Edit&Beta: Ái Tuyết
Cuối cùng nàng vẫn đi qua đó mua năm xâu kẹo hồ lô, mỗi người một xâu vừa vặn đủ, sau khi lên xe ngựa liền đưa cho mấy người bọn họ.
“Cảm ơn Thê chủ!” Minh Mộc tiếp nhận kẹo hồ lô, ăn đến mặt đầy vui vẻ. Tâm tình Khấu Nam Trúc cũng theo đó chuyển biến tốt hơn, nàng lại nhìn thoáng qua bụng hắn một chút mới vén rèm ra bên ngoài ngồi, chuyên tâm điều khiển xe ngựa.
Dọc đường đi Khấu Nam Trúc điều khiển xe ngựa, trên mặt nhìn không khác gì thường ngày, nhưng nội tâm nàng lại không hề bình tĩnh như vậy.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, từ khi bản thân bắt đầu xuyên đến thế giới này cho đến hiện tại Minh Mộc cũng đã mang thai.
Nàng thực sự là một người lạnh nhạt, hoặc nói đúng hơn là người bạc tình. Từ trước đến nay sống chết của những người khác ra sao, nàng chưa từng nghĩ sẽ để tâm đến.
Cho nên ngay từ đầu, nàng chỉ muốn tìm một nơi không có người ở tự mình sinh sống.
Đặc biệt là sau khi gánh nặng gọi là “người Thiên Tích” kia áp lên người nàng. Nói nàng muốn trốn tránh cũng được, cuộc sống người khác trôi qua có tốt hay không, liên quan gì đến nàng chứ.
Cho dù điều đó có liên quan đến toàn bộ một thôn thậm chí càng nhiều vận mệnh của người khác hơn, nàng cũng không cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ giúp đỡ cuộc sống bọn họ tốt lên.
Nàng không phải thánh nhân, cũng không muốn làm Chúa cứu thế gì đó.
Nhưng mà, có lẽ ngay từ đầu khi nàng mới tới thế giới này, nàng cũng đã chậm rãi rơi vào tình huống thân bất do kỷ*(bản thân không làm chủ được)
Hoặc là nói nàng đã thay đổi,
Lúc này tĩnh tâm*(giữ lòng yên tĩnh) suy nghĩ cẩn thận tự hỏi, Khấu Nam Trúc mới phát giác bản thân nàng đã không còn giống như kiếp trước nữa.
Những chuyện nàng sẽ không bao giờ làm ở kiếp trước, không ngờ nàng lại có thể làm ở kiếp này.
Bối Bác Văn, Tư Ngọc, Giang Hưng Nghiêu, Minh Mộc thậm chí là Linh Thánh lúc nàng mới xuyên qua đã động chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
Trong quá trình ở cùng bọn họ, không biết từ lúc nào nàng đối với họ mang theo phần thật lòng.
Ngay cả Lí chính, nàng tuy rằng đã động quá sát tâm, nhưng lại chậm chạp không làm gì nguy hiểm đến tánh mạng của bà, cuối cùng chỉ còn lại bất đắc dĩ.
Nhưng cuộc sống như vậy, bất tri bất giác khiến nàng càng thêm thích thú.
Trong lúc suy nghĩ bay xa, xe ngựa cũng dừng lại trước cửa nhà mình. Về đến nhà Khấu Nam Trúc không nói không rằng, trực tiếp đi ra ngoài..
Minh Mộc lúc này cũng nhạy bén nhận thấy Khấu Nam Trúc tựa hồ có chỗ khác thường. Nhưng mà không phải trước khi về nàng còn mua kẹo hồ lô cho mấy người bọn họ sao, hiện tại sao lại thay đổi?
“Thê chủ, có phải không thích đứa nhỏ này hay không?” Minh Mộc nhìn bóng dáng thê chủ, niềm vui khi biết có hài tử của hắn lúc này cũng bị cảm xúc mất mát lấn áp.
Mấy người còn lại cũng có chút kinh ngạc, không rõ tại sao lại như vậy. Rõ ràng lúc ở trên trấn tâm tình thê chủ còn rất tốt, như thế nào về nhà rồi lại không nói một tiếng đã bỏ đi ra ngoài.
Bọn họ nào biết Khấu Nam Trúc lúc này chỉ là trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thích ứng được tâm tình bản thân thay đổi lớn như vậy.
“Minh Mộc, ngươi đừng nghĩ nhiều, nào có ai không thích hài tử của mình. Ngồi xe cả một ngày rồi, ngươi vào nhà nghỉ ngơi một lát đi, thân thể quan trọng hơn.” Bối Bác Văn lên tiếng an ủi Minh Mộc.
Minh Mộc lúc này mới gật đầu, xoay người về phòng.
*Mọi người vào trang Wattpad để đọc chương mới sớm nhất nha! Edit&Beta: Ái Tuyết
Bên này Khấu Nam Trúc chạy thẳng đến sau núi, ở trong núi tìm kiếm thú rừng, đến khi nhìn thấy một con gà rừng mới dừng bước. Theo nàng biết thì người mang thai nên ăn nhiều đồ bổ, thịt gà, trứng gà là một lựa chọn không tồi.
Suy xét đến ngày mai còn phải đi lên trấn trên một chuyến, Khấu Nam Trúc trực tiếp bắt ba con gà rừng mới dừng tay. Hôm nay ăn một con, ngày mai có thể ăn một con, lo trước khỏi hoạ.
Vì không muốn các phu lang lo lắng, Khấu Nam Trúc bắt gà liền xuống núi.
Bất quá thời điểm trở về nhà, trong viện một người cũng không có.
“Bác Văn!” Bọn họ không nghĩ tới thê chủ nhanh như vậy đã trở lại, trừ bỏ Bối Bác Văn đang ở trong phòng bếp, những người khác đều đi ra. Khấu Nam Trúc đứng ở cửa phòng bếp kêu người bên trong đang bận việc.
“Thê chủ! Ngươi đi bắt gà rừng sao?”
Thấy đồ vật trong tay Khấu Nam Trúc, trong lòng Bối Bác Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Phải biết rằng Minh Mộc đang mang thai chính là đứa bé đầu tiên của thê chủ. Nếu đứa nhỏ này không được thê chủ yêu thích, về sau đến hài tử của bọn họ, sợ là càng khó có được sự yêu thương. May mà, thê chủ cũng không phải không thích.
“Ân, đều là gà trống trưởng thành, giết một con hầm canh đi, thân thể Minh Mộc quá yếu.”
Bối Bác Văn cười tiếp nhận, dư lại hai con được Linh Thánh vừa vặn đi ra nhận lấy, tạm thời nuôi trong góc sân vườn.
Đến giờ cơm chiều, Minh Mộc ngủ đủ một giấc, tinh thần thoạt nhìn cũng khá hơn rất nhiều. Bối Bác Văn thấy thế múc một chén canh gà đặt tới trước mặt hắn.
“Minh Mộc, ngươi nếm thử, đây là gà trống do thê chủ tự mình bắt về cho ngươi bồi bổ.” Minh Mộc liếc mắt nhìn Khấu Nam Trúc, đáy mắt ẩn ẩn phiếm hồng.
“Cảm ơn Bác Văn ca ca, cảm ơn Thê chủ.” Thanh âm nho nhỏ, mang theo nghẹn ngào.
“Khóc cái gì? Cũng đã sắp làm phụ thân rồi, ngươi phải làm tấm gương tốt cho hài tử thấy chứ.” Khấu Nam Trúc bất đắc dĩ, Minh Mộc rất dễ thẹn thùng, tính tình cũng quá yếu đuối, động một chút là đỏ mắt.
“Ta biết! Về sau sẽ không như vậy nữa, ta chỉ nghĩ rằng thê chủ ngài không thích đứa nhỏ này, cho nên mới không nhịn được…”
Minh Mộc vốn đang mang thai cảm xúc vốn không ổn định, hơn nữa tâm tình hôm nay như đi tàu lượn siêu tốc, một hồi thì lên một lúc thì xuống. Từ khi nhận được tin vui mang thai, đến khi thê chủ trầm mặc không nói gì đã ra cửa. Thấp thỏm, mất mát, sau đó lại đến cảm động cũng vì vậy nên hắn mới rơi nước mắt.
