Nghĩ tới nghĩ lui,Triệu như rốt cuộc cũng quyết định hợp tác cùng Lạc Thiên Y,nhưng cô bắt buộc phải bộc lộ quá khứ của chính mình,cho Lạc Thiên Y biết Triệu gia xấu xa đến mức nào. Cho dù rất không muốn nói ra nhưng Triệu Như bắt buộc phải làm vậy để có được sự tin tưởng của Lạc Thiên Y. Nghĩ là làm,Triệu Như nhanh chóng đứng dậy,đổi y phục rồi trốn ra khỏi Triệu gia,hướng đến khách điếm địa phương Lạc Thiên Y thuê trọ. Tiếc là,nàng (Triệu Như) đến đúng lúc nàng (Lạc Thiên Y) bế quan tu luyện đá nguyên tố nên bị tiểu nhị chặn lại,phải đợi vài ngày sau mới có thể gặp mặt.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lạc Thiên Y sau khi trở về đã bỏ đi lớp mặt nạ dịch dung,dặn dò tiểu nhị trong vòng 5 ngày không được cho phép ai đến gần phòng trọ của mình rồi vào trong nhẫn không gian. Thiên Vân đã chờ nãy giờ,chậm rãi tiếp nhận đá nguyên tố từ tay Lạc Thiên Y,lấy ra viên đá tượng trưng cho Hỏa hệ,trầm giọng hướng nàng nói:
"Ngươi trước hết hấp thu ma lực cho Hỏa nguyên tố,sau đó sẽ lần lượt đến những hệ khác."
Lạc Thiên Y tiếp nhận viên đá Hỏa hệ,nhíu nhíu mày hỏi:
"Đá nguyên tố này,thật sẽ có ích với ta?"
"Ngươi không tin ta?"
Thiên Vân ánh mắt cùng giọng nói đều như muốn ăn tươi nuốt sống người khác hỏi lại Lạc Thiên Y làm nàng dựng tóc gáy,lắc lắc đầu không một lời phản kháng bắt đầu hấp thụ nguyên tố từ đó,còn Thiên Vân thì tự cấp cho mình một cái quyền chỉ đạo nàng tu luyện. Cơ mà,như thế cũng tốt,nếu có gì bất ổn thì nàng (Thiên Vân) sẽ nhắc nhở nàng (Lạc Thiên Y) ngay.
Một canh giờ trôi qua,Lạc Thiên Y mi mắt chậm rãi mở ra,thở hắt một hơi bộ dạng có chút mệt mỏi,mà đá Hỏa hệ đã không còn một màu đỏ rực như ban đầu mà giống hệt một viên đá bình thường rồi tự động vỡ vụn. Nàng nhìn những mảnh vụn đá trong tay,hướng Thiên Vân ánh mắt đầy khó hiểu. Thiên Vân nhướng mày một lúc,lại lấy những mảnh vụn đá cho vào một cái túi nhỏ,quay lại với Lạc Thiên Y lắc đầu:
"Ta cũng không biết tại sao,nhưng trước mắt cứ giữ lại mấy cái này,có lẽ sẽ có ích."
Còn không để Lạc Thiên Y hết ngạc nhiên,Thiên Vân đã đem chúng về phòng,trước khi đi cũng không quên nhắc nhở một câu:
"Ngươi thử xem thuộc tính Hỏa nguyên tố có tăng lên được chút nào không?"
Lạc Thiên Y gật gật đầu,phóng ra một cái Hỏa Cầu hướng Thiên Vân. Tuy Thiên Vân chỉ vung tay lên đã đỡ được nhưng trong ánh mắt vẫn có một tia tán thưởng,ngữ khí cũng không có chút nào thất vọng:
"Hảo,quả nhiên là đá nguyên tố trợ giúp,tốc độ và lực sát thương đều tăng đáng kể. Hôm nay như vậy là đủ rồi,mai sẽ tiếp tục với Mộc nguyên tố."
Thiên Vân nói rồi một mạch rời khỏi,Lạc Thiên Y cũng không còn lý do để lưu lại liền ly khai nhẫn không gian.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lạc Thiên Y vừa ly khai nhẫn không gian đã gặp phải "cố nhân" Triệu Viễn đang đứng trước khách điếm chửi bới,vô cùng mất hình tượng. Tiểu nhị không biết làm thế nào đành lên gõ cửa phòng nàng,giọng vô cùng dè chừng,giống như nếu hắn làm phiền nàng tu luyện sẽ bị đem đánh một trận thành đầu heo. May cho hắn là Lạc Thiên Y đã từ nhẫn không gian ra ngoài,nên rốt cuộc người bị biến thành đầu heo sẽ khônghải hắn mà người đó là Triệu Viễn.
