• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy thiếu chủ luôn như vậy, nhưng vài cảm xúc khác lạ vẫn trào dâng trong lòng Cừu Nhạn Quy.

Trong phòng cũng không yên lặng quá lâu, Tả Khinh Việt cong môi nghiêng đầu bảo, "Đồ đâu."

Ảnh Lục bước lên một bước dâng hai tay bội kiếm đang cầm, "Chủ tử."

Tả Khinh Việt giơ tay nhận lấy.

Toàn thân thanh kiếm này đen như mực, chỉ có chuôi kiếm có vài đường vân màu bạc, trông cổ xưa lại huyền bí.

"Qua đây." Tả Khinh Việt vẫy tay với hắn.

Tầm mắt Cừu Nhạn Quy đảo qua bội kiếm, bấy giờ mới bừng tỉnh chút trống vắng trong trong lòng mình từ đâu tới, bội kiếm chưa từng rời thân của hắn.... đã bị Lạc Khương kia chém gãy.

Như trong vô tình, có thứ gì đó đang cắt đứt mọi liên hệ của hắn cùng Huyết các.

"Bội kiếm của ngươi gãy rồi, nên ta đã tìm giúp ngươi một thanh mới." Tả Khinh Việt lật tay, giờ Cừu Nhạn Quy mới nhìn thấy dưới đường vân màu bạc uốn lượn ra một đường nhỏ quanh co đỏ sẫm, phần dưới cùng có khắc hai chữ nhỏ màu bạc —— Quy Khư.

Hoá ra nó không phải màu đen hết, chẳng qua đỏ sẫm hoà lẫn với màu đen cho nên không rõ ràng.

Cho dù như vậy, cũng không khó để nhìn ra thanh kiếm này chẳng phải phàm phẩm, có lẽ cũng là chí bảo với giá trị liên thành.

Huống chi thiếu chủ căn bản đâu đếm xỉa tới vật phàm.

Cừu Nhạn Quy hơi sợ, nghĩ một chốc vẫn nên quỳ một gối xuống, kết quả là bị cả lại, song lần giữ hắn không phải thiên tơ mà là một bàn tay lành lạnh.

"Là thấy không vừa ý, hay là không muốn nhận đồ của bản thiếu chủ...." Tả Khinh Việt vẫn cười nhưng trong lời nói lại chứa ý doạ dẫm, "Hả Nhạn Quy?"

Đây là lần đầu tiên Cừu Nhạn Quy theo bên cạnh Tả Khinh Việt nghe y tự xưng "bản thiếu chủ."

Cừu Nhạn Quy nghe ra hờn dỗi trong giọng nói của thiếu chủ, cụp mắt không biết đang suy tư điều chi.

Hồi sau, hắn mới vươn tay nhận lấy bội kiếm, "Đa tạ thiếu chủ."

Cừu Nhạn Quy không nhịn được cụp mắt nhìn thân kiếm, ngón tay bất giác nắm chặt hơn chút, sau đó cẩn thận buông ra.

Đây là kiếm thiếu chủ tặng hắn.

Cừu Nhạn Quy để lộ chút ý cười bản thân không hay biết, gương mặt vốn lạnh lẽo dần dịu lại, đôi mắt trong veo càng trở nên long lanh hơn.

Tả Khinh Việt tỉnh bơ dời tầm mắt đi, khẽ rũ hàng mi dài, đi tới trước án cầm cuộn giấy xem nửa tháng vẫn chưa xem xong, thản nhiên bảo, "Chuyện của Huyết các có điểm cốt yếu rồi, Ảnh Lục."

"Dạ." Ảnh Lục trả lời, quay đầu nhìn Cừu Nhạn Quy, "Vốn Huyết các không ở dưới dãy Tàn Dương, mà ở trong Mạc Kỳ Sơn Ngô Châu, ta điều tra tiếp theo đó, mở rộng ít nhân mạch tại Ngô Châu, chắc sẽ có câu trả lời nhanh thôi."

"Ngô Châu......" Cừu Nhạn Quy chau mày, "Vậy chẳng phải cách Hành thành rất gần sao?"



"Phải, vừa đi vừa về không quá mấy canh giờ."

Cừu Nhạn Quy mím môi, khuôn mặt vốn dĩ còn ướm vài phần ôn hoà trở lạnh, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tả Khinh Việt đang ngồi rất nhàn tản, nói khẽ, "Thiếu chủ, thuộc hạ có một chuyện thỉnh cầu."

Tả Khinh Việt hơi chững khó thấy được, "Nói."

"Về ẩn tình của Huyết các, thuộc hạ muốn đích thân đi tra." Sắc mặt Cừu Nhạn Quy nghiêm túc.

Dáng vẻ chật vật của thiếu chủ khắc sâu trong lòng hắn, cái câu "châu chấu đá xe, nước đổ khó hốt" cũng khiến hắn bất an, Cừu Nhạn Quy có một cảm giác khó thể giải thích.

Ẩn tình này, hắn phải tự tra.

Thật ra hắn đã nghi ngờ từ lâu, các chủ đã tiêu tốn biết bao tâm huyết người hắn, tại sao khi không chắp tay nhường hắn cho người.

Chỉ đơn thuần vì quyền quý thật sao?

Vả lại dường như di ngôn của các chủ có thâm ý khác.

Bảo hắn nhất định phải tra ra ẩn tình năm đó báo thù cho Huyết các, nhưng hắn chẳng qua chỉ là một tên thích khách, lại đơn cô bóng chiếc, phải đối đầu với thế lực có thể diệt đại tông môn như thế nào?

