḥòng rõ ràng chỉ có một mình cô , nhưng là, không biết v́ sao, sau khi tỉnh lại, trong pḥòng lại có thêm một tên đàn ông xa lạ.
Mà tên đàn ông xa lạ, nói với chính mình:“Vậy dùng thân thể đến trả đi –”, sau đó, trong đầu của Cảnh Hảo Hảo hiện lên một ít hình ảnh hạn chế trẻ em, một nam một nữ, quấn quít không ngừng……
Cảnh Hảo Hảo nhíu mi, nghĩ rằng tất cả những cái này chắc chỉ là ảo giác, cô theo bản năng cử động thân thể, lại phát hiện cả người vô cùng đau nhức, cô liền nâng tay lên, xốc chăn lên, nhìn cả người trải đầy đầy vết hồng ngân, trong nháy mắt sắc mặt của Cảnh Hảo Hảo trắng bệch như tờ giấy.
Hóa ra, lúc nãy những việc cô nhớ kia không phải là ảo giác!
Mà là có thật !
Cô vậy mà đánh mất trong sạch mà cô giữ gìn cho Trầm Lương Niên lâu như vậy cho người khác!
Điều này đại biểu cho việc cô đă phản bội bạn trai của mình!
Nếu là bị Trầm Lương Niên biết được……
Nghĩ đến đây, Cảnh Hảo Hảo cũng không dám nghĩ tiếp nữa, cả người của cô bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Thậm chí, trong pḥòng, c̣ũng lưu lại mùi sau khi triền miên quấn quít của cô và người đàn ông kia……
Mùi như vậy, khiến cho Cảnh Hảo Hảo giống như phát điên, nhặt lên quần áo của mình, tùy tiện mặc lên trên người, giống như là trốn hướng về phía cửa chạy đi.
Cảnh Hảo Hảo một mạch chạy ra kḥi khách sạn Tứ Quý, lúc này đêm dài đường phố yên tĩnh, người đi trên đường đã ít, cô thuận lợi ngăn cản một chiếc xe taxi, trở về nhà trọ của mình.
Về đến nhà chuyện thứ nhất mà Cảnh Hảo Hảo làm chính vọt vào pḥòng tắm trước tiên, vừa hướng tới nước trong bồn tắm lớn, vừa cởi quần áo trên người, nhảy vào bồn tắm lớn.