Trong lúc Thiên Vân và Hỏa liễu đang vô cùng lo lắng khi Lạc Thiên Y ở trong phòng luyện dịch đã hơn ba ngày,thì có một kẻ nào đó vẫn đang vô cùng thản nhiên ngồi xem kịch,vẻ mặt dửng dưng như không. "Chủ nhân,người không định làm gì sao?"
Con lam ưng trên vai hắn nhíu mày,hết nhìn căn phòng vẫn đóng kín lại nhìn chủ nhân mình
"Không. Ta tin,nàng nhất định có thể tự mình vượt qua tất cả. Bởi nàng chính là nữ nhân mà ta nhận định"
Hắn lắc đầu,ánh mắt đầy tự tin hướng về phía cánh cửa kia chờ đón.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng,sau hơn bốn ngày(tính theo thời gian bên ngoài) đóng kín,cánh cửa phòng luyện dịch cuối cùng cũng mở,và Lạc Thiên Y đã gục ngã bên lò luyện dịch. Thiên Vân và Hỏa liễu đang định chạy vào xem thế nào thì một cái bóng trắng đã lao đến trước họ,trực tiếp ôm nàng vào lòng,gương mặt đầu hoảng hốt
"Thiên Y,nàng,tỉnh lại. Mau tỉnh lại"
Nàng mơ màng nhìn kẻ đang ôm chặt lấy mình,khuôn mặt tuấn mĩ,bạch y tao nhã cùng đôi ám mâu làm người ta như bị hắn hút hồn. Thật đúng là vẻ đẹp của hồ ly! Nhưng,vòng tay của hắn thật ấm áp,làm cho người ta quyến luyến không muốn rời,làm một đứa tham có được tình yêu thương như nàng muốn nắm giữ. Lạc Thiên Y nặng nề nhấc tay lên nắm lấy tay hắn,miệng yếu ớt hỏi
"An Bối Lưu Phong? Sao ngươi,lại ở đây?"
"Tại sao ta ở đây không quan trọng. Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi"
An Bối Lưu Phong nói rồi nở một nụ cười vừa ôn nhu vừa ấm áp. Lạc Thiên Y mơ màng nhìn hắn,khẽ mỉm cười rồi tựa đầu vào ngực áo hắn,nhắm mắt ngủ. Hắn chắc chắn nàng đã ngủ say mới quay lại nhìn Thiên Vân,vẻ mặt ôn nhu chớp mắt đã trở nay lãnh khốc,vô tình,ngay cả giọng nói cũng làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo
"Chắc ngươi đã đoán ra ta là ai? Đến đây làm gì và hiện giờ ngươi cần làm gì,phải không?"
"Dạ,người đến nhưng tiểu nhân không thể tiếp đón,kính xin chủ nhân trách phạt. Phòng dành cho Lạc Thiên y cô nương tiểu nhân cũng đã chuẩn bị sẵn,mời người đi theo tiểu nhân"
Thiên Vân đột nhiên quỳ gối,bộ dạng cung kính khác hoàn toàn với thường ngày,đến Hỏa liễu cũng rùng mình nép vào góc tường,run sợ nhìn kẻ đang bế chủ nhân của mình ra khỏi phòng luyện dịch,bộ não bé nhỏ trung thành ánh lên một suy nghĩ mà nếu kẻ nào đó biết được khảng định sẽ đem Hỏa liễu chém thành trăm mảnh
'Kẻ này,không dễ chọc. Sau này phải nói chủ nhân tránh xa hắn một chút'
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
An Bối Lưu Phong đi theo Thiên Vân đến phòng ngủ,đặt Lạc Thiên Y lên giường rồi đi ra khỏi phòng,trước đó còn không quên phân phó Thiên Vân chăm sóc nàng cho tốt. Thiên Vân đương nhiên nghe theo lời hắn không dám phản bác lại một câu còn hắn thì trở lại phòng luyện dịch. Hỏa liễu nãy giờ nép mình vào góc,vừa định đi tìm xem chủ nhân mình ra sao thì đụng mặt An Bối Lưu Phong đang đi đến làm nó khóc không ra nước mắt.
Hắc,sớm biết người này quay lại nhanh thế thì nó đã không ra rồi.
An Bối Lưu Phong liếc xéo Hỏa liễu,ánh mắt đầy nguy hiểm cùng cảnh báo,làm nó chui lại góc ngồi rồi mới đi vào phòng luyện dịch,đóng cửa,nhìn đống chất dịch ở trong lò luyện,đôi lông mày bỗng nhíu lại,khẽ hô
"Thiên Vân"
Lời vừa dứt,Thiên Vân đã xuất hiện ngay sau lưng hắn,cung kính cuối đầu. Hắn thủy chung không quay lại,chỉ có giọng nói cho người ta biết mình đang giận dữ
"Ngươi để nàng luyện dịch dung?"
"Tiểu nhân nhất thời quên mất,Lạc Thiên Y cô nương mới ở Hạng B. Mong chủ nhân trách phạt"
Thiên Vân giọng nói không chút run sợ,vẫn khẳng khái nhận,không có một tia cầu xin thay lỗi. An Bối Lưu Phong trầm ngâm một khắc rồi phất tay áo
"Ngươi trở về chăm sóc nàng thật tốt,bất đầu từ bây giờ phải cố gắng giúp nàng luyện tập,nhưng không được để nàng nguy hiểm tính mạng"
"Vâng,chủ nhân. Lời của người Thiên Vân nhớ rõ"
Thiên Vân vừa nói vừa cúi đầu hành lễ rồi lại biến mất,hắn lấy một ít dịch dung trong lò luyện,cho vào lọ rồi ra khỏi phòng,sử dụng ý niệm thoát khỏi nhẫn không gian.