Triệu Viễn vẫn đang ở ngoài cửa khách điếm không ngừng nhục mạ Lạc Thiên Y:
"Ngươi cái đồ tiện nhân,được lão tử coi trọng là phúc khí của ngươi. Ngươi đã không vui mừng thì thôi còn dám đánh lão tự,hãi lão tử mấy ngày nay không dám ra đường. Hôm nay lão tử phải cho ngươi một bài học."
"Tưởng ngươi giỏi lắm mà,sao không ra khiên chiến với lão tử? Ngươi đánh bại được Triệu Như mà,sao không dám ra đây."
...
Ban đầu Lạc Thiên Y định để mặc tên Triệu công tử này muốn nói đến bao giờ thì nói,nói chán sẽ tự động trở về thôi,nhưng hắn càng nói lại càng hăng,cũng chẳng có dấu hiệu nào là muốn trở về hết,và lại,hình như hắn vừa động vào từ nghịch lân* của nàng rồi thì phải. Nàng nháy mắt trong lòng bùng lửa,gương mặt den thui như đít nồi đi xuống đối diện với Triệu Viễn,ngữ khí lạnh như băng nói:
"Sao? Ta thấy ngươi có vẻ không phục về kết quả cuộc thi lần trước?"
Triệu Viễn có chút run rẩy nghe Lạc Thiên Y nói,bất quá đang ở giữa đường lớn nên không muốn làm chính mình mất mặt,làm bộ không sợ:
"Đúng,bổn công tử không phục. Một kẻ như ngươi mà có thể luyện ra 12 viên Tẩy Tủy Đan trong một lần. Phi,ngươi bao nhiêu tuổi? Chắc chắn là có sự nhầm lẫn ở đây."
Lạc Thiên Y mặt không đổi sắc hỏi vặn lại:
"Vậy Triệu đại tiểu thư Triệu Như bao nhiêu tuổi?"
Triệu Viễn nghe vậy lập tức cứng họng. Đúng,Lạc Thiên Y vừa nhìn đã biết chỉ mới 12 tuổi nhưng Triệu Như cũng chỉ 13 tuổi thôi,Triệu Như là người không có thiên phù,chỉ dựa vào cố gắng mà đạt được thành tích như hiện tại mà Lạc Thiên Y nếu vừa có thiên phù vừa cố gắng như Triệu Như thì không phải không có khả năng. Triệu Viễn còn chưa tìm được lời nào đám trả,đã bị ngay một quyền của Lạc Thiên Y thẳng vào bụng. Chúng thị vệ ở bên cạnh định tiến lên ngăn cản đã bị Hỏa Cầu cho nằm dài dưới đất. triệu Viễn hắn hai tay ôm bụng,quằn quại nằm trên đất phát ra những rên hừ hừ. Lạc Thiên Y lại tàn bạo thêm một cước vào vết thương khi nãy,lạnh lẽo sắc mặt hỏi:
"Ta nhớ đã nói với ngươi,hai từ "tiện nhân" đừng dùng trước mặt ta rồi. Nếu ngươi không nhớ,ta không ngại nói lại."
Chân giơ lên định thêm một cước nữa vào bụng,Triệu Viễn thấy thế sợ quá,không còn để ý hình tượng chính mình mà quỳ xuống chân nàng van xin:
"Ta xin ngươi,buông tha ta,xin ngươi."
Lạc Thiên Y vẻ mặt chán ghét nhìn hắn,thở hắt ra một hơi rồi trực tiếp quay mặt đi vào khách điếm,trước đó còn không quên nhắc nhở một câu:
"Nếu lần sau còn đến quấy rầy ta tu luyện,hậu quả tự ngươi biết."
Triệu Viễn run sợ,tay vẫn ôm bụng được thị vệ đưa trở về Triệu gia,còn Lạc Thiên Y đi vào khách điếm,gọi tiểu nhị mang bữa sáng lên,đúng lúc đó một người xuất hiện trước mặt nàng,rụt rè hỏi:
"Ta,không biết có thể ngồi đây,nói chuyện với ngươi một chút được không?"
Lạc Thiên Y động tác đình chỉ,ngước mắt nhìn người vừa nói câu đó,tròng mắt ngạc nhiên một hồi rồi giãn ra,nở một nụ cười,thuận tiện kéo cái ghế bên cạnh ra:
"Cứ tự nhiên."
Không cần phải nói cũng biết,người vừa xuất hiện trước mặt nàng là Triệu Như.