Mây mù còn vương lượn đỉnh núi, ánh nắng bỗng hiện phá vực sâu.
Bóng tối chưa kịp lan đến ngoài núi Tầm Long, ánh nắng sa vào điểm cuối của dãy núi tạm biệt với chiều tà, màu quýt tinh tế kéo ra quang cảnh bất tận, xa xa dưới tà dương như máu ấy có toạ lạc một đại kiếm tông lánh đời.
—— Lỗ Sơn kiếm tông.
Xe ngựa từ từ dừng lại, vẻ mặt xám xịt tuyệt vọng của Cừu Nhạn Quy thoắt cái sáng sủa lên, Tả Khinh Việt thở dài một tiếng, thu bàn tay đương tính đặt con cổ trùng nhỏ vào lòng bàn tay của Cừu Nhạn Quy về trong sự chưa tận hứng.
"Chậc, tiếc ghê." Tả Khinh Việt chậm rãi lật tay, tay áo dài buông xuống khó thấu huyền cơ, y mỉm cười nói, "Không sao, tương lai còn dài."
Cừu Nhạn Quy trượt hầu kết, khàn giọng: "......Dạ."
Hắn không ở lại, nhanh xuống xe ngựa vươn tay ra với thiếu chủ, Tả Khinh Việt chậm rì rì vén rèm ra, duỗi tay đỡ cổ tay của hắn, gầy gò lộ cả xương.
Trông bề ngoài Cừu Nhạn Quy rất ngoan ngoãn, Tả Khinh Việt cố ý dùng ngón tay lướt nhẹ qua chỗ hổ khẩu của đối phương, mệnh môn bị đụng vào, Cừu Nhạn Quy giật mình không kềm được mà run cổ tay.
2
Thấy nụ cười sâu hơn của thiếu chủ, Cừu Nhạn Quy mím môi giận mà không dám nói, cúi đầu đi theo sau y.
"Khinh Việt, đã lâu không gặp."
Đằng trước truyền tới giọng nói oang oang ngậm cười.
Cừu Nhạn Quy vô thức ngước lên, người trước mặt có dung mạo đẹp đẽ rạng ngời, mặc dù không đến mức kinh vi thiên nhân, nhưng quanh người vấn vít khí chất ngay thẳng, trông có vẻ là một chính nhân quân tử.
Chắc hẳn đây chính là vị tông chủ kiếm tông "vung kiếm bình Lỗ Sơn" trong truyền thuyết —— Tề Thịnh.
Trước đấy kiếm tông nội loạn, trưởng lão đoạt quyền, lúc đó Tề Thịnh chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn không có tiếng tăm, đang cùng sư phụ Trịnh Phong của hắn nhàn vân dã hạc.
Ai ngờ cho dù có như vậy, sư đồ hai người cuối cùng vẫn rơi vào nước cờ trong nội loạn, Trịnh trưởng lão phải dùng mạng bảo vệ mới có thể bảo toàn đồ đệ.
Ân sư đã từ trần, đương nhiên Tề Thịnh sẽ không chịu để yên, vỏn vẹn hai năm đã dẹp yên nội loạn kiếm tông, giết kẻ thù lấy máu tế ân sư, quỳ trước mộ y thề sẽ cùng tồn vong với kiếm tông.
Tề tông chủ đối nhân khiêm tốn nhã nhặn, tính cách hào sảng, danh tiếng vô cùng tốt.
Cũng có một ít tin đồn không biết hư thực nói là năm xưa dẹp loạn kiếm tông, sợ rằng Thôn Vân các đã góp không ít sức......
Hắn bí mật nhìn Tả thiếu chủ thiếu điều viết "Ta không phải người tốt" lên mặt, im lặng cụp mắt.
"Chỉ mới một hai tháng thôi." Nét mặt của Tả Khinh Việt vẫn vậy, chỉ là hàng mày đã thả lỏng, có thể thấy giao tình của hai người rất thân thiết.
"Một ngày không gặp, như cách ba thu." Tề Thịnh bày vẻ thành khẩn chọc Tả Khinh Việt bật cười.
Hắn vội hắng giọng, giơ tay vẫy lui nhóm đệ tử, rồi sóng vai với Tả Khinh Việt đi tới nội các.
Cá chép nô đùa trong ao cạn bên dưới hành lang dài.
Chủ tử không lên tiếng, hắn cũng chỉ đành im lặng đi theo.
Tầm mắt Cừu Nhạn Quy dán vào vạt áo của Tả Khinh Việt, bất giác nghĩ đến những con cổ trùng hình thù kỳ quái kia, sợ hãi im ỉm tụt về sau hai bước.
Tề Thịnh đi đằng trước làm như vô tình dùng khoé mắt liếc Cừu Nhạn Quy một cái, lấy làm lạ mà hỏi nhỏ, "Mặt lạ đấy, ngươi lừa được ở đâu?"
Người này vận thân cẩm y, mặt mũi cũng cực kỳ tuấn tú, ánh mắt nhìn bạn tốt của Tề Thịnh dần trở nên ngờ vực, "Shh" một tiếng chậm chạp nói, "Đừng bảo là ngươi thu một...."
Hắn chưa nói ra lời phía sau nhưng ánh mắt trong kinh hoàng chứa khiển trách kia hiển nhiên là đã hiểu lầm.
Tả Khinh Việt cũng không vội giải thích, nghe vậy nụ cười trở nên xấu xa, dừng bước chân, vẫy tay với người đằng sau, "Tiểu Nhạn Quy."
Tề Thịnh nghe thấy xưng hô này thì khựng lại.
Trực giác của Cừu Nhạn Quy cho thấy không ổn, song vẫn ngoan ngoãn đi qua, vô thức nói, "Thiếu....."
Lúc đối diện với cái nhìn tìm tòi nghiên cứu của Tề Thịnh, hắn chợt ngừng lại, vừa nãy thiếu chủ đã nói ở ngoài phải gọi là huynh trưởng, có điều không biết....ở đây có tính là ở ngoài không.
Hắn không im lặng quá lâu, chỉ trong giây lát đã cân nhắc xong, ngoan ngoãn cúi đầu, "Huynh trưởng."
Huynh trưởng?
Tề Thịnh muốn nói lại thôi, sắc mặt phức tạp: "......"
Hắn chưa nghe Khinh Việt có ấu đệ bao giờ.
Tả Khinh Việt tươi cười vui vẻ, thò tay xoa nhẹ gáy của Cừu Nhạn Quy, toại nguyện nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng cứng đờ của hắn, bấy giờ mới hài lòng đẩy cái cửa trước mặt ra, hể hả bật cười hai tiếng.
2
Tề Thịnh mắt thấy hết toàn bộ quá trình, vi diệu lia qua nhìn Cừu Nhạn Quy đang sững sờ, ho khan một tiếng như nhắc nhở sau đó cất bước đuổi theo.
Cừu Nhạn Quy thoáng hoàn hồn lại, nhíu mày bước vào trong phòng, tiện thể đóng cửa lại.
"Đừng nghĩ nhiều, tiểu thích khách mới nhặt được mà thôi." Tả Khinh Việt thong thả ngồi xuống, tự nhiên rót một ly trà cho mình.
Chắc chắn là y cố ý.
Cừu Nhạn Quy vừa đứng yên bên cạnh y đã nghe thấy câu này, lập tức nhận ra mới nãy thiếu chủ lại đùa mình, mặt mày hờ hừng siết chặt đấm tay, thầm nghĩ.
Nếu như y không thể tra rõ ẩn tình của Huyết các.
Ta nhất định sẽ giết y.
Đang nghĩ thế thì trước mặt tự dưng được đưa cho cái bánh, thiếu chủ theo quy tắc tát một cái thưởng một quả táo ngọt mỉm cười nói, "Được rồi, tức gì chứ."
Cừu Nhạn Quy cụp mắt, "Thuộc hạ không có."
Nụ cười của Tả Khinh Việt nhạt đi, giọng nói trở nên nguy hiểm, "Cầm lấy."
Cừu Nhạn Quy chỉ đành vươn tay nhận: "......Dạ."
1
Tề Thịnh lần nữa muốn nói lại thôi: "......"
1
Tề Thịnh dứt khoát không nhìn nữa, đành phải uống trà để che giấu biểu tình, dù đã là bạn tốt nhiều năm nhưng hắn cũng không khỏi nhìn cậu thích khách tuấn tú "may mắn hết phần" này đầy đồng tình.
Có điều hai người họ quen biết bao năm nay, không khó để thấy được Tả Khinh Việt rất hài lòng với người này, xưa nay Khinh Việt luôn vui giận thất thường giống như không có gì có thể làm hắn bận tâm.
Có thể trêu chọc vài câu giống thế này chắc chắc cũng là cực kì yêu thích.
Hắn hắng cổ đè giọng nói, "Khinh Việt, ngươi thật sự không....."
"Không phải thật." Lần này Tả Khinh Việt phủ nhận rất nhanh, mắt lia qua Cừu Nhạn Quy đã sắp ăn hết bánh, trở tay đưa qua thêm một cái, dịu dàng giới thiệu, "Thống lĩnh của Huyết các, thích khách hàng đầu."
1
Cừu Nhạn Quy bực mình nhận lấy: "......"
Biết là thích khách hàng đầu mà sao còn cho ăn thế này.
Tề Thịnh nghe vậy thoạt đầu là sửng sốt, sau đó sáng mắt nhìn chằm chằm Cừu Nhạn Quy, trong ngữ điệu bất giác chua lòm, "Ngươi nhặt ở đâu, sao chuyện tốt gì cũng để ngươi gặp được thế......"
Tả Khinh Việt nhướng này, thấy chiến ý trong mắt hắn thì kín đáo chuyển chủ đề, "Đâu đúng, vừa nãy đã gặp một chuyện xấu."
"Sao lại nói vậy?" Tề Thịnh nghi hoặc, tiện đà hỏi.
"Trước cửa kiếm tông của ngươi, dưới chân núi Tầm Long, có người mai phục ta." Tả Khinh Việt thờ ơ nghịch chuông bạc ở hông, ám chỉ nói, "Rễ thối không trừ, khó mà sống được."
Số người qua mặt được kiếm tông có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng trước mắt vài bên đang ở trạng thái kìm hãm cân bằng nhau, vậy có nghĩa là trong kiếm tông có người cố gắng che giấu.
Sắc mặt Tề Thịnh thay đổi, cầm chén trà hồi lâu mới nói, "Chuyện này ta đã liên lụy đến ngươi, Khinh Việt ngươi....."
Tả Khinh Việt bình thản ngước mắt lên, Tề Thịnh thấy thế hậm hực dừng lại, sờ mũi, "......Có chỗ cần dùng tới ta cứ việc nói."
"Yên tâm, không quên đâu." Tả Khinh Việt trở về cái điệu cười tủm tỉm, "Ta không làm ăn lỗ vốn."
___
@Yu: Tề Thịnh có cp, là main trong bộ "Khôi Lỗi Sư" tác giả đang viết. Hiện đã đăng được ba chương, lý do mở văn sớm là để an ủi vì Miêu Cương Khách dời lịch bán chưa biết tới khi nào:")))))
Bóng tối chưa kịp lan đến ngoài núi Tầm Long, ánh nắng sa vào điểm cuối của dãy núi tạm biệt với chiều tà, màu quýt tinh tế kéo ra quang cảnh bất tận, xa xa dưới tà dương như máu ấy có toạ lạc một đại kiếm tông lánh đời.
—— Lỗ Sơn kiếm tông.
Xe ngựa từ từ dừng lại, vẻ mặt xám xịt tuyệt vọng của Cừu Nhạn Quy thoắt cái sáng sủa lên, Tả Khinh Việt thở dài một tiếng, thu bàn tay đương tính đặt con cổ trùng nhỏ vào lòng bàn tay của Cừu Nhạn Quy về trong sự chưa tận hứng.
"Chậc, tiếc ghê." Tả Khinh Việt chậm rãi lật tay, tay áo dài buông xuống khó thấu huyền cơ, y mỉm cười nói, "Không sao, tương lai còn dài."
Cừu Nhạn Quy trượt hầu kết, khàn giọng: "......Dạ."
Hắn không ở lại, nhanh xuống xe ngựa vươn tay ra với thiếu chủ, Tả Khinh Việt chậm rì rì vén rèm ra, duỗi tay đỡ cổ tay của hắn, gầy gò lộ cả xương.
Trông bề ngoài Cừu Nhạn Quy rất ngoan ngoãn, Tả Khinh Việt cố ý dùng ngón tay lướt nhẹ qua chỗ hổ khẩu của đối phương, mệnh môn bị đụng vào, Cừu Nhạn Quy giật mình không kềm được mà run cổ tay.
2
Thấy nụ cười sâu hơn của thiếu chủ, Cừu Nhạn Quy mím môi giận mà không dám nói, cúi đầu đi theo sau y.
"Khinh Việt, đã lâu không gặp."
Đằng trước truyền tới giọng nói oang oang ngậm cười.
Cừu Nhạn Quy vô thức ngước lên, người trước mặt có dung mạo đẹp đẽ rạng ngời, mặc dù không đến mức kinh vi thiên nhân, nhưng quanh người vấn vít khí chất ngay thẳng, trông có vẻ là một chính nhân quân tử.
Chắc hẳn đây chính là vị tông chủ kiếm tông "vung kiếm bình Lỗ Sơn" trong truyền thuyết —— Tề Thịnh.
Trước đấy kiếm tông nội loạn, trưởng lão đoạt quyền, lúc đó Tề Thịnh chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn không có tiếng tăm, đang cùng sư phụ Trịnh Phong của hắn nhàn vân dã hạc.
Ai ngờ cho dù có như vậy, sư đồ hai người cuối cùng vẫn rơi vào nước cờ trong nội loạn, Trịnh trưởng lão phải dùng mạng bảo vệ mới có thể bảo toàn đồ đệ.
Ân sư đã từ trần, đương nhiên Tề Thịnh sẽ không chịu để yên, vỏn vẹn hai năm đã dẹp yên nội loạn kiếm tông, giết kẻ thù lấy máu tế ân sư, quỳ trước mộ y thề sẽ cùng tồn vong với kiếm tông.
Tề tông chủ đối nhân khiêm tốn nhã nhặn, tính cách hào sảng, danh tiếng vô cùng tốt.
Cũng có một ít tin đồn không biết hư thực nói là năm xưa dẹp loạn kiếm tông, sợ rằng Thôn Vân các đã góp không ít sức......
Hắn bí mật nhìn Tả thiếu chủ thiếu điều viết "Ta không phải người tốt" lên mặt, im lặng cụp mắt.
"Chỉ mới một hai tháng thôi." Nét mặt của Tả Khinh Việt vẫn vậy, chỉ là hàng mày đã thả lỏng, có thể thấy giao tình của hai người rất thân thiết.
"Một ngày không gặp, như cách ba thu." Tề Thịnh bày vẻ thành khẩn chọc Tả Khinh Việt bật cười.
Hắn vội hắng giọng, giơ tay vẫy lui nhóm đệ tử, rồi sóng vai với Tả Khinh Việt đi tới nội các.
Cá chép nô đùa trong ao cạn bên dưới hành lang dài.
Chủ tử không lên tiếng, hắn cũng chỉ đành im lặng đi theo.
Tầm mắt Cừu Nhạn Quy dán vào vạt áo của Tả Khinh Việt, bất giác nghĩ đến những con cổ trùng hình thù kỳ quái kia, sợ hãi im ỉm tụt về sau hai bước.
Tề Thịnh đi đằng trước làm như vô tình dùng khoé mắt liếc Cừu Nhạn Quy một cái, lấy làm lạ mà hỏi nhỏ, "Mặt lạ đấy, ngươi lừa được ở đâu?"
Người này vận thân cẩm y, mặt mũi cũng cực kỳ tuấn tú, ánh mắt nhìn bạn tốt của Tề Thịnh dần trở nên ngờ vực, "Shh" một tiếng chậm chạp nói, "Đừng bảo là ngươi thu một...."
Hắn chưa nói ra lời phía sau nhưng ánh mắt trong kinh hoàng chứa khiển trách kia hiển nhiên là đã hiểu lầm.
Tả Khinh Việt cũng không vội giải thích, nghe vậy nụ cười trở nên xấu xa, dừng bước chân, vẫy tay với người đằng sau, "Tiểu Nhạn Quy."
Tề Thịnh nghe thấy xưng hô này thì khựng lại.
Trực giác của Cừu Nhạn Quy cho thấy không ổn, song vẫn ngoan ngoãn đi qua, vô thức nói, "Thiếu....."
Lúc đối diện với cái nhìn tìm tòi nghiên cứu của Tề Thịnh, hắn chợt ngừng lại, vừa nãy thiếu chủ đã nói ở ngoài phải gọi là huynh trưởng, có điều không biết....ở đây có tính là ở ngoài không.
Hắn không im lặng quá lâu, chỉ trong giây lát đã cân nhắc xong, ngoan ngoãn cúi đầu, "Huynh trưởng."
Huynh trưởng?
Tề Thịnh muốn nói lại thôi, sắc mặt phức tạp: "......"
Hắn chưa nghe Khinh Việt có ấu đệ bao giờ.
Tả Khinh Việt tươi cười vui vẻ, thò tay xoa nhẹ gáy của Cừu Nhạn Quy, toại nguyện nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng cứng đờ của hắn, bấy giờ mới hài lòng đẩy cái cửa trước mặt ra, hể hả bật cười hai tiếng.
2
Tề Thịnh mắt thấy hết toàn bộ quá trình, vi diệu lia qua nhìn Cừu Nhạn Quy đang sững sờ, ho khan một tiếng như nhắc nhở sau đó cất bước đuổi theo.
