• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Ái Tuyết

*Là thuật ngữ dùng để chỉ về bộ phận sinh dục của con bò đực

*Cuối cùng cũng có một cái bìa truyện 😅

Chỉ có y phục Tư Ngọc chọn khiến nàng nhìn thêm vài lần, màu sắc y phục hắn chọn lại là màu đen và xanh đen. Mặc màu sắc như vậy không giống với những nam tử khác ở Nữ Tôn Quốc, lại giống y phục nữ tử nhiều hơn. Bất quá, nàng cũng không can thiệp vào thói quen yêu thích của người khác.

Tư Ngọc mẫn cảm nhận thấy ánh mắt Khấu Nam Trúc, động tác trên tay hơi ngừng lại: “Thê chủ không thích y phục ta chọn sao?”

“Quần áo là mặc ở trên người ngươi, ngươi thích là được rồi. Chưởng quỹ, tính tiền!”

Tư Ngọc cho rằng Khấu Nam Trúc không thích, lúc đang muốn đổi hai kiện khác. Nhưng Khấu Nam Trúc đã nhanh như chớp thanh toán xong ngân lượng, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Những người khác đều cao hứng phấn chấn ngồi trên xe ngựa, chỉ có hắn miễn cưỡng lộ ra vài tia mỉm, lại sợ hãi chọc đến thê chủ không cao hứng, chỉ có thể đem tâm tình đè xuống đáy lòng.

Trước khi trở về, mấy người lại đi một chuyến đến cửa hàng bán hạt giống. Đã có ruộng đất, cũng nên mua một ít hạt giống mang về trồng.

Mười mẫu đất cũng không tính là nhiều, chỉ dựa vào mười mẫu đất này trồng ra lương thực nuôi sống một nhà sáu người là không có khả năng. Khấu Nam Trúc cũng chỉ muốn trồng cái này một chút, cái kia một chút, chủ yếu để dưỡng tính tình nàng, giúp nàng giảm đi áp lực vẫn luôn đè nén thị huyết trong lòng. Nàng thật sự chưa từng nghĩ sẽ trông cậy vào mười mẫu đất này nuôi sống nàng.

Cho nên sau khi suy xét một phen, quyết định mười mẫu đất này không gieo trồng lương thực chính, chỉ trồng một ít rau dưa là được. Hiện tại đã cuối mùa hè, có vài loại rau dưa không thích hợp để gieo trồng, trong đó bao gồm cả đậu phộng nàng thích nhất. Bất đắc dĩ chỉ có thể nghe lão bản đề nghị mua một ít rau dưa theo mùa.

Sau khi về đến nhà, Khấu Nam Trúc liền một mình đi lên núi, nàng phát hiện tốc độ tu luyện ở trên núi so với ở trong nhà càng nhanh hơn. Quy Nguyên Quyết của nàng ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá, cho nên nàng quyết định lên núi tìm một sơn động, sau đó lại đem chủ nhân sơn động là một con mãng xà giải quyết luôn. Cứ như vậy, Khấu Nam Trúc quang minh chính đại đem sơn động chiếm làm của riêng.

Đời trước, trong lúc làm nhiệm vụ 'Hắc tam giác' nàng vô tình có được Không gian. 'Hắc tam giác' nằm giữa biên giới giao nhau giữ ba quốc gia. Là nơi thế giới ngầm hoạt động lớn nhất nhưng không có ai dám tới quản, cũng là nơi sản xuất ma túy lớn nhất thế giới lớn. Nhiệm vụ đó của nàng là phụ trách ám sát một đại nhân vật, nhưng lần đó nàng bị người trong tổ chức Ám các phản bội tiết lộ hành tung.

Sau khi bị thương, nàng vô tình tìm được sơn động trốn thoát, trong sơn động nàng phát hiện một khối ngọc bội hình rồng. Lúc đó thân nàng bị thương rất nặng, ngọc bội bị máu tươi trước ngực nhuộm dần rồi đột nhiên biến mất. Tiếp theo nàng chỉ cảm giác được trước ngực nóng lên, một hình xăm cự long cứ thế xuất hiện trước ngực nàng.

Hình xăm cự long chính là ấn kí Không gian, diện tích bên trong Không gian lớn đến mức không nhìn thấy điểm cuối. Thời gian bên trong vẫn luôn đứng im, có thể gửi bất kì đồ vật nào vào đó mà không sợ biến chất. Lúc Không gian vừa mới xuất hiện, bên trong chỉ có một quyển Quy Nguyên Quyết.

Quy Nguyên Quyết tổng cộng có ba tầng, lúc đầu nàng chỉ ôm tâm tình thử tu luyện một chút xem thế nào, vậy mà thật sự đã tu luyện thành công. Bất quá, ở đời trước đến khi chết đi nàng cũng chỉ luyện được tầng thứ nhất. Có thể nguyên nhân do linh khí ở thế giới hiện đại ít ỏi. Hiện tại, ở thế giới này tốc độ tu luyện của nàng đã nhanh hơn rất nhiều.

Sắc trời dần tối đen, lũ dã thú trên núi đột nhiên cảm nhận được một cổ hơi thở nguy hiểm, tất cả đồng loạt chạy trốn. Trong sơn động, Khấu Nam Trúc mở mắt ra, trực giác cảm nhận được biến hoá đột phá.

Ánh sáng trong núi càng lúc càng tối, nhưng nàng lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng lá cây cách xa nàng trăm mét đang bay xuống, so kính viễn vọng của hiện đại còn rõ hơn.

Thời điểm Khấu Nam Trúc đứng lên chuẩn bị đi về nhà, bước chân bỗng chốc nhẹ nhàng như bay, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể dừng lại ổn định cơ thể sau đó chậm rãi thích ứng trạng thái thân thể lúc này. Người trong thôn vốn mê tín, nàng cũng không muốn bị xem thành yêu quái.

Cũng may nàng có năng lực thích ứng rất tốt, tùy thời khống chế được điểm khác lạ trên thân thể. Rất nhanh đã ổn định cơ thể còn thuận tay bắt sống một con thỏ về nhà.

Năm phu lang ở nhà hiển nhiên đã chờ tới sốt ruột, vừa thấy thân ảnh Khấu Nam Trúc xuất hiện liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hiện giờ thê chủ trở nên rất tốt, tuy rằng vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng không còn đánh chửi bọn họ, sẽ cho bọn họ ăn no, thậm chí còn dẫn bọn họ đi trấn trên mua quần áo mới.

Ngày tháng tốt lành này cho dù là trước kia bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc này bọn họ là thật tình lo lắng cho thê chủ.

“Thê chủ đến sau núi sao?” Giang Hưng Nghiêu nhìn thỏ con trên tay Khấu Nam Trúc, suy đoán hỏi.

“Ân.”

“Thê… Thê chủ. Con thỏ có thể đừng giết chết nó không?” Minh Mộc lấy hết can đảm hỏi, nếu không phải nhĩ lực Khấu Nam Trúc thính, thật sự không chắc có thể nghe được.

Minh Mộc thấy thê chủ nhìn chằm chằm mình, hắn vốn nhát gan nay lại càng thêm khẩn trương. Nhưng vẫn lấy hết can đảm chỉ vào bụng nhỏ con thỏ đang phồng lên giải thích.

“Nó giống như đang mang thai, cho nên… Ta muốn nuôi dưỡng nó. Về sau thê chủ không cần đi vào núi nữa, quá… quá… quá nguy hiểm.”

Khấu Nam Trúc vui vẻ, nghe được những lời phía sau Minh Mộc nói so với tiếng muỗi kêu còn nhỏ hơn. Nhìn đầu hắn cúi đến mức sắp dán vào trước ngực, ác ý đùa bỡn trong mắt không khỏi mọc lan tràn. Vươn đầu ngón tay ra đem cằm hắn nâng lên, lực đạo mạnh mẽ không cho phép cự tuyệt.

“Lớn tiếng hơn nữa, ngươi mới nói về sau ta không cần làm cái gì?”

Minh Mộc nhìn gương mặt đến gần trong gang tấc, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: 'Thê chủ cách hắn thật gần!'

Thoắt cái cả khuôn mặt hắn liền đỏ bừng, ngay cả cổ lộ ra bên ngoài cũng nổi lên màu phấn hồng. Còn có những người khác ở đây, Minh Mộc xấu hổ không biết làm sao cho phải.

“Hửm? Lặp lại lần nữa.” Khấu Nam Trúc thừa nhận bản thân đây là cố ý, tiểu gia hỏa này bị trêu đùa lại rất giống con thỏ trên tay nàng, chỉ trêu chọc một chút, mặt nói hồng liền hồng.

“Ta.. Ta nói là muốn nuôi con thỏ, sau… sau khi nó sinh thỏ con, thê chủ cũng không cần đi vào núi nữa, rất nguy hiểm. Chúng ta rất lo lắng.” Minh Mộc lắp bắp đem lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa.

“A.” Khấu Nam Trúc khẽ cười một tiếng buông cằm Minh Mộc ra. Còn tưởng hắn đã thẹn thùng thành cái dạng này, tất nhiên sẽ không dám nhắc lại lần nữa, không nghĩ tới giữa thẹn thùng cùng quan tâm nàng, chiếm thượng phong lại là vế sau. Cũng có vài phần dũng khí a, nghĩ đến đây nàng cũng thả Minh Mộc ra, không trêu đùa hắn nữa.

“Thê chủ, chiều nay ta đi vào thôn mua rau hẹ, làm bánh rán nhân hẹ. Mau ngồi xuống nếm thử đi.” Bối Bác Văn cũng thuận thế giải vây cho Minh Mộc, tránh cho hắn xấu hổ quá lại trốn về phòng không ra ngoài ăn cơm.

Khấu Nam Trúc cũng không ghét bỏ mùi rau hẹ, hơn nữa dưới tay nghề Bối Bác Văn, đồ ăn làm ra còn thơm ngon hơn. Tâm tình Khấu Nam Trúc rất tốt, năm người bọn họ cũng cảm nhận được, tươi cười so với ngày thường cũng nhiều hơn.

Bối Bác Văn còn hầm canh xương bò, chỉ là trong canh xương bò ngoại trừ xương ra tựa hồ còn có đồ vật khác.

Thấy thê chủ nhìn chằm chằm chén canh, Bối Bác Văn cũng có chút ngượng ngùng. Lúc đi mua thịt, đồ tể đã bán gần hết, hắn chỉ có thể mua chút xương bò, trước khi đi đồ tể còn một hai đem pín bò còn dư lại đưa cho hắn.

Tuy rằng gần đây trên tay thê chủ có không ít bạc, nhưng hắn vẫn có thói quen tiết kiệm, hơn nữa pín bò xác thật đối với thân thể nữ tử có chỗ tốt. Cho nên trở về hắn đem pín bò cùng xương bò hầm chung với nhau, trong chén mì còn thả câu kỷ tử.*

*(Câu kỷ tử (còn gọi là kỷ tử đỏ) có vị ngọt, tính bình, tác dụng trừ phong, bổ thận, cường gân cốt, sinh tinh,…; quy vào kinh Phế, Can và Thận. Bạn có thể ăn quả tươi hoặc quả khô. Đặc biệt, các chuyên gia dinh dưỡng đánh giá cao kỷ tử sấy khô bởi hàm lượng dinh dưỡng cao.)

Vốn dĩ Bối Bác Văn cũng không có ý tứ gì khác, nhưng nhìn thấy biểu tình thê chủ nhìn chằm chằm chén canh, hẳn không khỏi có chút không được tự nhiên. Há miệng giải thích một câu: “Thê chủ, đây là lúc mua xương bò đồ tể cho thêm, ta cũng không muốn lãng phí vứt đi liền hầm chung với nhau.”

Khấu Nam Trúc nhìn một hồi liền phản ứng lại trong chén là cái gì. Kiếp trước nàng chưa từng ăn qua thứ này, cho nên chỉ kỳ quái nhìn nhiều hơn chút. Đương nhiên nàng cảm thấy hiện tại nàng cũng không cần ăn thứ này, chẳng qua ánh mắt vài vị phu lang nhìn nàng tựa hồ là đang hiểu lầm cái gì đó.

*Cám ơn emusaly luôn ủng hộ bình chọn truyện cho Tuyết nha! 🥰

Hết chương 11

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK