Edit & Beta: Ái Tuyết
Trong ánh mắt quái dị của mọi người, Khấu Nam Trúc giới thiệu Triệu thái y.., không hiện tại phải là Triệu y phủ.
“Đây là Chính quân Bối Bác Văn, những người còn lại phân biệt là Tư Ngọc, Linh Thánh, Giang Hưng Nghiêu, Minh Mộc, đều là sườn phu của ta.”
“Nam Trúc ngươi thật đúng là tuổi trẻ tài cao a!” Triệu y phủ khô khan khen một câu.
Bà cùng Trương Phong tình cảm sâu đậm, tuy đến giờ vẫn chưa có con nối dõi, nhưng cũng không nạp thêm sườn phu. Hiện tại gặp trường hợp như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Không khí tức khắc có chút xấu hổ, vẫn là Bối Bác Văn lên tiếng phá vỡ cục diện:
“Triệu y phủ cùng Trương phu lang, ta dẫn các ngài đi xem phòng trước nhé, tuy rằng trước đó ta đã ở qua, nhưng cũng chỉ mới được một tháng thôi. Tất cả đồ vật bên trong cũng đều rất mới, hy vọng các ngài không ngại để ý. Nếu thiếu cái gì có thể nói với ta, ta sẽ giúp hai người thêm vào sau.”
Lời Bối Bác Văn nói cũng làm cho hai người bớt đi vài phần câu nệ.
“Có nơi để ở ta đã thấy rất đủ rồi, Bối phu lang quá khách khí.”
Trương Phong đối với nơi này rất thỏa mãn, tuy hẻo lánh, nhưng sân viện thật sự không thua gì các toà nhà ở Thịnh thành.
Phòng ở cũng rất lớn, bên trong không có chút chật chội nào cả. Hắn là người suýt chết một lần, cũng không còn để ý nhiều như vậy.
Thấy phu lang của mình lộ ra tươi cười yêu thích nơi này, Triệu y phủ cũng an tâm đặt xuống lo lắng trong lòng.
Cứ như vậy Triệu y phủ cùng Trương Phong xem như yên ổn sống tại thôn Thiều Nam.
Sau khi an bài xong chuyện Triệu y phủ, Bối Bác Văn liền đi ra ngoài đại sảnh. Lần này Khấu Nam Trúc đi ra ngoài ước chừng hơn một tháng, mấy người bọn họ cũng rất nhớ nhung nàng.
Vừa đến ngoài sảnh đã nghe thấy thanh âm ríu rít náo nhiệt truyền đến, là cảnh tượng hơn một tháng nay chưa từng xuất hiện khi không có thê chủ ở nhà.
Nhìn thấy Bối Bác Văn, Khấu Nam Trúc đón hắn lại đây.
“Bác Văn, ngươi cũng lại đây chọn lựa vài món đi.”
Trước khi đi Trương Dương nghe nói nàng muốn chọn lễ vật cho nhóm phu lang, nàng ta dứt khoát nghỉ ở nhà một ngày, đem những thứ trang sức trong cửa hàng đều cầm một bộ đưa đến cho nàng.
Đầy đủ các loại cả một rương, Khấu Nam Trúc cũng biết ẩn ý trong đó, chỉ là mong muốn nàng đối xử tử tế với Trương Phong nhiều hơn, cho nên nàng cũng không có chối từ mà nhận lấy.
Nam nhân nào mà không thích trang sức, mấy người bọn họ đối với đồ vật trong rương bắt đầu chọn lựa.
“Thê chủ, hoa tai mã não này xinh đẹp không?” Linh Thánh đeo thử đôi hoa tai mã não trên lỗ tai.
Mã não mài giũa thành hình giọt nước, viền ngoài dùng hoàng kim trang trí, đơn giản nhưng lại không mất đi phần quý khí hoạt bát. Thực thích hợp với khí chất của Linh Thánh.
“Đẹp!”
“Của ta thì sao?” Vừa thấy Linh Thánh được khích lệ, mấy người khác cũng sôi nổi đeo trang sức mình nhìn trúng lên người, muốn Khấu Nam Trúc nhìn xem.
Trong lúc nhất thời ngoài sảnh lại náo nhiệt lên, rất giống cái chợ bán thức ăn. Khấu Nam Trúc có chút chống đỡ không được, tại sao mà nàng chỉ ra ngoài một chuyến, tính tình mấy người này đã hoạt bát không ít rồi?
“Đều đẹp….. Cái kia… Bác Văn, ngươi trước để cho bọn họ chọn đi. Chọn xong nhũng thứ còn dư lại ngươi ghi chép lại một chút là được, ta phải đi tìm Lí chính một chuyến đây.”
“Phốc! Mấy người các ngươi a, đều đem thê chủ dọa chạy mất rồi.”
Bối Bác Văn nhìn thấy Khấu Nam Trúc vừa dứt lời đã rảo bước đi, bóng lưng rời đi còn có chút hấp tấp, hắn không nhịn được phì cười ra tiếng. Nhìn mọi người trong phòng đang tràn ngập hưng phấn, trong lòng hắn có cảm giác an ổn. Thê chủ ở nhà, hắn mới có thể chân chính an tâm.
“Bác Văn ca ca, đó không phải là chúng ta thấy thê chủ đã trở lại nên nhất thời cao hứng quá sao.”
“Đúng vậy, vốn còn muốn trò chuyện cùng thê chủ nhiều hơn.”
“Các ngươi a, nhanh chọn đi. Chọn xong lại đây giúp đỡ một chút, buổi tối chúng ta sẽ làm một bàn đồ ăn ngon đãi thê chủ ăn đến thỏa mãn.”
Nói đến đây, mấy người cũng không vội chọn lựa nữa, dù sao đồ vật vẫn ở chỗ này không thể mọc chân chạy đi được. Năm người phân công hợp tác đi ra ngoài đến chỗ người trong thôn mua rau dưa rồi lại mua thịt….
Trong phòng bếp người thì hỗ trợ, người thì nấu nướng, trong lúc nhất thời mọi người ai nấy đều bận rộn.
Khấu Nam Trúc vừa bước ra khỏi nhà liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khóe miệng lại không tự chủ cong cong. Không biết từ khi nào, cảm giác ấm áp người một nhà đã khảm sâu vào lòng nàng.
Bất quá hiện tại phòng ở trong nhà chỉ vừa đủ, nhưng sau này sinh hài tử ra sẽ có chút chen chúc, phòng ở vẫn nên mở rộng hơn một chút mới được a.
Thấy Khấu Nam Trúc bình an trở về Lí chính cũng vui đến phát khóc, bộ dáng nước mắt nước mũi tèm nhem chọc Khấu Nam Trúc vạn phần ghét bỏ.
“Khóc xong chưa?”
Ngữ khí đông chết người trực tiếp đem Lí chính đang giả vờ cảm động đông cứng tại chỗ. Vốn còn muốn giả vờ thêm chút nữa, nhưng diễn kịch một mình cũng hơi khó coi a. Chỉ có thể thu hồi nước mắt.
“Ruộng đất trong thôn ta đều mua toàn bộ, còn có mảnh đất lớn bên chân núi kia ta mua hết cũng không có vấn đề gì chứ? Ta không thích ở gần thôn lắm.”
“Mảnh đất ở chân núi kia diện tích cũng không nhỏ a! Ngươi muốn dùng làm gì.”
“Nhà nhiều người nên ta muốn xây thêm phòng ở. Hơn nữa phía sau chân núi hẳn không thuộc quản lý của thôn đi.”
Lí chính ngây ra một lúc, mới phản ứng Khấu Nam Trúc đang nói đến nơi nào. “Đúng vậy, chỗ đó vô chủ. Bao gồm toàn bộ phía sau núi đều không thuộc quản lý của thôn.”
“Vậy ngài nhanh chóng viết chứng từ đi, viết xong ngày mai đi lên Huyện lệnh xin đóng dấu. Ta cũng trực tiếp đem tiền đưa cho ngài.”
Nói xong Khấu Nam Trúc cũng không rời đi, nàng cứ bất động ngồi ở đó, Lí chính cho rằng nàng đang đợi bà viết chứng từ. Vì thế nhanh chóng đem bút mực lấy ra, viết xuống giấy chứng từ mua đất.
“Nam Trúc a, ngày mai không có việc gì thì ngươi tốt nhất đi cùng ta lên trấn trên một chuyến đi. Rốt cuộc thì số lượng đất đai ngươi mua nhiều như vậy, ta sợ Huyện lệnh sẽ không chịu đóng dấu.”
Lí chính có chút lo lắng, còn chưa từng có người nào mua nhiều đất như vậy, bà lo lắng Huyện lệnh bên kia sẽ làm khó không chịu phê chuẩn.
“Có thể, vừa vặn ta cũng muốn đi lên trấn trên xử lý chút việc, buổi sáng ngày mai ta sẽ lại đây đón ngài.” Chuyện này cũng tương đối lớn, Khấu Nam Trúc cũng muốn nhanh chóng ổn thỏa liền đáp ứng Lí chính.
Ngày thứ hai trước khi ra cửa, Khấu Nam Trúc nghĩ nghĩ từ trong rương trang sức còn dư lại của nhóm phu lang, lấy ra một bộ trang sức bằng vàng, đặt vào một cái hộp nhỏ mang theo.
Huyện lệnh của Vạn Thạch trấn tên là Tiền Đào Nhạc, Vạn Thạch trấn được chia thành ba làng, gồm: làng Chu Địa, làng Hợp Đạo, làng Thiên Trì. Mà Thiều Nam thôn là thôn nhỏ thuộc làng Chu Địa. Cho nên Tiền huyện lệnh ở nơi này cũng được tính là một chức quan không nhỏ. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên bà gặp phải người muốn mua một lúc hơn 6000 mẫu đất.
Trong thư phòng, Tiền huyện lệnh ngồi ở sau bàn sâu xa nhìn hai người Khấu Nam Trúc, Nữ Tôn Quốc cũng không giới hạn mỗi người chỉ được mua bao nhiêu mẫu đất, nhưng nếu bà muốn tìm lý do chặn ngang cũng không phải không làm được.
“Thiều lí chính a! Đây là hơn 6000 mẫu đất đó, trước giờ chưa từng có ai mua nhiều như vậy a, vị nương tử này nếu muốn mua, chỉ sợ ta cũng không thể làm chủ được. Ta phải trình báo lên trên sau đó mới dám đóng dấu.”
“Huyện lệnh a, sao có thể a. Ai mà không biết Tiền huyện lệnh ngài công chính liêm minh, được nhiều bá tánh kính yêu. Tại Vạn Thạch trấn này chính là tấm gương uy nghiêm rất tốt để noi theo. Chuyện nhỏ như thôn dân muốn mua đất trồng trọt này sao còn cần phải hướng lên trên bẩm báo a.”
“Lời này cũng không đúng rồi, mua một mẫu đất cùng với chuyện mua hơn 6000 mẫu đất làm sao có thể giống nhau. Vị nương tử này nếu nói muốn mua sáu mẫu đất hay là 60 mẫu đất, ta đều có thể trực tiếp đóng dấu. Nhưng hơn 6000 mẫu cũng không phải là con số nhỏ, hơn nữa Thiều Nam thôn các người từ bao giờ đã có thôn dân có thể mua được hết 6000 mẫu đất?”
Ánh mắt huyện lệnh thường thường đảo quanh trên người Khấu Nam Trúc.
“Nam Trúc chỉ là có vận khí tốt, cùng thương thuyền ra biển một chuyến đã may mắn sống sót trở lại. Tiền này cũng là do Nam Trúc dùng mệnh đổi về, dân quê chúng ta cái gì cũng không biết, ngoại trừ làm ruộng. Cho nên Nam Trúc nghĩ mua nhiều đất một chút thì sẽ trồng được nhiều lương thực hơn một chút, suy cho cùng so với việc bỏ hoang ruộng đất cũng tốt hơn rất nhiều. Nếu năm sau thu hoạch được tốt, đến ngày Vạn Thạch trấn chúng ta cống nạp thuế thì trên mặt huyện lệnh ngài cũng sẽ có nhiều hơn vài phần mặt mũi a.”
Tròng mắt Huyện lệnh đảo nhanh: “Nghe ngươi nói như vậy, thì có vẻ đây chuyện tốt. Như vầy đi, các ngươi cứ yên tâm trở về chờ tin, ta sẽ mau chóng trình báo lên giúp các ngươi, một khi có tin tức ta liền sai người đi Thiều Nam thôn truyền lời đến các ngươi.”
Tiền huyện lệnh hôm nay rất rõ ràng cắn chết không muốn đóng dấu, Thiều lí chính có chút thất bại.
Lần trước Tiền huyện lệnh nói chuyện vẫn còn khá tốt, hiện tại sao lại khó chơi như vậy.
Lí chính có chút ủ rũ, Khấu Nam Trúc lúc này mới đứng lên đi tới trước mặt huyện lệnh.
Hết chương 30