Bất quá thê chủ nói rất đúng, bản thân hắn phải nhìn hài tử sinh ra đến lúc trưởng thành. Phải làm tấm gương thật tốt cho hài tử noi theo. Nhất định phải nuôi dưỡng hài tử lợi hại như thê chủ vậy.
Trong lòng Minh Mộc âm thầm hạ quyết tâm, đem nước mắt ép trở về, thu thập tâm tình ổn định sau đó lộ ra gương mặt tươi cười.
“Phải như vậy mới đứng, cười nhiều mới có thể giúp thai nhi khỏe mạnh lớn lên.”
Minh Mộc gật gật đầu, đối với ôn nhu khó được của Khấu Nam Trúc ngượng ngùng cười. Mấy người khác thấy hỗ động của hai người, trong lòng không khỏi lộ ra biểu tình hâm mộ. Từ lúc thê chủ thay đổi trở nên tốt hơn, cũng chỉ cùng phòng với Minh Mộc, hơn nữa nhìn dáng vẻ thê chủ tựa hồ cũng không có ý tứ muốn bọn họ hầu hạ nàng.
Hiện giờ Minh Mộc đã có thai, khẳng định không thể hầu hạ thê chủ, vậy bọn họ có phải đã có cơ hội rồi hay không? Nghĩ đến đây bốn người không khỏi lộ ra biểu tình khát vọng trộm đánh giá Khấu Nam Trúc.
Nhưng lúc này Khấu Nam Trúc lại không nhìn đến phản ứng bọn họ, trong lòng nàng đều nghĩ đến chuyện bản thân đã có hài tử, không thể lại giống như trước kia.
Kiếp trước nàng bị cha mẹ trọng nam khinh nữ vứt bỏ, cho nên mới trở thành cô nhi.
Thời điểm vừa được thu dưỡng, nàng đã từng nghĩ qua vô số lần. Nếu cha mẹ không vứt bỏ nàng, vậy có phải cả đời nàng sẽ trôi qua thật bình đạm hạnh phúc, chứ không phải giãy giụa cầu sinh ở nơi tràn ngập thi thể và máu tanh.
Vừa rồi trên đường trở về nhà, nàng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện ở kiếp trước, không thể để hài tử của nàng cũng trôi qua quá khứ giống như nàng ở kiếp trước được.
Hài tử của nàng nên vô ưu vô tư khỏe mạnh vui sướng mà lớn lên. Chứ không phải ở trong khốn cảnh gian nan, đau khổ giãy giụa, oán giận cuộc sống bất công.
Huống hồ địa vị nam tử ở thế giới này cực kỳ thấp hèn. Thế giới kiếp trước của nàng vốn dĩ nam nữ đã bình đẳng nhưng nàng vẫn bị vứt bỏ. Nếu trong bụng Minh Mộc là nam tử, nàng còn không nỗ lực bảo vệ hắn thì sau này hắn sẽ ra sao?
Nàng tuy không có năng lực thay đổi thế giới này, nhưng nàng có thể tận lực tạo ra một mảnh trời riêng cho người nhà của nàng.
Đúng vậy, người nhà.
Lần đầu tiên Khấu Nam Trúc đối với hai chữ này cảm giác thật thân thiết, ấm áp đến như vậy, mà không phải cảm giác lạnh như băng như kiếp trước
Một ngôi nhà lúc nào cũng có đồ ăn nóng hổi, còn có những người thời khắc đều quan tâm nàng. Bất luận xảy ra tình huống gì, cũng đều đứng sau lưng nàng ủng hộ nàng.
Thậm chí không bao lâu nữa còn có hài tử huyết mạch tương liên cùng chung với nàng.
Hết thảy những điều này, có lẽ chính là ấm áp Khấu Nam Trúc vẫn hằng mong muốn.
Hết chương 24