Cừu Nhạn Quy thoáng hoàn hồn lại, nhíu mày bước vào trong phòng, tiện thể đóng cửa lại.
"Đừng nghĩ nhiều, tiểu thích khách mới nhặt được mà thôi." Tả Khinh Việt thong thả ngồi xuống, tự nhiên rót một ly trà cho mình.
Chắc chắn là y cố ý.
Cừu Nhạn Quy vừa đứng yên bên cạnh y đã nghe thấy câu này, lập tức nhận ra mới nãy thiếu chủ lại đùa mình, mặt mày hờ hừng siết chặt đấm tay, thầm nghĩ.
Nếu như y không thể tra rõ ẩn tình của Huyết các.
Ta nhất định sẽ giết y.
Đang nghĩ thế thì trước mặt tự dưng được đưa cho cái bánh, thiếu chủ theo quy tắc tát một cái thưởng một quả táo ngọt mỉm cười nói, "Được rồi, tức gì chứ."
Cừu Nhạn Quy cụp mắt, "Thuộc hạ không có."
Nụ cười của Tả Khinh Việt nhạt đi, giọng nói trở nên nguy hiểm, "Cầm lấy."
Cừu Nhạn Quy chỉ đành vươn tay nhận: "......Dạ."
1
Tề Thịnh lần nữa muốn nói lại thôi: "......"
1
Tề Thịnh dứt khoát không nhìn nữa, đành phải uống trà để che giấu biểu tình, dù đã là bạn tốt nhiều năm nhưng hắn cũng không khỏi nhìn cậu thích khách tuấn tú "may mắn hết phần" này đầy đồng tình.
Có điều hai người họ quen biết bao năm nay, không khó để thấy được Tả Khinh Việt rất hài lòng với người này, xưa nay Khinh Việt luôn vui giận thất thường giống như không có gì có thể làm hắn bận tâm.
Có thể trêu chọc vài câu giống thế này chắc chắc cũng là cực kì yêu thích.
Hắn hắng cổ đè giọng nói, "Khinh Việt, ngươi thật sự không....."
"Không phải thật." Lần này Tả Khinh Việt phủ nhận rất nhanh, mắt lia qua Cừu Nhạn Quy đã sắp ăn hết bánh, trở tay đưa qua thêm một cái, dịu dàng giới thiệu, "Thống lĩnh của Huyết các, thích khách hàng đầu."
1
Cừu Nhạn Quy bực mình nhận lấy: "......"
Biết là thích khách hàng đầu mà sao còn cho ăn thế này.
Tề Thịnh nghe vậy thoạt đầu là sửng sốt, sau đó sáng mắt nhìn chằm chằm Cừu Nhạn Quy, trong ngữ điệu bất giác chua lòm, "Ngươi nhặt ở đâu, sao chuyện tốt gì cũng để ngươi gặp được thế......"
Tả Khinh Việt nhướng này, thấy chiến ý trong mắt hắn thì kín đáo chuyển chủ đề, "Đâu đúng, vừa nãy đã gặp một chuyện xấu."
"Sao lại nói vậy?" Tề Thịnh nghi hoặc, tiện đà hỏi.
"Trước cửa kiếm tông của ngươi, dưới chân núi Tầm Long, có người mai phục ta." Tả Khinh Việt thờ ơ nghịch chuông bạc ở hông, ám chỉ nói, "Rễ thối không trừ, khó mà sống được."
Số người qua mặt được kiếm tông có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng trước mắt vài bên đang ở trạng thái kìm hãm cân bằng nhau, vậy có nghĩa là trong kiếm tông có người cố gắng che giấu.
Sắc mặt Tề Thịnh thay đổi, cầm chén trà hồi lâu mới nói, "Chuyện này ta đã liên lụy đến ngươi, Khinh Việt ngươi....."
Tả Khinh Việt bình thản ngước mắt lên, Tề Thịnh thấy thế hậm hực dừng lại, sờ mũi, "......Có chỗ cần dùng tới ta cứ việc nói."
"Yên tâm, không quên đâu." Tả Khinh Việt trở về cái điệu cười tủm tỉm, "Ta không làm ăn lỗ vốn."
___
@Yu: Tề Thịnh có cp, là main trong bộ "Khôi Lỗi Sư" tác giả đang viết. Hiện đã đăng được ba chương, lý do mở văn sớm là để an ủi vì Miêu Cương Khách dời lịch bán chưa biết tới khi nào:")))))