Tiên Hương các, tiếng đàn sáo lượn lờ không dứt.
Giữa khói sương mờ ảo, người đánh đàn sau bình phong lặng thinh lại có đôi phần kỳ dị.
"Thiếu chủ, có người tới." Một bóng đen đáp xuống, thấp giọng nói.
Người được gọi là thiếu chủ lười biếng nằm nghiêng trên giường nhỏ, đôi mắt đào hoa mị hoặc mà lạnh nhạt, nốt ruồi son dưới mắt tô điểm thêm cho dung nhan phong hoa tuyệt đại.
Tả Khinh Việt khẽ ngáp, vẫn thờ ơ giống như hoàn toàn không nghe thấy câu nói kia, "Ra ngoài, ta muốn tắm rửa thay y phục."
Cơ thể hắc y nhân hơi sựng, đang muốn lui xuống lại lập tức nhìn về phía nữ tử bị trói đang run lẩy bẩy gần đó, Thiếu chủ, này..."
Nữ tử bán nghệ trong tú lâu, tướng mạo đẹp, cũng coi như có tên tuổi nhỏ tại thành Phủ Châu, tiếc là đã theo lầm chủ tử.
Tả Khinh Việt híp mắt như thể bấy giờ mới nhớ tới người này, hờ hững xua tay, "Con chuột của Ám Khí tông thôi mà, quy tắc cũ."
"Dạ." Hắc y nhân lập tức hiểu ý tiến lên túm lấy nữ nhân một cách thô bạo, thân thể uyển chuyển nhảy lên, chẳng mấy chốc đã biến mất ngay cửa sổ.
Phục sức lỏng lẻo vắt trên người lộ ra thân th.ể trắn.g nõn gầy mạnh trong đó, Tả Khinh Việt đi tới sau bình phong, tiếng đàn trúc càng rõ ràng hơn, y vui vẻ cong khoé môi, thò tay thử độ ấm của nước bồn tắm đã chuẩn bị sẵn.
Sau đó bước vào trong bồn tắm, y sam ướt phân nửa, ngước mắt nhìn "bóng người" trước mặt, làm gì còn bóng người nào, thay vào đó là bộ xương trắng toát đang bắt chước động tác vừa nãy của cô nương kia.
Một bộ xương khô gảy đàn tì bà, Tả thiếu chủ nửa ướt y sam, giọt nước lưu luyến trên làn da y, sắc môi càng thêm hồng hào, giữa mày tràn ngập phong tình, chỉ tiếc trong đôi mắt ngậm cười chẳng hề có ý tốt, tà ác nhưng lại khiến người khác kiềm lòng không đậu mà đến gần.
Sợi dây nhỏ xíu quấn quanh đốt ngón tay thon dài của y, y vung nhẹ tay hoà chất độc không màu không mùi vào trong sương khói lượn lờ, dần dần lan tràn đến cả gian phòng theo sương mù bay cao.
Tả Khinh Nhan nhắm mắt ngẩng đầu thở dài một tiếng, bật cười khe khẽ.
Nhìn chán con rối xương khô rồi, phải đổi cái mới thôi.
*
"Công tử mời vào trong!" Người làm mỉm cười đẩy cửa ra giúp hắn, "Chút nữa cô nương sẽ tới ngay, công tử ngồi trước đi."
Cừu Nhạn Quy vẫy quạt giấy, cười nhạt gật đầu, người làm quay người định đi mời cô nương, thì một trận gió dữ bất thình lình đánh tới, cứ vậy ngã thẳng đờ xuống với khuôn mặt vẫn chứa ý cười, một cánh tay duỗi qua từ phương nghiêng, đỡ chắc lấy hắn ta.
Cừu Nhạn Quy đỡ người làm lên giường phủ chăn lên, mình thì cởi ngoại bào xuống để lộ kình trang màu đen gọn gàng bên trong, móc ra một cái mặt nạ xấu hoắc đeo lên, sau đó liếc người làm hôn mê bất tỉnh một rồi quay người vút tới cửa sổ xoay mình đi qua, trèo lên bức tường của hậu viện.
Cây cối tại hậu viện xanh mướt tốt tươi, Cừu Nhạn Quy nhanh nhẹn hệt như chim nhạn lặng lẽ tiếp cận Tiên Hương các ở căn thứ hai mặt đông, nghe thấy tiếng tì bà du dương.
Chính là đây.
Hắn mượn lực trèo lên cửa sổ, nín thở tập trung nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Ngoại trừ tiếng đàn tì bà ra hình như còn có tiếng nước chảy.
Trong mắt Cừu Nhạn Quy loé lên nghi ngờ, bèn phân biệt kỹ càng thêm một chút, tiếng nước chảy rất nhỏ tới từ mặt tây trong phòng, buồng ngủ chính không có âm thanh gì, có lẽ là Tả Khinh Việt đang....tắm.
Xem ra đúng như trong lời đồn, thiếu chủ Miêu Cương cực kỳ nhàn nhã.
Cừu Nhạn Quy không dây dưa, móc đoản kiếm ra cạy mép cửa sổ, cửa sổ bị mở ra trong thầm lặng thốc một trận gió ấm nóng vào mặt, hắn vô thức nín thở, sau khi chắc rằng không có khác thường mới để mũi chạm đất, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Sương mù bay bổng lửng lờ, Cừu Nhạn Quy nhận ra đây là bụi nước, trong không khí cũng không có mùi lạ gì, hương xông vấn vít, hương thơm thoang thoảng trang nhã.
Lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, bước từng bước một về phía tiếng nước chảy, tiếng nước ngày một rõ ràng hơn, Cừu Nhạn Quy nín thở, đầu nhón chân khẽ chấm đất, mượn lực lên xà nhà.
Hắn như một con rắn im hơi lặng tiếng từ từ đi tới sau bình phong, nhưng rồi đột nhiên, Cừu Nhạn Quy chau mày lại.
Không bình thường.
Tiếng đàn tì bà cứ vang mãi, không biết tại sao trong lòng Cừu Nhạn Quy chợt tuôn ra cảm giác nguy cơ, dẫn đến bầu không khí trong phòng cũng trở nên kỳ lạ theo.
Cứ như là... Không có hơi người.
Nó khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, sự tĩnh mịch giống như cơn ác mộng.
Đột nhiên lòng bàn tay hắn hơi tê.
Con ngươi Cừu Nhạn Quy mau chóng co rụt lại, dừng động tác như bấy giờ mới choàng tỉnh.
Không đúng!
Hắn có cảm giác xấu, tức tốc lui về, cơ thể bắt đầu mềm nhũn, Cừu Nhạn Quy cắn chặt răng, trong phòng này có độc...
Tiếng nhạc chợt ngừng.
Một giây sau, có cái gì đó xé gió lao tới!
Cừu Nhạn Quy cau mày lách mình né ra, song đã hoàn toàn mất sức, tia sáng lạnh lẽo loé qua, dây bạc quấn quanh cơ thể hắn, lực kéo khủng khiếp đánh tới, hắn muốn tránh cũng tránh không nổi.
"Tõm ——"
Thảm hại té vào bồn tắm, cả người Cừu Nhạn Quy xụi lơ, vô thức nghiến chặt khớp hàm duỗi tay ra, nhưng chỉ sờ trúng một xúc cảm nhẵn nhụi.
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói dụ hoặc mà lạnh lẽo.
"Bắt được ngươi rồi."
Cảm giác nguy cơ bùng nổ trong nháy mắt, Cừu Nhạn Quy theo bản năng cầm đoản kiếm lên, nhưng phát hiện tau chân mình yếu xìu, đừng nói là đoản kiếm, siết đấm tay thôi cũng khó.
Hắn bỗng khựng lại, trong lòng chấn động.
Trong phút do dự mặt nạ trên mặt đã bị lấy ra, Cừu Nhạn Quy cúi thấp đầu, ánh mắt tụ trên làn da trắng nõn mịn màng, hắn hơi mở to mắt, theo bản năng nghiêng đầu đi.
Kết quả là thấy một bộ xương trắng đang ngồi cách đây không xa, tay ôm đàn tì bà, cứ vậy mà nghiêng đầu nhìn hắn
Cừu Nhạn Quy gần như phản ứng lại ngay tức thì, vị tai mắt kia của Ám Khí tông e là đã lành ít dữ nhiều, người hắn phải thích sát sợ rằng cũng đã sớm nhận được tin tức, lúc này mới......
Cằm bị người khác nâng lên, ép hắn rẽ sang hướng khác, giọng nói bất mãn vang lên sát lỗ tai hắn, "Thế nào, một bộ xương khô mà có thể so được với ta?"
Cừu Nhạn Quy vô thức chau mày muốn vẫy ra, tiếc là hắn bây giờ "trói gà không chặt", chỉ đành lạnh mặt thuận đà nhìn qua, đối diện với một đôi mắt hoa đào ngậm cười.
Dung mạo người trước mặt đẹp đẽ vô cùng, nếu không phải nhìn thấy tận mắt, chắc e nói suông cũng chẳng thể tả được ba phần, môi hồng răng trắng, mặt mũi như tranh, tóc đen chấm nước tựa tiên lộ nương nhờ, giọt nước trượt xuống xuôi theo sợi mi dài của y, hôn qua con mắt sâu hút và sóng mũi cao thẳng, môi son vừa mở vừa khép, nhiếp lấy hồn người.
Dù là Cừu Nhạn Quy cũng không khỏi hoảng hốt giây lát, nhưng trong mắt nhanh chóng tụ lại ý lạnh, mím môi mỏng dời tầm mắt đi.
Tay chân hắn tê rần, căn bản không còn sức đâu phản kháng, vốn tưởng ra khỏi Huyết các cũng có thể giở bản lĩnh, ai ngờ ra quân chưa thắng đã bỏ mình, e là hôm nay trốn không thoát rồi.
"Sao không nói năng gì?" Tả Khinh Việt dạt dào hứng thú mà đánh giá thích khách trước mặt, dịch dung trên mặt bị phá, trái lại nhìn cũng được, anh tuấn gầy gò.
Tâm trạng bữa nay của y khá tốt, vừa nãy lúc tính xử gọn tên thích khách này thì thấy ngoại hình hắn không tệ, quả thực rất hợp để chế thành con rối, nên mới phá lệ nói đôi câu.
Nhưng thích khách này như tên câm vậy, nhìn thấy y sững ra một chút rồi khuất nhục dời tầm mắt đi.
Ánh mắt Tả Khinh Việt tối tăm, vừa động ngón tay, dây tơ liền xuyên qua xương bả vai của hắn.
"Ưm..." Tiếng rên ẩn nhẫn vang lên.
Tả Khinh Việt thưởng thức biểu cảm đau đớn nén nhịn trên mặt hắn, cong môi đến gần hơn, giọng điệu vui vẻ.
"Kêu ngươi nói chuyện đấy, sao không nghe?"
Giữa khói sương mờ ảo, người đánh đàn sau bình phong lặng thinh lại có đôi phần kỳ dị.
"Thiếu chủ, có người tới." Một bóng đen đáp xuống, thấp giọng nói.
Người được gọi là thiếu chủ lười biếng nằm nghiêng trên giường nhỏ, đôi mắt đào hoa mị hoặc mà lạnh nhạt, nốt ruồi son dưới mắt tô điểm thêm cho dung nhan phong hoa tuyệt đại.
Tả Khinh Việt khẽ ngáp, vẫn thờ ơ giống như hoàn toàn không nghe thấy câu nói kia, "Ra ngoài, ta muốn tắm rửa thay y phục."
Cơ thể hắc y nhân hơi sựng, đang muốn lui xuống lại lập tức nhìn về phía nữ tử bị trói đang run lẩy bẩy gần đó, Thiếu chủ, này..."
Nữ tử bán nghệ trong tú lâu, tướng mạo đẹp, cũng coi như có tên tuổi nhỏ tại thành Phủ Châu, tiếc là đã theo lầm chủ tử.
Tả Khinh Việt híp mắt như thể bấy giờ mới nhớ tới người này, hờ hững xua tay, "Con chuột của Ám Khí tông thôi mà, quy tắc cũ."
"Dạ." Hắc y nhân lập tức hiểu ý tiến lên túm lấy nữ nhân một cách thô bạo, thân thể uyển chuyển nhảy lên, chẳng mấy chốc đã biến mất ngay cửa sổ.
Phục sức lỏng lẻo vắt trên người lộ ra thân th.ể trắn.g nõn gầy mạnh trong đó, Tả Khinh Việt đi tới sau bình phong, tiếng đàn trúc càng rõ ràng hơn, y vui vẻ cong khoé môi, thò tay thử độ ấm của nước bồn tắm đã chuẩn bị sẵn.
Sau đó bước vào trong bồn tắm, y sam ướt phân nửa, ngước mắt nhìn "bóng người" trước mặt, làm gì còn bóng người nào, thay vào đó là bộ xương trắng toát đang bắt chước động tác vừa nãy của cô nương kia.
Một bộ xương khô gảy đàn tì bà, Tả thiếu chủ nửa ướt y sam, giọt nước lưu luyến trên làn da y, sắc môi càng thêm hồng hào, giữa mày tràn ngập phong tình, chỉ tiếc trong đôi mắt ngậm cười chẳng hề có ý tốt, tà ác nhưng lại khiến người khác kiềm lòng không đậu mà đến gần.
Sợi dây nhỏ xíu quấn quanh đốt ngón tay thon dài của y, y vung nhẹ tay hoà chất độc không màu không mùi vào trong sương khói lượn lờ, dần dần lan tràn đến cả gian phòng theo sương mù bay cao.
Tả Khinh Nhan nhắm mắt ngẩng đầu thở dài một tiếng, bật cười khe khẽ.
Nhìn chán con rối xương khô rồi, phải đổi cái mới thôi.
*
"Công tử mời vào trong!" Người làm mỉm cười đẩy cửa ra giúp hắn, "Chút nữa cô nương sẽ tới ngay, công tử ngồi trước đi."
Cừu Nhạn Quy vẫy quạt giấy, cười nhạt gật đầu, người làm quay người định đi mời cô nương, thì một trận gió dữ bất thình lình đánh tới, cứ vậy ngã thẳng đờ xuống với khuôn mặt vẫn chứa ý cười, một cánh tay duỗi qua từ phương nghiêng, đỡ chắc lấy hắn ta.
Cừu Nhạn Quy đỡ người làm lên giường phủ chăn lên, mình thì cởi ngoại bào xuống để lộ kình trang màu đen gọn gàng bên trong, móc ra một cái mặt nạ xấu hoắc đeo lên, sau đó liếc người làm hôn mê bất tỉnh một rồi quay người vút tới cửa sổ xoay mình đi qua, trèo lên bức tường của hậu viện.
Cây cối tại hậu viện xanh mướt tốt tươi, Cừu Nhạn Quy nhanh nhẹn hệt như chim nhạn lặng lẽ tiếp cận Tiên Hương các ở căn thứ hai mặt đông, nghe thấy tiếng tì bà du dương.
Chính là đây.
Hắn mượn lực trèo lên cửa sổ, nín thở tập trung nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Ngoại trừ tiếng đàn tì bà ra hình như còn có tiếng nước chảy.
Trong mắt Cừu Nhạn Quy loé lên nghi ngờ, bèn phân biệt kỹ càng thêm một chút, tiếng nước chảy rất nhỏ tới từ mặt tây trong phòng, buồng ngủ chính không có âm thanh gì, có lẽ là Tả Khinh Việt đang....tắm.
Xem ra đúng như trong lời đồn, thiếu chủ Miêu Cương cực kỳ nhàn nhã.
Cừu Nhạn Quy không dây dưa, móc đoản kiếm ra cạy mép cửa sổ, cửa sổ bị mở ra trong thầm lặng thốc một trận gió ấm nóng vào mặt, hắn vô thức nín thở, sau khi chắc rằng không có khác thường mới để mũi chạm đất, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Sương mù bay bổng lửng lờ, Cừu Nhạn Quy nhận ra đây là bụi nước, trong không khí cũng không có mùi lạ gì, hương xông vấn vít, hương thơm thoang thoảng trang nhã.
Lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, bước từng bước một về phía tiếng nước chảy, tiếng nước ngày một rõ ràng hơn, Cừu Nhạn Quy nín thở, đầu nhón chân khẽ chấm đất, mượn lực lên xà nhà.
Hắn như một con rắn im hơi lặng tiếng từ từ đi tới sau bình phong, nhưng rồi đột nhiên, Cừu Nhạn Quy chau mày lại.
Không bình thường.
Tiếng đàn tì bà cứ vang mãi, không biết tại sao trong lòng Cừu Nhạn Quy chợt tuôn ra cảm giác nguy cơ, dẫn đến bầu không khí trong phòng cũng trở nên kỳ lạ theo.
Cứ như là... Không có hơi người.
Nó khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, sự tĩnh mịch giống như cơn ác mộng.
Đột nhiên lòng bàn tay hắn hơi tê.
Con ngươi Cừu Nhạn Quy mau chóng co rụt lại, dừng động tác như bấy giờ mới choàng tỉnh.
Không đúng!
Hắn có cảm giác xấu, tức tốc lui về, cơ thể bắt đầu mềm nhũn, Cừu Nhạn Quy cắn chặt răng, trong phòng này có độc...
Tiếng nhạc chợt ngừng.
Một giây sau, có cái gì đó xé gió lao tới!
Cừu Nhạn Quy cau mày lách mình né ra, song đã hoàn toàn mất sức, tia sáng lạnh lẽo loé qua, dây bạc quấn quanh cơ thể hắn, lực kéo khủng khiếp đánh tới, hắn muốn tránh cũng tránh không nổi.
"Tõm ——"
Thảm hại té vào bồn tắm, cả người Cừu Nhạn Quy xụi lơ, vô thức nghiến chặt khớp hàm duỗi tay ra, nhưng chỉ sờ trúng một xúc cảm nhẵn nhụi.
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói dụ hoặc mà lạnh lẽo.
"Bắt được ngươi rồi."
Cảm giác nguy cơ bùng nổ trong nháy mắt, Cừu Nhạn Quy theo bản năng cầm đoản kiếm lên, nhưng phát hiện tau chân mình yếu xìu, đừng nói là đoản kiếm, siết đấm tay thôi cũng khó.
Hắn bỗng khựng lại, trong lòng chấn động.
Trong phút do dự mặt nạ trên mặt đã bị lấy ra, Cừu Nhạn Quy cúi thấp đầu, ánh mắt tụ trên làn da trắng nõn mịn màng, hắn hơi mở to mắt, theo bản năng nghiêng đầu đi.
Kết quả là thấy một bộ xương trắng đang ngồi cách đây không xa, tay ôm đàn tì bà, cứ vậy mà nghiêng đầu nhìn hắn
Cừu Nhạn Quy gần như phản ứng lại ngay tức thì, vị tai mắt kia của Ám Khí tông e là đã lành ít dữ nhiều, người hắn phải thích sát sợ rằng cũng đã sớm nhận được tin tức, lúc này mới......
Cằm bị người khác nâng lên, ép hắn rẽ sang hướng khác, giọng nói bất mãn vang lên sát lỗ tai hắn, "Thế nào, một bộ xương khô mà có thể so được với ta?"
Cừu Nhạn Quy vô thức chau mày muốn vẫy ra, tiếc là hắn bây giờ "trói gà không chặt", chỉ đành lạnh mặt thuận đà nhìn qua, đối diện với một đôi mắt hoa đào ngậm cười.
Dung mạo người trước mặt đẹp đẽ vô cùng, nếu không phải nhìn thấy tận mắt, chắc e nói suông cũng chẳng thể tả được ba phần, môi hồng răng trắng, mặt mũi như tranh, tóc đen chấm nước tựa tiên lộ nương nhờ, giọt nước trượt xuống xuôi theo sợi mi dài của y, hôn qua con mắt sâu hút và sóng mũi cao thẳng, môi son vừa mở vừa khép, nhiếp lấy hồn người.
Dù là Cừu Nhạn Quy cũng không khỏi hoảng hốt giây lát, nhưng trong mắt nhanh chóng tụ lại ý lạnh, mím môi mỏng dời tầm mắt đi.
Tay chân hắn tê rần, căn bản không còn sức đâu phản kháng, vốn tưởng ra khỏi Huyết các cũng có thể giở bản lĩnh, ai ngờ ra quân chưa thắng đã bỏ mình, e là hôm nay trốn không thoát rồi.
"Sao không nói năng gì?" Tả Khinh Việt dạt dào hứng thú mà đánh giá thích khách trước mặt, dịch dung trên mặt bị phá, trái lại nhìn cũng được, anh tuấn gầy gò.
Tâm trạng bữa nay của y khá tốt, vừa nãy lúc tính xử gọn tên thích khách này thì thấy ngoại hình hắn không tệ, quả thực rất hợp để chế thành con rối, nên mới phá lệ nói đôi câu.
Nhưng thích khách này như tên câm vậy, nhìn thấy y sững ra một chút rồi khuất nhục dời tầm mắt đi.
Ánh mắt Tả Khinh Việt tối tăm, vừa động ngón tay, dây tơ liền xuyên qua xương bả vai của hắn.
"Ưm..." Tiếng rên ẩn nhẫn vang lên.
Tả Khinh Việt thưởng thức biểu cảm đau đớn nén nhịn trên mặt hắn, cong môi đến gần hơn, giọng điệu vui vẻ.
"Kêu ngươi nói chuyện đấy, sao không nghe?"