Kỳ lạ hơn là, hắn chỉ mới rời đi có vài ngày, mà Huyết các đã bị tàn sát, khó tìm ra đầu mối.

Liên hệ bên trong có lẽ chính là chìa khoá trong cục.

Tả Khinh Việt dừng tầm mắt trên nét mặt vẫn còn tái xanh của hắn, nhất thời không mở miệng.

"Thiếu chủ......" Mặt mày đông cứng của Cừu Nhạn Quy thả lỏng, để lộ chút thấp thỏm.

Bấy giờ y mới như hoàn hồn lại, trong lòng khó chịu.

Hắn đúng là được đằng chân lân đằng đầu, chủ tử đối xử tốt với hắn là một chuyện, vốn có thể giúp hắn đi tra là.....

"Được."

Cừu Nhạn Quy sửng sốt, ngước lên nhìn hàng mi hơi rũ của Tả Khinh Việt, giọng nói của thiếu chủ không thấu được buồn vui, "Nếu mà ảnh hưởng vết thương, ta chỉ hỏi tội ngươi."

Cừu Nhạn Quy vô thức sờ ngực, cảm thấy nơi ấy đầy ấm áp, hắn đè nén tình cảm trào dâng, kiềm chế nói nhỏ, "Dạ."

**

Mạc Kỳ Sơn Ngô Châu.

Trong tay Cừu Nhạn Quy cầm giấy viết thư Ảnh Lục cho, tìm đến Vũ lâu được nhắc đến trong đó, nó không phải như kiểu tông môn mà chỉ là một "chợ chim" khoác lên lớp da văn nhã, người tới đây phần nhiều là người trung niên, cũng có thể là công tử tiểu thư tính tình điềm đạm.



Nói nói cười cười chọc những chú chim trong lồng.

Cừu Nhạn Quy nghe ngóng kĩ, rồi đổi phục trang nho nhã lễ độ lẫn vào đám người.

Hắn tự nhiên đảo chung quanh giây lát, thành thạo chọc chim, cười nói dăm câu với người bên cạnh, sau mới chậm rãi tới quầy.

Ở đấy có một nam tử không quá nhi lập (30), trông hơi thô kệch, nhưng cử chỉ lại vô cùng ưu nhã.

Song không hề không hoà hợp, mà lại có một ý vị khác.

"Vũ công tử, đã lâu không gặp." Cừu Nhạn Quy đẩy ngọc bội trong tay qua, "Ngọc tốt lần trước ngươi nhờ ta tìm, vừa tới tay ta liền đưa tới cho ngươi đây."

"Quả thật là ngọc hảo hạng." Vũ Thiên nhìn ngọc bội đầy sâu xa, cười khẽ, "Vương huynh quả nhiên là tâm giao, nếu như không chê, có bằng lòng nể mặt dời bước tới sảnh đường, uống cùng tại hạ vài ly?"

Trao đổi xong mật hiệu, Vũ Thiên bạ miệng nói bừa cái xưng hô, mời người vào sảnh đường trên lầu.

Sau khi đuổi người ngoài lui ra, Vũ Thiên mới thu lại bộ tịch nhàn tản, "Chắc hẳn là các hạ tới vì Huyết các?"

"Chính xác." Cừu Nhạn Quy cũng không vòng vo với hắn, vào thẳng chủ đề, "Không biết công tử có biết chút ít nội tình không."

"Các hạ nói đùa rồi, miệng vàng lời ngọc của Tả thiếu chủ đương nhiên không chỉ dừng ở một chút." Vũ Thiên bật cười khe khẽ, "Vũ mỗ biết gì nói nấy, không giấu diếm chi."

"Sở dĩ trước đây các hạ trắng tay, không phải do ẩn tình của "Huyết các", mà vì đã tìm sai phương hướng."

"Vũ công tử, xin hãy chỉ rõ."

Vũ Thiên ung dung rót trà cho Cừu Nhạn Quy, đẩy chén trà tới trước hắn.

"Thật ra trước đây "Huyết các" không phải tông môn lánh đời, lí do thoái thác của bên ngoài chẳng qua là ý của La các chủ, kỳ thực nó là một phe cánh bị tách ra, có điều không xác định được là cái nào."

"Chuyện này có lẽ có liên quan tới đại loạn Miêu Cương khi xưa, tại hạ cũng chỉ là suy đoán, còn như tiền thân của "Huyết các" là phái nào của năm đó, vẫn cần công tử phải tự mình tra theo đầu mối này."

Vũ Thiên nói lấp lửng, nhưng trong lòng Cừu Nhạn Quy đã rõ, mười phần hắn nói có tới tám chín là thật, chẳng qua do không muốn đắc tội "Thôn Vân các" vừa không muốn lội vũng nước đục tranh chấp môn phái, vậy nên đành phải thêm mấy từ "suy đoán", "có lẽ" trong câu mà thôi.

Cừu Nhạn Quy trầm ngâm, nở nụ cười nhạt, "Thế không biết phe cánh mất tích ở Miêu Cương năm xưa, bây giờ còn lại mấy cái?"

Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái.

Vũ Thiên cong môi, đẩy giấy viết thư mình đã chuẩn bị trước qua, "Các hạ cầm lấy."

Cừu Nhạn Quy đã lấy được thứ mình muốn, đang tính đứng dậy cáo từ, chuông bạc chưa từng kêu ở hông chợt có động tĩnh, chuông bạc rung khẽ, kề sát vùng bụng của hắn.

+

Là thiếu chủ đang truyền gọi hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK