Y phục trắng muốt của Tả Khinh Việt bị bắn lên một mảng máu lớn, trong mắt y là ý muốn giết người nồng đượm, thiên tơ như lưới hái gặt đi tính mạng kẻ thù.
Gió lốc đánh tới, áo ở bả vai y sơ ý bị cắt rách, dao sắc mang cảm giác mát lạnh tới, may thay không có tổn thương đến da thịt, Tả Khinh Việt u ám bật cười.
Hai ba người che mặt tìm thấy cơ hội, liền vây y bên trong cùng nhau lao vào.
Tả Khinh Việt cong môi cười, hơi nghiêng đầu, rồi bất động mặc cho nguy hiểm tới gần.
Bất thình lình, một bóng đen lao nhanh tới, chắn vững trước người Tả Khinh Việt, người tới lưu loát kéo ra một kiếm quang, cầm kiếm quét một hướng ngang, nhìn chằm chằm thích khách không ngừng đánh tới trước mặt đầy lạnh lẽo, sau đó hắn không do dự nữa mà cầm kiếm xông lên.
Trong lòng người che mặt đều giật thót.
Đây không phải là nam sủng bên cạnh thiếu chủ sao?
Giờ mọi người mới nhận ra mình đã trúng kế, nhưng đã quá muộn.
Tả Khinh Việt thấy vậy ung dung bỏ tay xuống, ngồi đại lên mái nhà.
Bạch y của Cừu Nhạn Quy chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ, hắn thoăn thoắt giữa những người che mặt như thể cực kỳ nắm rõ nước đi của bọn hắn, khéo léo tránh né sát chiêu, lưỡi kiếm cắt qua cuống họng của đối phương, máu tươi nóng hổi cứ thế bắn ra.
Bỗng nhiên, nhiều người che mặt hơn từ bốn phương tám hướng tới.
Ánh mắt của Cừu Nhạn Quy đóng băng lại, đến gần hướng của Tả Khinh Việt nhưng lại chợt thấy rõ hoa văn ở vạt áo bọn họ, hơi sững sốt.
"Không sao, là người mình." Giọng của Ảnh Lục truyền tới từ gần đấy, lúc này thích khách mới thoáng thở phào.
Đảo mắt qua chỗ rách nơi bả vai của Tả Khinh Việt, con ngươi hơi co lại.
Dường như nhận thấy tầm mắt của thích khách.
Tả Khinh Việt cười khẽ với hắn, bạch y vốn không vương một hạt bụi giờ đã nhiễm bẩn.
Mọi người đều biết thiếu chủ thích sạch sẽ, tại sao lúc này lại như hoàn toàn chẳng để tâm?
Giống như người sinh ra đã ở tầng mây, không nên dây máu tựa rơi vào Địa Ngục.
Cảm xúc lạ thường nơi lòng ngực lan tràn ra, là cảm xúc hắn chưa từng được trải, Cừu Nhạn Quy cảm nhận được một nỗi sợ hãi mãnh liệt hễ khi nghĩ đến cùng với....... sự khó chịu.
Cừu Nhạn Quy cau chặt mày.
Pha tạp trong đó còn có một tình cảm hắn không giải thích được.
Nhưng không chờ hắn nghiên cứu kỹ, đằng sau Cừu Nhạn Quy chợt xuất hiện một bóng người nhếch nhác, Cừu Nhạn Quy biến sắc, buột miệng thốt lên, "Thiếu chủ!"
Ảnh Lục lạnh mặt lập tức động thân, vài ám vệ đứng phía trước cũng nhanh chóng lao qua, nhưng một bóng người còn nhanh hơn cả bọn hắn, nhanh đến mức chừng như chỉ thấy được tàn ảnh.
Cảm giác nguy hiểm dâng lên tim Tả Khinh Việt, y thoắt quay người lại, khẽ giễu cợt, vừa rồi chẳng qua chỉ thả lỏng một tí mà đã có thứ không có mắt tới tìm chết, lúc ngoảnh lại chỉ nhìn thấy kiếm quang, Tả Khinh Việt giơ tay, thiên tơ ở đầu ngón tay đang tính xé gió xông ra.
Y thờ ơ nghĩ.
Bị thương ngoài da chút cũng không đáng ngại, nhưng y vẫn phải giữ cho tên này một mạng, để thứ không biết sống chết này nếm thử mùi vị của Địa c.....
Bất ngờ, một bóng người quen thuộc lại chắn trước người y lần nữa.
"Keng --!" Cừu Nhạn Quy nhanh chóng phản ứng giơ kiếm lên chặn, không biết có phải đối phương bộc phát sức mạnh to lớn dưới tình cảnh nguy cấp hay không, mà bội kiếm của hắn lại gãy!
Song phương đều sững sốt.
Cừu Nhạn Quy muốn tránh cũng không kịp, khi ngước lên thì nhận ra hình xăm lộ ra dưới vẻ nhếch nhác của đối phương, người này là thích khách đứng thứ bảy trên bảng xếp hạng, Lạc Khương.
"Phập --"
Là tiếng lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng da thịt.
Con ngươi Tả Khinh Việt co rụt, vẻ mặt vân đạm phong khinh phút chốc đã thay đổi, cảnh tượng trước mặt dường như chồng chéo với buổi tối ấy, thích khách bạch y che trước người y thật chắc chắn, chưa từng bị cơn đau lay chuyển mảy may.
Y thấy lưỡi kiếm trước mặt nhỏ máu như nối thành chuỗi giọt, một kiếm đó đâm thủng lồng ngực của thích khách.
Đâm thủng lồng ngực của Cừu Nhạn Quy.
Trong lòng Tả Khinh Việt bốc lên ngọn lửa không tên, cơn giận nóng cháy vọt lên vừng trán bắn ra ngoài, khoảnh khắc ấy y lại không rảnh hơi đâu quan tâm tên thích khách tập kích, mà vô thức nghiến răng gầm một câu, "Cừu Nhạn Quy!"
Lúc thích khách đối diện đâm xuyên lồng ngực hắn, Cừu Nhạn Quy cũng vung kiếm gãy cắt cổ đối phương.
Nghe thấy một tiếng này thì loạng choạng quay người, nhưng rồi nghiêng đầu phun ra một búng máu, trước mắt trở nên mơ hồ không tỏ, hình như hắn nghe thấy giọng nói nhuốm sự vội vàng của thiếu chủ, lại chứa thêm vài phần tức giận, "Cừu Nhạn Quy, ngươi điên rồi hả!"
Đường vân chim nhạn màu vàng nhạt trước ngực đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, bây giờ nó là một mảng đỏ rực nhìn mà thấy sợ.
Hắn muốn nói lúc đó không kịp phản ứng, sợ trễ một bước, ra chiêu chậm một nhịp thiếu chủ sẽ bị thương, vậy nên hắn đành phải che chắn ở trước thiếu chủ.
Nhưng vừa mở miệng máu tươi đã tràn ra liên tục, sau đó cảm thấy cơ thể mình rơi vào vòng tay man mát của một người, ý thức liền sa vào vực sâu.
-
Trong phòng có một ông lão tiên phong đạo cốt đang than thở lắc đầu.
"Rốt cuộc thế nào, ông câm à?" Trên mặt Tả Khinh Việt là vẻ cáu kỉnh hiếm thấy, bộ tịch lười nhác lãnh đạm thường ngày đã biến mất không còn tăm hơi, y nhìn Cừu Nhạn Quy sắc mặt xanh xao, đã thay y phục sạch sẽ trên giường, khó chịu nghiêng đầu, mặt thoáng hiện lên đôi phần phức tạp.
"Tả thiếu chủ thật tình không thay đổi chút nào....." Ông lão bất đắc dĩ mỉm cười, mắt thấy sắc mặt Tả Khinh Việt ngày càng ghê, ông chỉ đành dừng câu chuyện, trấn an bảo, "Vị công tử này võ nghệ cao cường, đã tránh được mệnh mạch, không có đáng ngại gì lớn, có điều vết thương quá sâu nên phải tịnh dưỡng thật tốt, nếu không dễ để lại gốc bệnh."
"Ừ." Tả Khinh Việt nghe vậy bình tĩnh đáp lời, bực bội trên mặt cũng giảm đi đáng kể, vô tình đuổi người, "Vậy hết chuyện của ông rồi, phương thuốc để lại người thì đi."
Ông lão tức xì khói, nhưng vẫn ấm ức viết phương thuốc lên giấy đưa qua, Ảnh Lục tự giác tiến lên nhận, Tả Khinh Việt cụp mắt nói chuyện không nghe ra vui giận, "Nhìn trúng cái gì thì tới Thôn Vân các lấy, không mắc nợ nhân tình của ông, quá hạn không chờ."
"Lão hủ ngoại trừ những dược liệu quý ra, cũng không nghĩ ra vật khác." Ông lão sờ râu, trầm ngâm nhìn qua người đang nằm trên giường, cười tít mắt bảo, "Có điều lão hủ lại rất hiếu kỳ, vị tiểu công tử này rốt cuộc là người nào chốn nao mà có thể lọt vào mắt xanh của thiếu chủ."
Thấy sắc mặt Tả Khinh Việt u ám ông lão vẫn không sợ chút nào, trái lại thở dài một hơi đầy thâm thúy, "Từ xưa thâm tình nhiều buồn khổ, chỉ thán nương cậy đã sai người."
Ông lão để lại một câu chẳng hiểu đâu vô đâu như thế liền chắp tay ra sau vượt qua Tả Khinh Việt đang xanh mặt, nhàn nhã vô tư rời đi.
Ảnh Lục nín thở ngưng thần, cố gắng giả đui giả điếc, cầm phương thuốc trong tay cũng không dám động đậy, thầm nói hôm nay quả thật đã nghe quá nhiều thứ không nên nghe rồi.
"Ngươi đi hốt thuốc đi." Tả Khinh Việt quay lưng lại với hắn, nhạt nhẽo nói.
Bấy giờ Ảnh Lục mới như được đại xá, cúi đầu đáp, "Dạ."
Chờ khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Tả Khinh Việt mới chậm rãi tiến lên ngồi bên giường nhìn thích khách hôn mê chưa tỉnh, trước mắt như hiện lên cảnh tượng khiến y hết hồn ban nãy.
Cảm xúc lạ lẫm dần rõ nét, khuấy động trái tim y từng chút một, Tả Khinh Việt từ từ giơ tay lên giống như bị ma ám.
Y có chút ý....muốn chạm vào Cừu Nhạn Quy.
Suy nghĩ này vừa nảy ra Tả Khinh Việt lập tức rụt tay về, nhưng lại bất cẩn chạm trúng đầu ngón tay của Cừu Nhạn Quy, có điều không nóng hổi như mọi ngày mà là một mảng lạnh băng.
Động tác của Tả Khinh Việt cứng đờ, do dự hồi lâu mới chậm rì rì vươn tay ra, bao bọc tay của Cừu Nhạn Quy vào lòng bàn tay, có lẽ vì hôn mê nên trên tay của thích khách chẳng có chút sức lực, yếu ớt mặc cho người ta chơi đùa.
Nó có vài vết chai do luyện võ.
Bình thường chưa từng để ý, Tả Khinh Việt cụp mắt nhìn, tay của thích khách nhỏ hơn mình một xíu, lúc nắm không hề mềm mại, đốt xương rõ ràng, nom khá là vui tai vui mắt.
Trong phòng im ắng rất lâu, Tả Khinh Việt vẫn còn đang cụp mắt không biết đang nghĩ điều gì, nhưng không có bỏ tay ra, người đó giờ luôn lười biếng ngồi thẳng sống lưng bên mép giường, đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh sáng chốc chốc lại nhìn Cừu Nhạn Quy, sơ ý để lộ vài phần nghiêm túc.
Gió lốc đánh tới, áo ở bả vai y sơ ý bị cắt rách, dao sắc mang cảm giác mát lạnh tới, may thay không có tổn thương đến da thịt, Tả Khinh Việt u ám bật cười.
Hai ba người che mặt tìm thấy cơ hội, liền vây y bên trong cùng nhau lao vào.
Tả Khinh Việt cong môi cười, hơi nghiêng đầu, rồi bất động mặc cho nguy hiểm tới gần.
Bất thình lình, một bóng đen lao nhanh tới, chắn vững trước người Tả Khinh Việt, người tới lưu loát kéo ra một kiếm quang, cầm kiếm quét một hướng ngang, nhìn chằm chằm thích khách không ngừng đánh tới trước mặt đầy lạnh lẽo, sau đó hắn không do dự nữa mà cầm kiếm xông lên.
Trong lòng người che mặt đều giật thót.
Đây không phải là nam sủng bên cạnh thiếu chủ sao?
Giờ mọi người mới nhận ra mình đã trúng kế, nhưng đã quá muộn.
Tả Khinh Việt thấy vậy ung dung bỏ tay xuống, ngồi đại lên mái nhà.
Bạch y của Cừu Nhạn Quy chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ, hắn thoăn thoắt giữa những người che mặt như thể cực kỳ nắm rõ nước đi của bọn hắn, khéo léo tránh né sát chiêu, lưỡi kiếm cắt qua cuống họng của đối phương, máu tươi nóng hổi cứ thế bắn ra.
Bỗng nhiên, nhiều người che mặt hơn từ bốn phương tám hướng tới.
Ánh mắt của Cừu Nhạn Quy đóng băng lại, đến gần hướng của Tả Khinh Việt nhưng lại chợt thấy rõ hoa văn ở vạt áo bọn họ, hơi sững sốt.
"Không sao, là người mình." Giọng của Ảnh Lục truyền tới từ gần đấy, lúc này thích khách mới thoáng thở phào.
Đảo mắt qua chỗ rách nơi bả vai của Tả Khinh Việt, con ngươi hơi co lại.
Dường như nhận thấy tầm mắt của thích khách.
Tả Khinh Việt cười khẽ với hắn, bạch y vốn không vương một hạt bụi giờ đã nhiễm bẩn.
Mọi người đều biết thiếu chủ thích sạch sẽ, tại sao lúc này lại như hoàn toàn chẳng để tâm?
Giống như người sinh ra đã ở tầng mây, không nên dây máu tựa rơi vào Địa Ngục.
Cảm xúc lạ thường nơi lòng ngực lan tràn ra, là cảm xúc hắn chưa từng được trải, Cừu Nhạn Quy cảm nhận được một nỗi sợ hãi mãnh liệt hễ khi nghĩ đến cùng với....... sự khó chịu.
Cừu Nhạn Quy cau chặt mày.
Pha tạp trong đó còn có một tình cảm hắn không giải thích được.
Nhưng không chờ hắn nghiên cứu kỹ, đằng sau Cừu Nhạn Quy chợt xuất hiện một bóng người nhếch nhác, Cừu Nhạn Quy biến sắc, buột miệng thốt lên, "Thiếu chủ!"
Ảnh Lục lạnh mặt lập tức động thân, vài ám vệ đứng phía trước cũng nhanh chóng lao qua, nhưng một bóng người còn nhanh hơn cả bọn hắn, nhanh đến mức chừng như chỉ thấy được tàn ảnh.
Cảm giác nguy hiểm dâng lên tim Tả Khinh Việt, y thoắt quay người lại, khẽ giễu cợt, vừa rồi chẳng qua chỉ thả lỏng một tí mà đã có thứ không có mắt tới tìm chết, lúc ngoảnh lại chỉ nhìn thấy kiếm quang, Tả Khinh Việt giơ tay, thiên tơ ở đầu ngón tay đang tính xé gió xông ra.
