Nụ cười tủm tỉm của Tả Khinh Việt nhạt đi, ánh mắt hơi loé nhìn chằm chằm thích khách trước mặt, tất nhiên y không bỏ lỡ sự nghiêm túc trong mắt của đối phương.
Lần đầu nhìn thấy tên ngốc như vậy.
Chả trách bán sức cho Huyết các mười năm, cuối cùng để người ta tặng quyền quý không nói làm gì, còn niệm ân tình chạy đi báo thù cho chủ tử cũ.
Quả thật là ngốc không thể tả.
Tay cầm sách của Tả Khinh Việt hơi siết lại khó nhận thấy, giễu cợt cúi đầu, "Được rồi, một bữa cơm thôi mà, xem làm ngươi cảm động chưa kìa."
Cừu Nhạn Quy biết rõ tính tình của y, tiếp theo chắc chắn không phải lời tốt lành, bèn ngoan ngoãn bắt đầu dùng thiện.
Quả nhiên, Tả Khinh Việt dừng lại một hồi, ngước lên nhìn hắn, lười biếng ngáp một cái, "Đợi lát dùng thiện xong thì qua đọc cho ta nghe, có hơi mệt rồi."
"Được." Cừu Nhạn Quy đã tính từ trước, im lặng tăng tốc độ dùng thiện, hắn không phải người coi trọng thú vui ăn uống, ăn vừa vài miếng lấp đầy bụng liền dọn dẹp hộp thức ăn đưa ra ngoài.
Tả Khinh Việt đã rời khỏi trước án dựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn hắn, Cừu Nhạn Quy đi tới trước mặt thiếu chủ, nghe y bình bình bảo, "Ghế."
Cừu Nhạn Quy chỉ đành đảo lại lấy ghế, đợi ngồi yên rồi mới nhận lấy quyển sách từ trong tay thiếu chủ, tập trung đọc, từ tốn mở miệng, "Xưa có ghi lại, "cổ" là...."
Giọng hắn không nhanh không chậm, trong trẻo lại từ tính, đáng tiếc ngày thường hắn chỉ nói tổng cộng được vài đâu, có khi mang theo chút ưu tư hoặc buồn bã.
Ánh mặt Tả Khinh Việt dừng trên hầu kết đang trượt của hắn, dần lướt lên trên ngó lom lom bờ môi son mở rồi lại khép của hắn, bật cười khe khẽ.
Cừu Nhạn Quy chững lại, nghi hoặc nhìn y.
Tả Khinh Việt xua tay, cúi đầu nói, "Không có gì, ngươi tiếp đi."
Lúc này Cừu Nhạn Quy mới đọc tiếp, dáng vẻ rất tập trung.
Ánh nến trong phòng lay lắc, ý cười của Tả Khinh Việt dần sâu hơn.
Chẳng qua là y cảm thấy, nếu như có một ngày kia Cừu Nhạn Quy bất cẩn chết đi, vậy cũng sẽ không lãng phí.
Y cảm thấy, chắc mình sẽ rất vừa ý với con rối này.
1
Trong viện không sắp xếp hạ nhân, ngoại trừ Ảnh Lục và Ảnh Thập núp trong chỗ tối ra thì chỉ còn mỗi Cừu Nhạn Quy.
Không biết đã lật bao nhiêu trang, thiếu chủ mới từ tốn ngáp, "Được rồi, hôm nay tới đây thôi".
Cừu Nhạn Quy gật đầu tiện thể trả ghế về chỗ cũ, tầm mắt đảo quanh phòng, có hơi do dự.
"Tới noãn tháp." Tả Khinh Việt đã nằm xuống, nhắm mắt nói, "Về sau tự tìm chỗ mà nghỉ."
"Dạ." Cừu Nhạn Quy đi tới trước giường nhỏ, không cởi y sam mà ôm trường kiếm nằm lên noãn tháp, vung chưởng dập tắt nến.
Trước mặt tối đi, hắn lại không nhắm mắt ngay mà nhớ tới lời nói trước đây của thiếu chủ.
Ẩn tình của Huyết các đã có manh mối.
Trong đầu chợt nghĩ tới lý do thoái thác kín như bưng của Thiên Cơ các, "Châu chấu đá xe, nước đổ khó hốt.
