Edit & Beta: Ái Tuyết
Trong ấn tượng Khấu Nam Trúc trân châu chắc hẳn không đáng giá bằng vàng, nhưng ở thế giới này tựa hồ trân châu lại rất quý hiếm, nếu trân châu đổi đủ tiền bạc, nàng không cần phải đổi những đồ vật khác. Cho nên nàng từ trong không gian lấy ra một viên trân châu nhỏ.
Tiểu nhị trong quán trừng lớn hai mắt, trân châu Khấu Nam Trúc lấy ra màu sắc trắng nõn, toàn thân mượt mà, to tròn nhẵn mịn ước chừng bằng quả vải! Lớn a! Cực phẩm trân châu như vậy cũng không phải là thứ nàng ta có thể làm chủ.
“Khách quan chờ một lát, thỉnh ngài vào bên trong ngồi trước, ta đi kêu chưởng quầy chúng ta ra.”
Khấu Nam Trúc gật gật đầu, tiểu nhị ân cần đem người an bài vào chỗ ngồi, liền vội vã rời đi. Bất quá chỉ một lúc sau, hai tiếng bước chân vội vàng truyền vào tai nàng, hẳn là chưởng quầy cùng tiểu nhị vừa rồi.
Không ngoài dự liệu, bên cạnh tiểu nhị nhiều hơn một nữ tử khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người nữ tử đẫy đà, trên người mặc trường bào*(áo khoác dài) màu trắng, cả người mang theo khí chất phú quý.
“Chào ngài, ta là chưởng quầy Phẩm Ngọc các, tên là Lý Ngọc. Không biết ngài họ gì?” Thái độ chưởng quầy Ngọc Phẩm các cung kính, không vì cách ăn mặc của Khấu Nam Trúc mà chậm trễ.
“Mua không?” Khấu Nam Trúc cũng không muốn báo gia môn họ tên, càng lười bịa đặt tên giả, trực tiếp đem viên trân châu kia đặt ở trên bàn, vào thẳng chủ đề.
Lý Ngọc cũng không để ý thái độ Khấu Nam Trúc, lúc này lực chú ý của nàng đều bị viên trân châu trước mắt hấp dẫn, đối với cách Khấu Nam Trúc tùy ý quăng lên bàn, lực độ cũng không nhẹ, tức khắc liền đau lòng muốn hỏng rồi.
“Khách quan, có thể cho ta nhìn thử được không?”
“Ngươi cứ tùy ý.” Khấu Nam Trúc đem trân châu đẩy sang chỗ Lý Ngọc.
Lý Ngọc xoa xoa tay, cẩn thận cầm ở trong tay, cẩn thận quan sát, xác định thật sự là trân châu, trong lòng đại hỉ. Vật này nếu đưa đến kinh thành, đó chính là giá trên trời a. ngôn tình ngược
“Khách… khách quan. Ngài thật sự muốn bán sao?” Thanh âm Lý Ngọc mang theo run rẩy, đây chính là báu vật vô giá đó. Trân châu lớn như vậy sợ là tìm không thấy viên thứ hai, cứ như vậy rơi vào trong tay mình? Lý Ngọc không dám tin quan sát lại lần nữa, xác định đây là một viên trân châu thật sự.
“Bao nhiêu tiền?”
Thanh âm Khấu Nam Trúc có chút không kiên nhẫn làm Lý Ngọc thoáng khôi phục lại chút lý trí, Lý Ngọc là làm ăn buôn bán, bản lĩnh nhìn người vẫn có vài phần. Khí chất trên người Khấu Nam Trúc vừa nhìn liền biết không phải người thường có khả năng có được, chỉ nhìn lướt qua ánh mắt nàng(KNT) tim nàng(LN) đã đập nhanh.
Trong lòng cũng có chút kinh nghi bất định*(không biết có nên tin hay không), trân châu lớn như vậy ở kinh thành sợ là cũng không tìm được một viên giống như vậy, cũng không biết người trước mắt này từ đâu có được. Nhưng mà gia tộc nàng bị sung quân ở trấn nhỏ xa xôi này, nếu có thể lấy viên trân châu này chiếm được niềm vui quý nhân, nàng cũng là có thể một lần nữa xoay người.
Trong lòng cân nhắc suy xét một phen, Lý Ngọc cuối cùng quyết định đánh cuộc một lần, bản thân nàng cũng không thể ngây ngốc cả đời tại trấn nhỏ hẻo lánh này, nàng còn có thù oán muốn báo. Ánh mắt Lý Ngọc chớp động, ngữ khí mang theo dò hỏi.
“Vị khách quan này, trân châu chúng ta đương nhiên sẽ mua! Tám ngàn lượng?”
Khấu Nam Trúc cũng nhìn thấy rất rõ ràng sắc mặt Lý Ngọc khi nhìn viên trân châu thay đổi liên tục, trong lòng hiểu rõ, viên trân châu này sợ là so với trong tưởng tượng nàng càng thêm quý hiếm, may mắn trước đó nàng không lấy ra viên lớn hơn, bằng không sợ là sẽ tạo ra một trận oanh động.
Ở trong trí nhớ nguyên chủ tám ngàn lượng xem như là giá trên trời, gia đình bình thường trong thôn tiêu dùng một tháng bất quá chỉ một lượng bạc, bổng lộc Lí Chính một tháng cũng chỉ có hai lượng bạc. Cho dù là người trên trấn một nhà tiêu dùng một tháng bất quá cũng chỉ năm lượng bạc.
“Một vạn lượng.”
Khấu Nam Trúc đem trân châu lấy về trong tay. Lý Ngọc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, trân châu trên tay đã không còn. Trong lòng âm thầm kinh hãi với Khấu Nam Trúc, nàng không phải sinh ra lớn lên ở trấn này, bản thân nàng cũng có võ nghệ phòng thân, nhưng người có thân thủ như vậy nàng lại chưa từng thấy qua.
Thấy Khấu Nam Trúc xoay người muốn đi, Lý Ngọc phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Được! Một vạn lượng vậy! Bất quá ta cần thời gian mấy ngày mới có thể đưa tiền cho ngài.”
Lý Ngọc đáp ứng phá lệ nhanh nhẹn, sợ Khấu Nam Trúc đổi ý.
Khấu Nam Trúc cười như không cười nhìn Lý Ngọc, thẳng đến khi nàng ta mồ hôi lạnh rớt xuống: “Ta sẽ không quỵt nợ, chỉ là Ngọc Phẩm các xác thật không có nhiều tiền mặt như vậy, ta có thể viết chứng từ*(giấy nợ) cho ngài, cũng đưa trước cho ngài năm ngàn lượng, phần còn lại bảy ngày… A không, trong vòng năm ngày nhất định sẽ đưa đủ cho ngài.”
Khấu Nam Trúc cũng không khó xử nàng ta, một vạn lượng ở trấn trên mà nói xác thật là một số tiền khổng lồ, trong lúc nhất thời không lấy ra được cũng có thể hiểu, năm ngày thôi, nàng cũng không phải chờ không nổi.
“Viết chứng từ đi. Năm ngàn lượng, ta muốn hai ngân phiếu bốn ngàn lượng, dư lại đổi thành vàng cùng bạc vụn.”
Lý Ngọc vừa nghe liền đồng ý, vội vàng để tiểu nhị đi chuẩn bị, còn nàng ta nhanh nhẹn mài mực viết chứng từ. Khấu Nam Trúc kiểm tra một chút, thấy không có vấn đề liền đứng dậy rời đi.
Ra khỏi Ngọc Phẩm các, nàng xác định phía sau không có cái đuôi nào đi theo liền thay đổi cải trang toàn thân, chứng từ, ngân phiếu cùng với những trang sức, trân châu nàng lấy ra trước đó thả lại vào không gian.
Trên đường trở về lại vòng đến nhà bán lương thực mua mười cân gạo cùng mười cân bột mì, nhìn thấy sắc trời không còn sớm, nàng liền ngồi lên xe bò quay trở về đường đất đỏ, sau đó ôm theo hai mươi cân lương thực đi bộ vào trong thôn.
Trước khi về nhà Khấu Nam Trúc nghĩ nghĩ lại đi đến nhà đồ tể trong thôn một chuyến, vốn định mua chút thịt thăn, nhưng khi tới nơi nàng phát hiện chỉ còn lại thịt đùi sau, mua xong năm cân thịt nàng mới trở về nhà.
“Thê chủ, ngươi đã trở lại!” Vừa đến cửa, năm người kia thấy nàng trở về đều vội vàng tiến lên muốn hỗ trợ nhận lấy đồ vật. Cái này khiến cho Khấu Nam Trúc luôn có thói quen sống một mình có chút không quen, xem ra cần phải tách khỏi bọn họ sớm hơn chút mới được.
Tránh khỏi tay mấy người kia, trực tiếp đem đồ vật đặt trong phòng bếp, cũng không nhìn biểu tình mặt xám như tro tàn của năm người bọn họ. Thực ra Khấu Nam Trúc nhìn thấy dáng người mảnh mai còn có tư thế rụt rè sợ hãi của bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể trực tiếp làm lơ.
“Thê chủ có phải chán ghét chúng ta không?” Trong lòng Minh Mộc bị khủng hoảng vùi lấp, nghĩ đến ánh mắt không vui lúc buổi sáng của thê chủ cùng với phản ứng lạnh nhạt lúc này không khỏi đỏ hốc mắt.
Minh Mộc là người cuối cùng vào cửa, hơn nữa tính tình mềm yếu nhất ngược lại là người nguyên chủ yêu thích nhất, đương nhiên cũng chỉ tương đối yêu thích trong năm người, vào lúc động thủ đánh cũng sẽ 'ôn nhu' hơn một chút so với lúc đánh bốn người kia. Thê chủ tuy rằng sẽ đánh bọn họ, nhưng chưa từng dùng loại ánh mắt như nhìn người xa lạ này nhìn bọn họ.
Lúc này ngay cả người có thần kinh thô như Tư Ngọc cũng không biết phải làm sao, hắn cùng những nam tử bình thường có điểm bất đồng. Vì là nhi tử duy nhất của gia đình thợ săn, trong nhà không có tỷ muội cho nên vì cuộc sống, từ nhỏ những công việc hắn làm hầu hết đều giống như nữ tử. Thậm chí còn học võ, có thể săn bắt một ít con mồi nhỏ, sau đó lớn lên cũng không còn giống những nam tử mềm nhuận khác.
Nhưng nam tử vẫn là nam tử, nếu như bị thê chủ ghét bỏ, bọn họ chỉ có hai kết cục: Hoặc là làm tiện nô hoặc là bị đưa đi làm quân kỹ. Loại kết cục nào cũng đều không chừa đường sống cho con người.
Cho nên bọn họ nghĩ cho dù bị đánh, cũng không thể bị hưu bỏ. Linh Thánh nhìn bóng dáng Khấu Nam Trúc đi vào phòng bếp, nắm tay siết chặt, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.
Hết chương 3