Y thờ ơ nghĩ.
Bị thương ngoài da chút cũng không đáng ngại, nhưng y vẫn phải giữ cho tên này một mạng, để thứ không biết sống chết này nếm thử mùi vị của Địa c.....
Bất ngờ, một bóng người quen thuộc lại chắn trước người y lần nữa.
"Keng --!" Cừu Nhạn Quy nhanh chóng phản ứng giơ kiếm lên chặn, không biết có phải đối phương bộc phát sức mạnh to lớn dưới tình cảnh nguy cấp hay không, mà bội kiếm của hắn lại gãy!
Song phương đều sững sốt.
Cừu Nhạn Quy muốn tránh cũng không kịp, khi ngước lên thì nhận ra hình xăm lộ ra dưới vẻ nhếch nhác của đối phương, người này là thích khách đứng thứ bảy trên bảng xếp hạng, Lạc Khương.
"Phập --"
Là tiếng lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng da thịt.
Con ngươi Tả Khinh Việt co rụt, vẻ mặt vân đạm phong khinh phút chốc đã thay đổi, cảnh tượng trước mặt dường như chồng chéo với buổi tối ấy, thích khách bạch y che trước người y thật chắc chắn, chưa từng bị cơn đau lay chuyển mảy may.
Y thấy lưỡi kiếm trước mặt nhỏ máu như nối thành chuỗi giọt, một kiếm đó đâm thủng lồng ngực của thích khách.
Đâm thủng lồng ngực của Cừu Nhạn Quy.
Trong lòng Tả Khinh Việt bốc lên ngọn lửa không tên, cơn giận nóng cháy vọt lên vừng trán bắn ra ngoài, khoảnh khắc ấy y lại không rảnh hơi đâu quan tâm tên thích khách tập kích, mà vô thức nghiến răng gầm một câu, "Cừu Nhạn Quy!"
Lúc thích khách đối diện đâm xuyên lồng ngực hắn, Cừu Nhạn Quy cũng vung kiếm gãy cắt cổ đối phương.
Nghe thấy một tiếng này thì loạng choạng quay người, nhưng rồi nghiêng đầu phun ra một búng máu, trước mắt trở nên mơ hồ không tỏ, hình như hắn nghe thấy giọng nói nhuốm sự vội vàng của thiếu chủ, lại chứa thêm vài phần tức giận, "Cừu Nhạn Quy, ngươi điên rồi hả!"
Đường vân chim nhạn màu vàng nhạt trước ngực đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, bây giờ nó là một mảng đỏ rực nhìn mà thấy sợ.
Hắn muốn nói lúc đó không kịp phản ứng, sợ trễ một bước, ra chiêu chậm một nhịp thiếu chủ sẽ bị thương, vậy nên hắn đành phải che chắn ở trước thiếu chủ.
Nhưng vừa mở miệng máu tươi đã tràn ra liên tục, sau đó cảm thấy cơ thể mình rơi vào vòng tay man mát của một người, ý thức liền sa vào vực sâu.
-
Trong phòng có một ông lão tiên phong đạo cốt đang than thở lắc đầu.
"Rốt cuộc thế nào, ông câm à?" Trên mặt Tả Khinh Việt là vẻ cáu kỉnh hiếm thấy, bộ tịch lười nhác lãnh đạm thường ngày đã biến mất không còn tăm hơi, y nhìn Cừu Nhạn Quy sắc mặt xanh xao, đã thay y phục sạch sẽ trên giường, khó chịu nghiêng đầu, mặt thoáng hiện lên đôi phần phức tạp.
"Tả thiếu chủ thật tình không thay đổi chút nào....." Ông lão bất đắc dĩ mỉm cười, mắt thấy sắc mặt Tả Khinh Việt ngày càng ghê, ông chỉ đành dừng câu chuyện, trấn an bảo, "Vị công tử này võ nghệ cao cường, đã tránh được mệnh mạch, không có đáng ngại gì lớn, có điều vết thương quá sâu nên phải tịnh dưỡng thật tốt, nếu không dễ để lại gốc bệnh."
"Ừ." Tả Khinh Việt nghe vậy bình tĩnh đáp lời, bực bội trên mặt cũng giảm đi đáng kể, vô tình đuổi người, "Vậy hết chuyện của ông rồi, phương thuốc để lại người thì đi."
Ông lão tức xì khói, nhưng vẫn ấm ức viết phương thuốc lên giấy đưa qua, Ảnh Lục tự giác tiến lên nhận, Tả Khinh Việt cụp mắt nói chuyện không nghe ra vui giận, "Nhìn trúng cái gì thì tới Thôn Vân các lấy, không mắc nợ nhân tình của ông, quá hạn không chờ."
"Lão hủ ngoại trừ những dược liệu quý ra, cũng không nghĩ ra vật khác." Ông lão sờ râu, trầm ngâm nhìn qua người đang nằm trên giường, cười tít mắt bảo, "Có điều lão hủ lại rất hiếu kỳ, vị tiểu công tử này rốt cuộc là người nào chốn nao mà có thể lọt vào mắt xanh của thiếu chủ."
Thấy sắc mặt Tả Khinh Việt u ám ông lão vẫn không sợ chút nào, trái lại thở dài một hơi đầy thâm thúy, "Từ xưa thâm tình nhiều buồn khổ, chỉ thán nương cậy đã sai người."
Ông lão để lại một câu chẳng hiểu đâu vô đâu như thế liền chắp tay ra sau vượt qua Tả Khinh Việt đang xanh mặt, nhàn nhã vô tư rời đi.
Ảnh Lục nín thở ngưng thần, cố gắng giả đui giả điếc, cầm phương thuốc trong tay cũng không dám động đậy, thầm nói hôm nay quả thật đã nghe quá nhiều thứ không nên nghe rồi.
"Ngươi đi hốt thuốc đi." Tả Khinh Việt quay lưng lại với hắn, nhạt nhẽo nói.
Bấy giờ Ảnh Lục mới như được đại xá, cúi đầu đáp, "Dạ."
Chờ khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Tả Khinh Việt mới chậm rãi tiến lên ngồi bên giường nhìn thích khách hôn mê chưa tỉnh, trước mắt như hiện lên cảnh tượng khiến y hết hồn ban nãy.
Cảm xúc lạ lẫm dần rõ nét, khuấy động trái tim y từng chút một, Tả Khinh Việt từ từ giơ tay lên giống như bị ma ám.
Y có chút ý....muốn chạm vào Cừu Nhạn Quy.
Suy nghĩ này vừa nảy ra Tả Khinh Việt lập tức rụt tay về, nhưng lại bất cẩn chạm trúng đầu ngón tay của Cừu Nhạn Quy, có điều không nóng hổi như mọi ngày mà là một mảng lạnh băng.
Động tác của Tả Khinh Việt cứng đờ, do dự hồi lâu mới chậm rì rì vươn tay ra, bao bọc tay của Cừu Nhạn Quy vào lòng bàn tay, có lẽ vì hôn mê nên trên tay của thích khách chẳng có chút sức lực, yếu ớt mặc cho người ta chơi đùa.
Nó có vài vết chai do luyện võ.
Bình thường chưa từng để ý, Tả Khinh Việt cụp mắt nhìn, tay của thích khách nhỏ hơn mình một xíu, lúc nắm không hề mềm mại, đốt xương rõ ràng, nom khá là vui tai vui mắt.
Trong phòng im ắng rất lâu, Tả Khinh Việt vẫn còn đang cụp mắt không biết đang nghĩ điều gì, nhưng không có bỏ tay ra, người đó giờ luôn lười biếng ngồi thẳng sống lưng bên mép giường, đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh sáng chốc chốc lại nhìn Cừu Nhạn Quy, sơ ý để lộ vài phần nghiêm túc.