Cừu Nhạn Quy cau mày, gương mặt tuấn tú tụ vài phần ưu sầu, ngón tay hắn vô thức vuốt ve bội kiếm.
Không biết vì sao hắn luôn cảm thấy có lẽ ẩn tình năm đó không hề đơn giản.
Trong lòng của bản thân cứ luôn khó yên.
****
Những ngày nhàn nhã cứ vội vã lướt đi, Cừu Nhạn Quy có được manh mối của Huyết các từ tay Ảnh Thập, nhưng cũng chỉ là chút khái quát trong sương mù, may mà đã có phương hướng đại khái, cách ngày tra rõ số còn lại có lẽ cũng không còn xa.
Thiếu chủ thường cùng Tề tông chủ đi dạo tán dóc, đánh cờ bàn chuyện, thỉnh thoảng sẽ đi câu cá trước hồ.
Có khi còn ho khan hai tiếng y như thật, đôi mắt đào hoa ảm đạm đi đôi phần, lúc đấy Cừu Nhạn Quy sẽ đi lên dâng một chén trà nóng, tránh cho vị thiếu chủ nào đó nói móc hắn không săn sóc bằng ái sủng trước cửa của Tề tông chủ.
Bây giờ tin tức thiếu chủ Miêu Cương bị thương đã ngầm lan truyền trong bóng tối, đám người kia tạm thời chưa có động tĩnh, đầu tiên là sợ đánh rắn động cỏ, thứ hai là sợ Tả thiếu chủ dẫn rắn rời hang, thả tin tức bẫy bọn họ.
Chẳng qua cũng không vội làm chi, dẫu sao kiếm tông vẫn khiến người khác phải dè chừng, chờ qua thêm vài hôm nữa họ lên đường tới Hành thành, tới lúc đó cho dù không nổi bật quá thì cũng sẽ luôn có kẻ tham lam không nhịn nổi.
Cừu Nhạn Quy theo sát bên cạnh thiếu chủ nên rất dễ bị Tề Thịnh để ý tới, Huyết các giờ đây đã bị diệt, những chồi non thích khách hàng đầu cứ thế bị hủy hàng loạt làm vô số người nắm cổ tay thở dài.
May mà có không ít thích khách đã rời Huyết các, nhiều nhân vật có danh tiếng vang dội trên bảng xếp hạng giang hồ.
Nhưng Tề Thịnh cũng nghe được vài tin tức, suy cho cùng việc Huyết các bị tàn sát hết sức hoang đường, phải biết thế lực phía sau nhất định phải vô cùng cường hãn, nghi vấn chính tại chỗ này, Huyết các không ít kẻ thù song xưa giờ luôn hoà thuận với vài đại tông môn, trong vài đại tông môn cũng có kha khá thích khách ám vệ tới từ Huyết các.
Ý chính là, thế lực này có lẽ ẩn núp ở chỗ tối, đồng thời không hề thua kém thực lực các đại tông môn bấy giờ.
Tề Thịnh không nghĩ sâu hơn, mà trầm ngâm giây lát, đoạn ngước lên nhìn Tả Khinh Việt, ánh mắt hững hờ của đối phương như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mỉm cười nói, "Nếu làm bị thương thì ta cạo sạch lông của Ô Vũ."
Ô Vũ chính là cái con săn sóc hơn Cừu Nhạn Quy kia, ái sủng Tề Thịnh nuôi trong viện -- một con chó mực bự đen thui đen thủi.
Lời vừa nhè ra Tề Thịnh lập tức hăm hở mày mày, thầm nghĩ lông của Ô Vũ còn dài ra được, người này chạy rồi cũng không biết lần sau còn gặp được hay không nữa.
Vậy nên hắn sảng khoái đồng ý, "Yên tâm, không tổn thương được cục...ờ, thích khách của ngươi đâu."
1
"Cục cưng" suýt buộc mồm nói ra biến mất dưới ánh mắt ần giấu nguy hiểm của Tả Khinh Việt, Tề Thịnh nghiêm mặt lại, tỏ ý với Cừu Nhạn Quy, "Tiểu công tử, có bằng lòng giao lưu với tại hạ một phen?"
Cừu Nhạn Quy nhìn Tả Khinh Việt, thấy đối phương không cấm cản liền gật đầu nắm lấy bội kiếm, "Tề tông chủ quá lời rồi."
Trước sân của hậu viện có một khoảng đất trống, phía trước chính là rừng trúc, hai người đứng đối diện nhau, trong mắt Tề Thịnh loé lên sự phấn khích, nom chính là một võ si đích thực.
Cừu Nhạn Quy đúng mực nhìn hắn, trong mắt đầy bình tĩnh, hắn lưu loát rút kiếm, lộ ra tất cả sự sắc bén, "Tề tông chủ, xin đắc tội."
Tề Thịnh cởi mở cười to, khoảnh khắc tiếp theo đã cầm kiếm phi người về trước, hàn mang loé lên, gió lốc bỗng lại gần!
Cừu Nhạn Quy nghiêm túc lách mình né tránh.
Quả không hổ là tông chủ kiếm tông, kiếm khí mạnh mẽ sắc bén khiến lòng người khiếp sợ, Cừu Nhạn Quy nhanh chóng tập trung tinh thần, không sợ sệt hoảng loạn mà nhìn chăm chú vào động tác của Tề Thịnh, giống như con báo giữ đà chờ tấn công.
Tề Thịnh không hề nương tay, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản ứng, đánh sát tới, Cừu Nhạn Quy không vội phản đòn mà bình tĩnh tránh chiêu, không nóng vội quan sát nước đi của hắn.
Nếu như mạnh mẽ đối phó đương nhiên hắn không địch lại Tề tông chủ.
Tề Thịnh ra đòn sít sao, thấy đối phương cứ lẩn tránh thì không khỏi thấy hơi thất vọng, thầm thở dài tấn công dữ dội hơn muốn kết thúc trận giao lưu này, nhưng đúng lúc này!
"Keng --" mũi kiếm chạm nhau phát ra tiếng leng keng chói tai, sắc mặt Tề Thịnh thoáng kinh hãi.
Tả Khinh Việt nhướng mày, bình thản ngước lên nhìn.
Động tác giơ tay của Cừu Nhạn Quy vô cùng nhanh nhẹn, hắn không hề chần chừ mà liên tiếp tung chiêu như mưa to gió lớn về phía Tề Thịnh.
Tề Thịnh dẹp hết suy nghĩ, tức tốc phán ứng lại cầm kiếm chắn.
Tình cảnh nghiêng về một bên đã bị phá, bầu không khí giữa hai người đột ngột thay đổi.
Lần đầu nhìn thấy tên ngốc như vậy.
Chả trách bán sức cho Huyết các mười năm, cuối cùng để người ta tặng quyền quý không nói làm gì, còn niệm ân tình chạy đi báo thù cho chủ tử cũ.
Quả thật là ngốc không thể tả.
Tay cầm sách của Tả Khinh Việt hơi siết lại khó nhận thấy, giễu cợt cúi đầu, "Được rồi, một bữa cơm thôi mà, xem làm ngươi cảm động chưa kìa."
Cừu Nhạn Quy biết rõ tính tình của y, tiếp theo chắc chắn không phải lời tốt lành, bèn ngoan ngoãn bắt đầu dùng thiện.
Quả nhiên, Tả Khinh Việt dừng lại một hồi, ngước lên nhìn hắn, lười biếng ngáp một cái, "Đợi lát dùng thiện xong thì qua đọc cho ta nghe, có hơi mệt rồi."
"Được." Cừu Nhạn Quy đã tính từ trước, im lặng tăng tốc độ dùng thiện, hắn không phải người coi trọng thú vui ăn uống, ăn vừa vài miếng lấp đầy bụng liền dọn dẹp hộp thức ăn đưa ra ngoài.
Tả Khinh Việt đã rời khỏi trước án dựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn hắn, Cừu Nhạn Quy đi tới trước mặt thiếu chủ, nghe y bình bình bảo, "Ghế."
Cừu Nhạn Quy chỉ đành đảo lại lấy ghế, đợi ngồi yên rồi mới nhận lấy quyển sách từ trong tay thiếu chủ, tập trung đọc, từ tốn mở miệng, "Xưa có ghi lại, "cổ" là...."
Giọng hắn không nhanh không chậm, trong trẻo lại từ tính, đáng tiếc ngày thường hắn chỉ nói tổng cộng được vài đâu, có khi mang theo chút ưu tư hoặc buồn bã.
Ánh mặt Tả Khinh Việt dừng trên hầu kết đang trượt của hắn, dần lướt lên trên ngó lom lom bờ môi son mở rồi lại khép của hắn, bật cười khe khẽ.
Cừu Nhạn Quy chững lại, nghi hoặc nhìn y.
Tả Khinh Việt xua tay, cúi đầu nói, "Không có gì, ngươi tiếp đi."
Lúc này Cừu Nhạn Quy mới đọc tiếp, dáng vẻ rất tập trung.
Ánh nến trong phòng lay lắc, ý cười của Tả Khinh Việt dần sâu hơn.
Chẳng qua là y cảm thấy, nếu như có một ngày kia Cừu Nhạn Quy bất cẩn chết đi, vậy cũng sẽ không lãng phí.
Y cảm thấy, chắc mình sẽ rất vừa ý với con rối này.
1
Trong viện không sắp xếp hạ nhân, ngoại trừ Ảnh Lục và Ảnh Thập núp trong chỗ tối ra thì chỉ còn mỗi Cừu Nhạn Quy.
Không biết đã lật bao nhiêu trang, thiếu chủ mới từ tốn ngáp, "Được rồi, hôm nay tới đây thôi".
Cừu Nhạn Quy gật đầu tiện thể trả ghế về chỗ cũ, tầm mắt đảo quanh phòng, có hơi do dự.
"Tới noãn tháp." Tả Khinh Việt đã nằm xuống, nhắm mắt nói, "Về sau tự tìm chỗ mà nghỉ."
"Dạ." Cừu Nhạn Quy đi tới trước giường nhỏ, không cởi y sam mà ôm trường kiếm nằm lên noãn tháp, vung chưởng dập tắt nến.
Trước mặt tối đi, hắn lại không nhắm mắt ngay mà nhớ tới lời nói trước đây của thiếu chủ.
Ẩn tình của Huyết các đã có manh mối.
Trong đầu chợt nghĩ tới lý do thoái thác kín như bưng của Thiên Cơ các, "Châu chấu đá xe, nước đổ khó hốt.
Cừu Nhạn Quy cau mày, gương mặt tuấn tú tụ vài phần ưu sầu, ngón tay hắn vô thức vuốt ve bội kiếm.
Không biết vì sao hắn luôn cảm thấy có lẽ ẩn tình năm đó không hề đơn giản.
Trong lòng của bản thân cứ luôn khó yên.
****
Những ngày nhàn nhã cứ vội vã lướt đi, Cừu Nhạn Quy có được manh mối của Huyết các từ tay Ảnh Thập, nhưng cũng chỉ là chút khái quát trong sương mù, may mà đã có phương hướng đại khái, cách ngày tra rõ số còn lại có lẽ cũng không còn xa.
Thiếu chủ thường cùng Tề tông chủ đi dạo tán dóc, đánh cờ bàn chuyện, thỉnh thoảng sẽ đi câu cá trước hồ.
Có khi còn ho khan hai tiếng y như thật, đôi mắt đào hoa ảm đạm đi đôi phần, lúc đấy Cừu Nhạn Quy sẽ đi lên dâng một chén trà nóng, tránh cho vị thiếu chủ nào đó nói móc hắn không săn sóc bằng ái sủng trước cửa của Tề tông chủ.
Bây giờ tin tức thiếu chủ Miêu Cương bị thương đã ngầm lan truyền trong bóng tối, đám người kia tạm thời chưa có động tĩnh, đầu tiên là sợ đánh rắn động cỏ, thứ hai là sợ Tả thiếu chủ dẫn rắn rời hang, thả tin tức bẫy bọn họ.
Chẳng qua cũng không vội làm chi, dẫu sao kiếm tông vẫn khiến người khác phải dè chừng, chờ qua thêm vài hôm nữa họ lên đường tới Hành thành, tới lúc đó cho dù không nổi bật quá thì cũng sẽ luôn có kẻ tham lam không nhịn nổi.
Cừu Nhạn Quy theo sát bên cạnh thiếu chủ nên rất dễ bị Tề Thịnh để ý tới, Huyết các giờ đây đã bị diệt, những chồi non thích khách hàng đầu cứ thế bị hủy hàng loạt làm vô số người nắm cổ tay thở dài.
May mà có không ít thích khách đã rời Huyết các, nhiều nhân vật có danh tiếng vang dội trên bảng xếp hạng giang hồ.
Nhưng Tề Thịnh cũng nghe được vài tin tức, suy cho cùng việc Huyết các bị tàn sát hết sức hoang đường, phải biết thế lực phía sau nhất định phải vô cùng cường hãn, nghi vấn chính tại chỗ này, Huyết các không ít kẻ thù song xưa giờ luôn hoà thuận với vài đại tông môn, trong vài đại tông môn cũng có kha khá thích khách ám vệ tới từ Huyết các.
Ý chính là, thế lực này có lẽ ẩn núp ở chỗ tối, đồng thời không hề thua kém thực lực các đại tông môn bấy giờ.
Tề Thịnh không nghĩ sâu hơn, mà trầm ngâm giây lát, đoạn ngước lên nhìn Tả Khinh Việt, ánh mắt hững hờ của đối phương như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mỉm cười nói, "Nếu làm bị thương thì ta cạo sạch lông của Ô Vũ."
Ô Vũ chính là cái con săn sóc hơn Cừu Nhạn Quy kia, ái sủng Tề Thịnh nuôi trong viện -- một con chó mực bự đen thui đen thủi.
Lời vừa nhè ra Tề Thịnh lập tức hăm hở mày mày, thầm nghĩ lông của Ô Vũ còn dài ra được, người này chạy rồi cũng không biết lần sau còn gặp được hay không nữa.
Vậy nên hắn sảng khoái đồng ý, "Yên tâm, không tổn thương được cục...ờ, thích khách của ngươi đâu."
1
"Cục cưng" suýt buộc mồm nói ra biến mất dưới ánh mắt ần giấu nguy hiểm của Tả Khinh Việt, Tề Thịnh nghiêm mặt lại, tỏ ý với Cừu Nhạn Quy, "Tiểu công tử, có bằng lòng giao lưu với tại hạ một phen?"
Cừu Nhạn Quy nhìn Tả Khinh Việt, thấy đối phương không cấm cản liền gật đầu nắm lấy bội kiếm, "Tề tông chủ quá lời rồi."
Trước sân của hậu viện có một khoảng đất trống, phía trước chính là rừng trúc, hai người đứng đối diện nhau, trong mắt Tề Thịnh loé lên sự phấn khích, nom chính là một võ si đích thực.
Cừu Nhạn Quy đúng mực nhìn hắn, trong mắt đầy bình tĩnh, hắn lưu loát rút kiếm, lộ ra tất cả sự sắc bén, "Tề tông chủ, xin đắc tội."
Tề Thịnh cởi mở cười to, khoảnh khắc tiếp theo đã cầm kiếm phi người về trước, hàn mang loé lên, gió lốc bỗng lại gần!
Cừu Nhạn Quy nghiêm túc lách mình né tránh.
Quả không hổ là tông chủ kiếm tông, kiếm khí mạnh mẽ sắc bén khiến lòng người khiếp sợ, Cừu Nhạn Quy nhanh chóng tập trung tinh thần, không sợ sệt hoảng loạn mà nhìn chăm chú vào động tác của Tề Thịnh, giống như con báo giữ đà chờ tấn công.
Tề Thịnh không hề nương tay, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản ứng, đánh sát tới, Cừu Nhạn Quy không vội phản đòn mà bình tĩnh tránh chiêu, không nóng vội quan sát nước đi của hắn.
Nếu như mạnh mẽ đối phó đương nhiên hắn không địch lại Tề tông chủ.
Tề Thịnh ra đòn sít sao, thấy đối phương cứ lẩn tránh thì không khỏi thấy hơi thất vọng, thầm thở dài tấn công dữ dội hơn muốn kết thúc trận giao lưu này, nhưng đúng lúc này!
"Keng --" mũi kiếm chạm nhau phát ra tiếng leng keng chói tai, sắc mặt Tề Thịnh thoáng kinh hãi.
Tả Khinh Việt nhướng mày, bình thản ngước lên nhìn.
Động tác giơ tay của Cừu Nhạn Quy vô cùng nhanh nhẹn, hắn không hề chần chừ mà liên tiếp tung chiêu như mưa to gió lớn về phía Tề Thịnh.
Tề Thịnh dẹp hết suy nghĩ, tức tốc phán ứng lại cầm kiếm chắn.
Tình cảnh nghiêng về một bên đã bị phá, bầu không khí giữa hai người đột ngột thay đổi.