Edit và beta: Ái Tuyết
“Ngày mai ta lại đi lên trấn trên một chuyến, hiện giờ Minh Mộc đã có thai, những gia cụ đã đặt làm kia cũng không thể cứ như vậy trực tiếp sử dụng, cần phải dùng hương liệu xua tan mùi vị trong đó.
Ta đi mua một ít hương liệu trước, nếu không có thì ta sẽ mua thêm vài thứ gia cụ không dùng sơn cho Minh Mộc. Như vậy cũng có thể trực tiếp đặt vào phòng mới. Nhà mới tương đối lớn, nhiều hơn vài thứ cũng không thành vấn đề.”
Cổ đại tuy rằng không có nhiều chất formaldehyde*(Formaldehyde có mùi hăng mạnh, chúng tồn tại sẵn trong gỗ, táo, cà chua, khói động cơ, khói thuốc lá, khói đốt gỗ, dầu và khí hóa lỏng (gaz),…), nhưng gia cụ mới sẽ có một lớp sơn, mùi vị kia cũng không dễ ngửi.
Để an toàn nhất, vẫn nên xua tan mùi vị sau đó lại dùng thì tốt hơn.
Huống hồ Minh Mộc đang mang thai, mấy người chen chúc trong một gian phòng cũng không thuận tiện lắm.
Khấu Nam Trúc nhìn thấy ánh mắt cảm động của bọn họ, trong lòng có chút khó chịu. Địa vị nam tử ở thế giới này quá gian nan.
Phu lang mang thai, làm một thê chủ quan tâm đến hắn cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng mỗi lần nàng làm điều gì đó cho mấy người bọn họ, bọn họ liền hiện ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh.
Nguyên nhân trong đó trừ bỏ chuyện nguyên chủ trước kia động một chút là đánh chửi bọn họ, còn có một nguyên nhân nữa là địa vị nam tử ở thế giới này không cao. Sau khi thành hôn, phải hầu hạ cha mẹ chồng, còn phải phụng dưỡng thê chủ, thê chủ chính là trời của bọn họ.
Chỉ bằng năng lực của nàng sẽ không có khả năng thay đổi thế giới này, chuyện nàng có thể làm chính là bảo vệ người một nhà. Bảo hộ phu lang của nàng, bảo hộ hài tử của nàng, khiến cho ai cũng không dám khi dễ bọn họ.
“Tư Ngọc, những ngày kế tiếp có thể ta sẽ rất bận. Ta sẽ nhanh chóng tìm một sư phó thích hợp dạy ngươi võ công. Ngươi phải học thật tốt, rảnh rỗi ta sẽ chỉ điểm ngươi một chút.”
“Ta đều nghe theo ngài, thê chủ.” Tư Ngọc nhìn tình huống này cũng biết, thê chủ tựa hồ đã quyết định muốn làm đại sự gì đó.
Tuy rằng thê chủ không tự mình dạy hắn, khó tránh có chút mất mát. Bất quá, nếu thê chủ nguyện ý cho hắn tập võ, đã là một chuyện tốt mà những thê chủ khác không có khả năng làm được.
Huống hồ hắn tin tưởng thê chủ khẳng định sẽ tìm cho hắn một sư phó tốt.
“Bác Văn, đây là một trăm lượng, các chi tiêu trong nhà hằng ngày cứ lấy chỗ này ra dùng. Thời điểm ta bận rộn không thể đi mua lương thực, các ngươi cũng không đến mức không có cơm ăn.
Cho dù ta không ở nhà ăn cơm, các ngươi cũng phải đảm bảo mỗi ngày đều có sáu phần đồ ăn và một canh, trong đó phải có hai món mặn.
Mặt khác, từ hôm nay trở đi mỗi người các ngươi đều có tiền tiêu vặt, ngươi mỗi tháng là ba lượng, bốn người còn lại hai lượng. Trong thời gian người đang mang thai, ở cữ thì tiền tiêu vặt đều tính gấp đôi.”
Bối Bác Văn kích động tiếp nhận túi tiền, thê chủ đây là muốn hắn chính thức chưởng gia.
“Yên tâm đi, thê chủ. Ngài muốn đi làm cái gì thì cứ làm đi. Ta sẽ nỗ lực quản gia thật tốt.”
Khấu Nam Trúc cũng đã quan sát một đoạn thời gian mới hạ quyết định, trong ngày thường Bối Bác Văn rất hiểu tâm tư của nàng, lại có thể giữ mối quan hệ hoà hảo giữa những người khác. Cho nên năm phu lang nhà nàng không giống những nhà khác chỉ biết tranh giành tình cảm, lục đục với nhau.
Ở phương diện đối nhân xử thế hắn làm rất tốt, chắc chắn gánh nổi vị trí Chính quân. Xem ra mẫu thân nguyên chủ chọn Bối Bác Văn làm Chính quân, là một hành động sáng suốt.
Cơm nước xong, Khấu Nam Trúc chuẩn bị đi cho ngựa ăn trước, nhưng vừa mới đi đến chuồng ngựa dựng tạm đã thấy Bối Bác Văn giúp nàng cho tiểu Hắc ăn cỏ rồi. Nàng cũng không cần phải đi qua đó nữa, đành xoay người trở về phòng ngồi thiền tu luyện xong nghỉ ngơi sớm.
*Edit&Beta: Ái Tuyết. Mọi người vào Wattpad đón đọc chương mới sơm nhất.
_________
Sáng sớm ngày hôm sau, Khấu Nam Trúc đi tìm Lí chính trước. Vốn dĩ tâm tình bị đánh thức không tốt lắm, bà đang muốn phác tác lại nhìn thấy người đến là Khấu Nam Trúc, cơn buồn ngủ nháy mắt đã không còn, vội vàng đem người dẫn vào.
“Nam Trúc a, mới sáng sớm ngươi tới tìm ta là có chuyện gì sao?”
“Trong thôn còn bao nhiêu ruộng đất trống vô chủ?”
Lí chính rõ ràng sửng sốt, không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Khấu Nam Trúc, bà chỉ có thể vào phòng trong cầm lấy một quyển sách ra lật xem vài lần mới nói.
“Trong thôn tổng cộng có vạn mẫu ruộng đất, trừ bỏ những ruộng đất của thôn dân, bây giờ còn hơn 6000 mẫu ruộng trống.”
Hơn 6000 mẫu, không tính là nhiều. Nhưng hiện tại ngân lượng trong tay nàng khẳng định không đủ. Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.
“Ta có thể mua hết không?”
Lí chính.. =͟͟͞͞=͟͟͞͞(●⁰ꈊ⁰● ).
“Từ từ, Nam Trúc, ta mới rời giường, còn chưa thanh tỉnh, ngươi vừa nói cái gì, có thể lặp lại lần nữa không?”
Khấu Nam Trúc ghét bỏ nhìn thoáng qua Lí Chính: “Ngài không nghe lầm, mua toàn bộ ruộng đất đó cần bao nhiêu ngân lượng?”
Lí chính có chút ngốc lăng, trong thôn ruộng đất thì nhiều, nhưng người thì ít. Cho nên dẫn tới gần như hai phần ba ruộng đất đã bị bỏ hoang nhiều năm. Có người nguyện ý mua là tốt, nhưng có thể trồng hết sao?
Cho dù mướn người tới trồng đi chăng nữa, trong thôn tổng cộng chỉ có mấy trăm hộ dân, hơn nữa người trong nhà đều có đất, tiền thuê trồng trọt lại thấp. Phí thuê người tới trồng một lần phỏng chừng còn cao hơn sản lượng lương thực trồng ra, nhưng nếu tiền thuê thấp, thì chắc chắn không có ai muốn tới làm công việc nặng nhọc cả ngày chỉ đổi lấy được vài văn tiền a.
Nghĩ đến đây, Lí Chính cũng thuận miệng hỏi ra suy nghĩ trong đầu.
Khấu Nam Trúc chỉ lạnh nhạt đáp: “Việc này không cần ngài quản, ngài chỉ cần tính xem bao nhiêu ngân lượng là được.”
Lí chính còn muốn nói cái gì, nhưng nghĩ đến Khấu Nam Trúc chính là 'người Thiên Tích' mà mẫu thân bà đề cập tới. Cũng có thể nàng đã có biện pháp nâng cao sản lượng trồng trọt, lần trước nàng có nói đến chuyện bón phân vào trong đất, bà cũng đã kêu người trong thôn làm theo thử. Chẳng qua trong thời gian ngắn chưa nhìn ra được hiệu quả gì.
Nghĩ như vậy, Lí Chính cũng không tiếp tục khuyên bảo, lấy ra bàn tính bắt đầu tính sổ.
“Trong thôn tổng cộng có 6189 mẫu đất. Nếu ngươi đều mua hết, ta có thể tính giá tiện nghi cho ngươi chút. Dựa theo quy củ mỗi mẫu đất là bảy lượng bạc, tính tổng cộng là bốn vạn 3323 lượng bạc. Ta trừ đi số lẻ cho ngươi còn bốn vạn 3300 là được.”
Bốn vạn lượng không phải con số nhỏ, hiện tại Khấu Nam Trúc không lấy ra được. Nhưng đồ vật trong không gian của nàng tùy tiện lấy ra vài thứ giá trị cũng rất xa xỉ, tất nhiên không chỉ dừng lại ở mức bốn vạn lượng này. Nhưng đột nhiên lấy ra nhiều ngân lượng như vậy, sao có thể không khiến người hoài nghi?
Lần trước liền bởi vì chuyện xây nhà đã nhảy ra một cái Diệp Lệ Tề, nếu bây giờ nàng trực tiếp lấy ra nhiều ngân lượng như vậy. Chắc chăn sẽ có Diệp Lệ Tề thứ hai và thứ ba.
Bản thân nàng thật sự không sợ những chuyện này, nhưng trong nhà còn có năm phu lang, trong đó còn người đang mang thai. Nàng cần phải cẩn thận hơn nhiều mới được.
“Ta hiện tại không có nhiều tiền như vậy, nhưng sắp tới ta sẽ đi theo thương thuyền*(thuyền của các thương nhân) ra biển. Nhiều nhất là một tháng ta sẽ trở lại. Đến lúc đó ta lại đến đây tìm ngài mua đất.”
Suy nghĩ nửa ngày Khấu Nam Trúc mới nghĩ ra cái lý do này. Nữ Tôn Quốc cách biển còn có một quốc gia khác, thực lực hai Quốc gia đều tương đương nhau. Nếu cách một dãy tường thành biên giới thì không có gì đáng nói. Nhưng bởi vì có đại dương mênh mông ngăn cách, phương tiện đi lại ở nơi này cũng không phát triển. Cho nên hai nước có thể nói gần như không giao tiếp được với nhau, càng đừng nói đến chuyện buôn bán qua lại.
Vì sao lại nói 'gần như' à? Bởi vì có một đám người muốn tiền không muốn mạng, sẽ mạo hiểm mang theo hàng hóa chèo thuyền qua biển rộng đến An quốc. Tuy rằng Nữ Tôn Quốc không cấm loại hành vi này, nhưng cũng rất hiếm có người đi đường biển. Rốt cuộc thì mười con thuyền đi ra khơi, có thể quay trở về một con thuyền thì đã được ông trời phù hộ rồi.
Mỗi năm ở Nữ Tôn Quốc có một con thuyền hàng từ An quốc trở về đã không tồi, An quốc cũng giống như vậy. Nhưng cũng vì nguyên nhân đó, hàng hóa ít ỏi, thưa thớt dẫn tới giá cả cũng cực kỳ tăng cao. Những thứ mang trở về được đem ra chợ đen buôn bán đều không phải giá bạc triệu sao? Có thể nói trong một đêm đã phát tài phất lên.
“Ra biển?!” Lí chính vừa nghe liền nóng nảy, trên biển xác thực cực kỳ hung hiểm. Tuy rằng đó là cơ hội phát tài nhanh nhất, nhưng có thể sống sót trở về được mấy người?
“Nam Trúc a, ngươi phải suy nghĩ kỹ, ngươi…, này vừa đi đó là… Đó là…”
“Lí chính, ngài không cần khuyên ta, cũng khuyên không được ta. Không phải ngài muốn thôn thoát khỏi tình cảnh hiện tại sao? Chờ ta trở lại, ta sẽ dẫn theo thôn dân trồng trọt làm giàu, nhưng điều kiện quan trọng là… Bất luận kẻ nào bao gồm cả ngài cũng phải nghe theo lời của ta.”
Hết chương 25