• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam nhân cười đầy mỉa mai,cuối đầu im lặng một hồi,Lạc Thiên Y nhìn hắn,trong mắt không hiểu sao hiện lên một tia đồng cảm,phất tay một cái,Hoả Chi Vũ xung quanh lập tức tắt hết"Nếu ngươi không muốn nói,ta cũng không ép. Đi đi,Triệu gia sẽ rất biết được ngươi đấy."

Nam nhân không khỏi kinh ngạc nhìn nàng,nàng cũng không muốn lưu lại quá lâu,định quay người rời đi thì hắn đã lên tiếng,ngăn cản bước chân nàng

"Ta họ Lăng,tên Dương,một trong tứ đại gia tộc lớn nhất Chu quốc."

Lạc Thiên Y nhíu mày nhìn Lăng Dương trước mắt,trong lòng không khỏi rõ ràng. Ra hắn là Lăng gia Chu quốc nên thực lực mới cao như vậy. Lăng Dương trầm mặc nói tiếp,giọng càng ngày càng to,tưởng chừng như đang muốn hét lên

"Lăng gia chúng ta,tuy được gọi là đại gia tộc nhưng luc nào cũng phải chịu sự chèn ép của các gia tộc khác,đặc biệt là Nhan gia. Nhan gia vô sỉ,cư nhiên giữa ban ngày đem khoáng sản của chúng ta cướp sạch,lại cuồng ngạo thách thức người Lăng gia,nói chúng ta vô dụng. Gia gia cùng phụ thân của ta vì quá uất ức mà xông đến tận cửa nhà Nhan gia đòi nói chuyện,cuối cùng bị bọn chúng bắt lại. Nhan thiếu gia Nhan gia là Nhan Hạo,hắn nói nếu ta giúp hắn đi cướp Bí tịch Hồ tộc ở Bách Đé thành của Huyền quốc sẽ đồng ý thả hai người họ ra. Ta dùng biết hắn chắc chắn thất hứa nhưng lại chẳng làm gì được,ngươi nói xem,ta có hèn không?"

Lạc Thiên Y trầm mặc nhìn Lăng Dương,trong lòng bỗng sinh ra đồng cảm. Thật không nghĩ,ngoài Lạc gia còn có Lăng gia,cho dù xưng danh đại gia tộc của một quốc gia bị chàn ép. Lăng Dương cười khổ một tiếng,giọng khàn khàn như muốn khóc nói

"Ta biết,ngươi chắc chắn nghĩ ta đã ở Bậc B,tại sao không đứng lên chống lại Nhan gia."

Dừng một chút,hắn nói tiếp,lại như gầm lên

"Nhưng chống lại sao được,Nhan gia kia cậy chính mình có nhiều tiền,mới thuê hẳn một công đoàn lính đánh thuê về bảo hộ. Hơn nữa,không chỉ cha cùng gia gia bị bắt làm con tin,ngay cả nương,đại ca ta bị chúng đánh chết cũng bị doạ quật mồ. Nhan gia,một lũ vô nhân đạo tòm được toàn bộ nhược điểm của ta."

Nói đến đây Lăng Dương khéo mắt cơ hồ đã hơi ẩm ướt,hắn thật muốn khóc,dù bản thân đã kiềm chế đến đâu cũng không thể cảm được điều đó. Nhan gia,kẻ thù ngay trước mặt hắn,hắn lại không thể làm gì,không thể báo thù,thậm chí còn phải hèn nhát nghe bọn chúng sai khiến,bị bọn chúng trắng trợn lợi dụng. Hắn thật muốn khóc,tuy hắn đã cố tự nói với bản thân nam nhi đại trượng phu không được khóc nhưng sao lại bất lực. Nàng thuỷ chung lãnh đạm nhìn đôi bàn tay đang không ngừng run lên cùng đôi mắt ướt áp kia,cuối cùng cũng lên tiếng

"Nam nhi đại trượng phu không được phép khóc lóc."

Lăng Dương hướng mắt nhìn về phía Lạc Thiên Y,nàng lại nói tiếp

"Ta biết,ngươi hèn nhát,vô dụng nhưng dù thế nào đi chăng nữa,một nam nhân như ngươi lại ở đây khóc lóc với ta. Thật quá đỗi vô dụng,chẳng trách Lăng gia lại bai dưới tay Nhan gia."

