Edit & Beta: Ái Tuyết
Lí Chính thanh thanh giọng nói: “Ta tin tưởng Nam Trúc, chỉ bằng một lão hổ này cũng không phải người bình thường có thể đánh chết, Nam Trúc đã có bản lĩnh săn một lão hổ, tất nhiên cũng có thể săn con thứ hai, con thứ ba.
Huống chi chỉ là vài cây linh chi, tin tưởng đối với Nam Trúc mà nói cũng không phải việc gì khó. Mọi người cũng đều tan đi, nghi thức hiến tế ngày mai ta không hy vọng lại có người tới kiếm chuyện nữa, bằng không nhất định ta sẽ nghiêm trị!!”
Lúc này Khấu Nam Trúc đang ngồi xổm dưới đất, không thèm để ý đến sắc mặt mọi người, đem da lão hổ lột ra.
Động tác dứt khoát lưu loát, một tấm da hổ hoàn hoàn chỉnh chỉnh bị bong ra từng lớp.
Cho dù là người có kinh nghiệm lột da lâu năm, cũng không thể bảo đảm bản thân có thể hoàn chỉnh đem da lột xuống từng lớp không rách hay sứt mẻ miếng nào.
Rõ ràng là mặt nàng không chút cảm xúc, cố tình mọi người đứng xem cảm giác da đầu tê dại. Tựa như bị bong ra từng lớp không chỉ da hổ còn có da bọn họ.
Mục đích Khấu Nam Trúc cần có đã đạt được, vẫy vẫy tay đem máu hổ dính trên tay vung ra, vừa vặn 'Không cẩn thận' vung tới trên người Diệp Lệ Tề, dọa nàng ta một trận run rẩy.
“Lí chính, thịt lão hổ này sẽ để lại cho ngài, sau khi kết thúc nghi thức hiến tế ngày mai cũng đem nấu đi. Đương nhiên, Diệp Lệ Tề chắc không cần ăn thử chứ?”
Lí chính nơi nào không biết Khấu Nam Trúc đây là ghi hận Diệp Lệ Tề, nhưng hiện tại Khấu Nam Trúc đã không dễ dàng chọc đến. Nàng không những săn được một đầu mãnh thú còn có thể lột ra da tốt như vậy. Như xác định được gì đó Lí chính điên cuồng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Khấu Nam Trúc kỳ quái nhìn tia phức tạp trong mắt Lí chính, tổng cảm thấy ánh mắt Lí chính rất kỳ quái, tựa hồ có chút nịnh nọt với nàng? Cách nàng làm với con hổ kia là muốn giết gà doạ khỉ để người trong thôn biết ý tứ một chút. Nhưng Lí chính cũng không cần phải biến hóa lớn đến như vậy đi?
Nghĩ không ra, Khấu Nam Trúc tạm thời đem Lí chính ném ra sau đầu.
“Đi thôi, về nhà.” Lời này là nói với hai người Bối Bác Văn cùng Tư Ngọc. Những lời bảo vệ nàng của hai người trước đó, nàng đã nghe qua. Cho nên ngữ khí nói chuyện với hai người tự nhiên cũng nhu hoà hơn.
“Vâng, thê chủ.” Hai người biết thê chủ không có ý tứ trách bọn họ, tức khắc liền cao hứng đi theo sau.
Lúc này nào có thôn dân dám đi ra chặn đường, thấy đương sự đều đã đi. Thôn dân xem náo nhiệt cũng chậm rãi tan ra.
Người đều ích kỷ, mọi người đã biết Khấu Nam Trúc không thể trêu vào, những người vừa rồi còn phụ họa Diệp Lệ Tề theo bản năng cách xa nàng ta chút, bọn họ cũng không muốn bị liên lụy vào.
Trong đó có số ít thôn dân ánh mắt khi nhìn đến Khấu Nam Trúc tràn ngập lửa nóng, cực kỳ giống như Lí chính. Khấu Nam Trúc nhạy bén cảm giác được, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng bọn họ chỉ kính nể người cường đại mà thôi.
Những ánh mắt như vậy, kiếp trước nàng gặp qua không ít.
“Thê chủ, ngài không có bị thương chứ.” Bối Bác Văn vừa đi vừa hỏi.
“Không có, máu trên người là của con hổ.”
Nghe được Khấu Nam Trúc nói, hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó nghĩ đến tình cảnh vừa rồi thê chủ mới xuất hiện thôi đã trực tiếp ngăn chặn miệng những người đó, Bối Bác Văn không nhịn được, trong lòng càng thêm sùng bái nói: “Thê chủ, ngài thật sự rất lợi hại.”
Khấu Nam Trúc nhìn hai mắt tràn ngập ngôi sao của Bối Bác Văn, cùng sùng bái hiện lên trong đáy mắt Tư Ngọc, trong lòng có chút buồn cười. Chỉ như vậy đã trở thành tiểu mê muội.. Nga không, phải là tiểu mê đệ mới đúng?
Bất quá sự tình hôm nay đã nhắc nhở cho nàng một chuyện, năm phu lang nếu đã được nàng cho vào trong phạm vi người một nhà, tất nhiên sẽ không chấp nhận được người khác khiêu khích năm người bọn họ. Hôm nay hai người bị thôn dân chặn trước cửa nhà Lí chính, nếu không phải nàng lộ ra chút bản lĩnh như vậy, sợ là bị chèn ép tới chết.
Nàng tuy rằng có thể mời người tới bảo hộ bọn họ, nhưng nói cho cùng, chỉ khi bản thân cường đại rồi, mới có thể giảm bớt nhiều thương tổn. Cũng sẽ không rơi vào cục diện bị động như vừa rồi.
Bất quá nam tử thế giới này không am hiểu, cũng không thích học võ. Đây là điều đã khắc sâu vào trong xương cốt bọn họ. Khấu Nam Trúc cũng không nghĩ đến chuyện bản thân có năng lực thay đổi thế giới này, nàng không có ngu như vậy, đơn độc đối kháng cùng toàn thế giới.
Bất quá Tư Ngọc thế nhưng lại ngoại lệ.
“Tư Ngọc, còn muốn học võ không?”
“Thê chủ? Ta…”
Tư Ngọc không nghĩ tới Khấu Nam Trúc đột nhiên hỏi hắn trực tiếp như vậy. Sâu trong nội tâm hắn rất thích tập võ, nhưng hắn cũng biết sở thích này của hắn khác hẳn với người thường. Nhưng hắn không am hiểu nói dối cũng khinh thường nói dối, tạm dừng một chút vẫn nói ra ý nghĩ chân thật trong lòng mình.
“Thê chủ, ta muốn học.”
“Ân.” Khấu Nam Trúc gật gật đầu, quyết định chờ khi nàng có thời gian nhàn rỗi sẽ dạy hắn học một chút. Bản thân nàng không có khả năng vẫn luôn ở nhà, nếu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy người bọn họ cũng không đến mức không có năng lực phản kháng.
Bất quá hôm nay trải qua một trận nhốn nháo này, thời gian cũng không còn sớm, Khấu Nam Trúc quyết định không xuống ruộng nữa, trực tiếp đi theo hai người trở về nhà.
“Các ngươi đã trở lại.” Mấy người Linh Thánh ở nhà đợi nửa ngày, thiếu chút nữa không nhịn được đi ra ngoài tìm người.
“Thê chủ, trên đường các ngươi gặp chuyện gì sao? Thê chủ! Ngài bị thương sao? Sao lại có nhiều máu như vậy!” Giang Hưng Nghiêu thấy hôm nay thê chủ thế nhưng cùng hai người Bối Bác Văn trở về, không khỏi có chút nghi hoặc. Nào ngờ lại thấy trên quần áo thê chủ đều là máu.
“Chỉ nhìn thấy vết máu, không nhìn thấy tấm da này sao?” Khấu Nam trúc quơ quơ tấm da lớn đang cầm trên tay ra.
“Phốc, không cần lo lắng, thê chủ không có bị thương, là máu con hổ.” Bối Bác Văn thấy thế che miệng cười, biết Giang Hưng Nghiêu là đang quan tâm thê chủ.
“Tấm da này lưu trữ tới mùa đông làm quần áo đi.” Khấu Nam Trúc tùy tay đem da đưa cho Bối Bác Văn, lột da hổ cũng chỉ nhất thời nảy lòng tham. Nhà mới ở dưới chân núi, mùa đông phỏng chừng sẽ rất lạnh, nàng tuy không sợ lạnh, nhưng mà năm phu lang này sợ là chịu không nổi.
“Ngày khác ta lại đi săn mấy tấm nữa, tốt nhất là mùa đông mỗi người đều có thể làm một bộ mặc giữ ấm.”
Đáy mắt năm người hiện lên tia cảm động, thê chủ biến hoá tốt như hiện tại thật sự là tam sinh hữu hạnh*(Tam sinh hữu hạnh là một câu thành ngữ, xuất phát từ một điển cố. Tạm hiểu là, ba kiếp đều có được sự hạnh phúc, là một duyên kỳ ngộ tốt đẹp cực kì khó gặp được.) Tất cả những chuyện này cho dù là trước kia bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Cuộc sống mấy ngày gần đây của bọn họ giống như cuộc sống trong mơ vậy.
Bối Bác Văn đáp lời liền đi phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, hắn không có bản lĩnh gì cả, nhưng thê chủ thích đồ ăn hắn nấu. Cho nên hắn quyết định về sau sẽ biến đổi đa dạng món ăn cho thê chủ ăn thật ngon mới được.
Khấu Nam Trúc cũng không có trực tiếp trở về phòng, đi đến phòng bên cạnh, đây cũng là lần đầu tiên nàng bước vào phòng năm phu lang ở.
Chỉ thấy phòng năm phu lang cũng không lớn bằng phòng của nàng, bên trong chỉ có một cái giường chung thật lớn, đặt phía trên là năm cái gối đầu. Gia cụ đơn giản nhất trong phòng cũng không có, nhìn qua có chút chật chội, chen chúc. Quả thật trừ bỏ dùng để ngủ thì cái gì cũng làm không được.
Chỗ Minh Mộc nằm là ở bên ngoài cùng, thanh âm mở cửa của Khấu Nam Trúc tuy rằng không lớn, nhưng hắn đã ngủ một ngày nên vừa nghe đã mở mắt ra. Vốn tưởng là mấy người khác tiến vào xem tình huống của hắn, nào ngờ lại là Khấu Nam Trúc.
“Thê chủ, ngài làm sao lại vào đây!” Minh Mộc chống đỡ chân có chút nhũn ra cố gắng đứng lên, nghĩ đến chuyện hôm qua, khuôn mặt vẫn không nhịn được chậm rãi đỏ lên.
“Ân, đến nhìn xem ngươi như thế nào rồi.” Một câu đơn giản lại chọc người mặt đỏ thêm vài phần.
Nếu không có chuyện đêm qua cùng phòng với Minh Mộc, thì với chuyện phát sinh hôm nay, Khấu Nam Trúc sợ rằng không thể áp chế được thị huyết trong lòng.
Trước đó, chuyện Lý Ngọc đã kích thích ham muốn giết chóc trong lòng nàng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cộng thêm một kích hôm nay của thôn dân. Nếu là trước kia, nó sẽ trở thành ngòi lửa kích nổ và nàng chắc chắn không lựa chọn phương pháp ôn hoà như vậy để giải quyết vấn đề.
Nếu thật sự như vậy, sợ rằng cuộc sống trong thôn của nàng sẽ không còn yên bình như vậy, không những dẫn đến một đống lớn phiền toái, một khi xử lý không thoả đáng còn làm thôn dân đem nàng đi cáo quan.
Hết chương 15