Hắn sửng sốt nhìn Lạc Thiên Y,miệng hơi mở ra như muốn nói gì lại thôi. Lạc Thiên Y biết,nàng đã nói đúng,Lăng Dương này thực sự giống những gì nàng nói. Bất lực thở dài,Ám nguyên tố hoàn toàn bị nàng thu hồi lại,ánh trăng dần hiện ra,chiếu lên khuôn mặt của Lăng Dương,Lạc Thiên Y nhíu mày đánh giá hắn. Ân,tên này bề ngoài xem cũng không tệ,tuổi chắc cũng chỉ 17 đến 18 là cùng,tuy nhìn không được bằng cái tên An Bối gì đó nhưng cũng có thể xem là điên đảo chúng sinh. Khuôn mặt anh tuấn,phong hoa tuyệt đại,đôi đồng tử đen mê hoặc lòng người,vẻ đau khổ cùng tuyệt vọng trong đôi mặt không những không làm giảm mà còn tăng cho hắn vài phần tư sắc. Lăng Dương có vẻ cảm nhân được ánh mắt soi xét của nàng,cũng ngẩng đầu nhìn đánh giá. Tên tiểu tử này không ngờ lại mới chỉ có 15,16 tuổi,khuôn mặt tuyệt sắc còn hơn cả nữ nhân làm hắn bỗng thoáng chốc rung động,khuôn mặt cùng khí chất lãnh đạm khiến người ta vừa thấy kính nể vừa thấy lôi cuốn,còn cả thực lực cường đại tam hệ khi nãy nữa. Tiểu tử này không nghi ngờ gì là thiên tài ngàn năm khó gặp.

"Bộ trên mặt ta có dính gì hay sao mà nãy giờ ngươi nhìn ta chằm chằm vậy?"

Giọng nói lãnh ngạo của Lạc Thiên Y vang lên kéo Lăng Dương trở lại hiện thực. Hắn lắc đầu cười khỗ,lại chưng ra vẻ mặt bất lực. Đột nhiên Lạc Thiên Y lấy ra hai viên Tẩy tuỷ đan cho hắn,nói

"Cầm cái này cùng Bí tịch về mà trao đổi,Nhan gia sẽ thả cha cùng gia gia của ngươi."

Lăng Dương run rảy nhìn hai viên Tẩy tuỷ đan trong tay,lại nhìn Lạc Thiên Y phất tay áo bỏ đi,không kiềm chế được mà hỏi

"Ngươi,thực sự cho ta? Ngươi biết cái này"

"Ta biết,Tẩy tuỷ đan rất quý nhưng ta có rất nhiều,cho đi một hai viên cũng chẳng sao."

Giọng nói dễ làm người ta thấy nàng đang kiêu ngạo nhưng Lăng Dương biết không phải là kiêu ngạo,mà là bản lĩnh. Hắn biết kẻ trước mặt thực sự có bản lĩnh. Mỉm cười đứng lên,định trở về nhưng như chợt nhớ ra điều gì,hắn quay lại hỏi

"Ngươi tên gì?"

"Nhấc tay chi lao,không cần biết quá nhiều về nhau."

Nàng nói rồi phất tay áo,thoát một cái đã biến mất. Lăng Dương vẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ một hồi mới định thần lại được. Hắn mỉm cười như gió xuân ấm áp,xoay người ly khai,trước đó còn không quên hét to

"Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi. Đến lúc đó phải cho ta biết tên đấy."

Chuyện ngày hôm nay,cứ như thế là chấm dứt. Lạc Thiên Y quay lại Tụ Bảo Trai,trong đó vẫn là một mảng hỗn loạn nhưng cũng chẳng phải việc của nàng. Nhưng,ngàn vạn lần nàng lại không thể ngờ,nhờ hai viên Tẩy tuỷ đan mà nàng đã vô tình đi rải phong hoa vào trái tim một kẻ nào đó. Kẻ đó,đã luôn ở bên,trở thành bạn đồng hành,đồng đội kề vai sát cánh của Lạc Thiên Y. Kẻ đó,hắn đã luôn thầm lặng yêu nàng,nguyện dùng trọn đời ở bên cạnh cống hiến vì nàng dù biết trong trái tim nàng,hắn chỉ đơn thuần là một người bạn vô cùng xứng đáng để tin tưởng,để sát cánh chiến đấu. Kẻ đó,chính là Lăng Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK