• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiêu căng ngạo mạn trong lời nói rõ rành rành.

Cảm xúc không biết tên đánh tới, con ngươi của Cừu Nhạn Quy rụt lại, hắn cụp mắt né tránh ánh mắt thờ ơ của thiếu chủ, hầu kết trượt lên xuống, khàn giọng nói, "......Dạ."

"Chuyện của Huyết các đã có manh mối, ngươi có thể bàn bạc trực tiếp với Ảnh Thập, nhân mạch của Thôn Vân các tùy ngươi điều động, không cần báo cho ta biết." Tả Khinh Việt hài lòng buông tay ra.

Nghe thấy chuyện liên quan tới Huyết các, Cừu Nhạn Quy liền xem nhẹ cảm xúc kì lạ khó kiểu kia, cau mày nói, "Đa tạ thiếu chủ."

Thiếu chủ không trả lời mà thờ ơ đi chọc vẹt, ánh mắt cụp xuống không thấu được cảm tình, Cừu Nhạn Quy chỉ đành im lặng chờ bên cạnh y.

Trong viện không còn ai khác, cũng không biết Ảnh Lục và Ảnh Thập ẩn nấp ở chỗ nào.

Cảnh chiều hôm sau chạng vạng mang thêm đôi phần tịch mịch, Tả Khinh Việt đứng chắp tay sau lưng, vóc dáng cao to, thanh nhã tuyệt diễm, trên vai phải có đậu một con vẹt bụng xanh với dáng điệu dè dặt, y đang nhàn nhã cho cá trong hồ ăn, mấy con cá chép này được nuôi rất khéo, vừa ngửi thấy mùi thức ăn liền tụ dần dưới chân y.

Cừu Nhạn Quy đi theo y cách hai bước chân, ánh mắt loé lên ý nghĩ viển vông buổi tối ngày hôm ấy.

Hình như thiếu chủ không vui.

Cho dù khoé môi y vẫn ngậm nụ cười nhưng trong đôi mắt ấy lại yên ắng tĩnh mịch, thờ ơ nơi bóng lưng cũng dần bị sự hiu quạnh thay thế.

Cứ như rằng y đứng đó song mọi sức sống đều là tô vẻ bên ngoài, mùi hương kì lạ trên chính bản thân y toả ra tứ phương, ngay cả ánh sáng cũng như ảo như mộng.

Giống như ảo cảnh hắn tỉ mỉ thêu bện nên, mà Tả Khinh Việt lạnh lùng ở trên cao nhìn xuống tất cả mọi điều.

Hắn đứng trong cảnh này lại chẳng hề để tâm đến.

Bất thình lình, một cái bóng đen lặng lẽ đáp xuống bên cạnh Cừu Nhạn Quy, cơ thể hắn vô thức căng chặt trong thoáng chốc, lúc nhận ra ai đến thì thả lỏng.

Ảnh Lục nghiêm cẩn hành lễ, "Thiếu chủ."

"Tra được là người của ai rồi?" Tả Khinh Việt không ngoảnh đầu, hốt một nhúm nhỏ thức ăn cho cá rải xuống hồ, cá chép lập tức tranh nhau tới, nước bắn tung tóe.

Ảnh Lục tóm tắt: "Không ngoài dự đoán của thiếu chủ, kẻ tới đều là tử sĩ, lần bị ám sát ở núi Tầm Long này sợ là liên quan rất nhiều, nhiều bên yểm trợ nên không tra ra kết quả, chắc hẳn chỉ là thăm dò."

"Chỉ e về sau phải phòng bị nhiều hơn...." Sắc mặt Ảnh Lục nặng nề.

Kẻ thù của Thôn Vân các vô số, đương nhiên bọn họ không sợ những kẻ ngoài kia, chẳng qua cục diện hiện nay có nhiều kỳ quái, trước đây các môn phái đấu đá nhau kịch liệt không ai nhường ai, nhưng bây giờ lại như có ý hoà hợp với nhau khiến người ta khó mà phỏng đoán.



Việc trái lẽ thường ắt có điều lạ, bọn họ không thể không phòng.

Tả Khinh Việt trầm ngâm giây lát, lúc quay người trong mắt thấp thoáng ý cười, trên gương mặt yêu dị kia vương thêm vẻ khát máu, y khẽ cười, "Xưa kia nội loạn nhiều năm, khó tránh để xổng vài con chuột, nhưng không sao....."

"Mặc kệ hắn là ai, đã đắc tội Thôn Vân các ta thì hắn phải chết."

Sát khí xộc vào mặt làm Cừu Nhạn Quy nổi da gà, hắn hơi nghẹt thở.

Ảnh Lục theo cạnh thiếu chủ bao năm đã tập mãi thành quen, "Ý của thiếu chủ là?"

"Thả ra tin tức." Tả Khinh Việt mỉm cười nói, "Ta luyện cổ bị cắn trả tới kiếm tông điều dưỡng, sau đó sẽ mượn lý do ngắm hội đăng đi Hành thành trị thương, hiểu rồi chứ?"

Tin tức này thật giả lẫn lộn, nhưng sẽ luôn có người tham lam lòi đuôi, thả tin tức cơ thể ốm yếu dụ dỗ bọn hắn, phái càng nhiều người tới thích sát thì họ càng tra được nhiều thông tin hơn.

Nhưng không nghi ngờ gì là sẽ đưa thiếu chỗ vào trong nguy hiểm.

Ảnh Lục không phản ứng gì chỉ cuối đầu vâng dạ, Cừu Nhạn Quy mím môi không nói chuyện.

Mãi đến khi Ảnh Lục rời đi Tả Khinh Việt mới nhìn sang Cừu Nhạn Quy cứ im ru, "Muốn nói cái gì?"

Cừu Nhạn Quy hé môi nhưng không lên tiếng, hắn ngước mắt nhìn thiếu chủ đang mỉm cười, khoảnh khắc này bỗng nhiên thấy hơi sợ hãi, nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong đôi mắt ấy chẳng hề có cảm xúc gì.

Y không hề quan tâm có đặt mình vào trong nguy hiểm hay không, giống như suy nghĩ của Cừu Nhạn Quy khi nãy, y trông như tùy tiện, nắm bắt đúng thời cơ, nhưng thật ra là không để tâm, hệt như một thể xác hoàn mĩ.

Cũng giống hệt.... Một con rối có ý thức.

Như thể không có gì có thể khuấy động ngọn sóng trong lòng y, có lẽ đã từng có, nhưng về sau đã không còn, vậy nên y tựa du hồn phiêu đãng tại thế gian này, rõ ràng là vô cùng tỉnh táo nhưng lại cam nguyện trầm luân.

Cừu Nhạn Quy rất tuân thủ phép tắc, thêm từng là thống lĩnh Huyết các nên hắn tự nhiên biết có chừng mực, nhưng không biết vì sao, có lẽ do trên người đối phương có sự tĩnh mịch hắn cực kì chán ghét, gặm nhắm trái tim bình tĩnh tự kiềm chế của hắn từng chút một, hắn như về lại loạn táng cương đầy rẫy xác chết kia, mùi máu tươi vương vất nơi đầu mũi.

Người còn sống thì phải dốc sức đi tiếp, đây là ràng buộc duy nhất của những biển máu từng tồn tại ở thế gian kia, cũng là niềm tin để hắn sống tiếp tại Huyết các, hắn có thể chết, nhưng phải chết có ý nghĩa.

Ít nhất.....không phải tự buông thả mình.

Cừu Nhạn Quy siết chặt đấm tay, sau cùng vẫn khàn giọng nói, "Như vậy thiếu chủ sẽ rơi vào hiểm cảnh."

Hắn ngước lên nhìn gương mặt vẫn luôn tươi cười của Tả Khinh Việt, chẳng mảy may dao động, đầy sự phớt lờ đúng như hắn dự đoán.



"Tiếc đứa trẻ thì không bắt được sói." Tả Khinh Việt lắc đầu, "Người muốn giết ta nhiều không kể xiết, thế này cũng không tính là bao."

Nói đoạn, y hài hước nhìn Cừu Nhạn Quy, "Sao đấy, sợ rồi?"

Cừu Nhạn Quy cúi đầu không nói, ngón tay vân vê chuông bạc ở hông giống như đang thất thần.

Tả Khinh Việt nhàn nhã than thở một hơi, "Không cần sợ, bằng thân thủ của ngươi....." Không mất mạng được.

Bỗng nhiên.

"Quả thật không tính là bao." Cừu Nhạn Quy to gan ngắt lời y, ngẩng đầu lên giọng nói hàm chứa sự nghiêm túc, chỉ là có hơi nhỏ.

"Thuộc hạ sẽ không để thiếu chủ bị thương."

Ý cười của Tả Khinh Việt lập tức tan biến, trong mắt thoáng qua vẻ ngơ ngác nhưng rồi nhanh chóng bị giấu đi rất kĩ.

1

Trong viện tử yên lặng như tờ, rất lâu sau Tả Khinh Việt mới lại nở nụ cười, không trả lời câu nói kia của Cừu Nhạn Quy mà chỉ xùy nhẹ một tiếng, sau đó lắc lư ra ngoài như thể không có chuyện gì xảy ra, "Đi, dẫn ngươi đi xem kiếm tông có đồ tốt gì."

Cừu Nhạn Quy cũng không để bụng, thấp giọng đáp, "Được."

Hắn đi theo sau Tả Khinh Việt, băng qua rừng trước sân rồi đi thêm mấy đoạn đường, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của đệ tử kiếm tông.

Tề Thịnh vừa rồi mượn cớ chuồn đứng ở bên cạnh, vóc người thẳng tắp, giữa trán hiện vẻ uy nghiêm, có lẽ cảm nhận được có người đến gần, hắn nghiêng qua nhìn, ngay sau đó giãn mặt mày, "Sao không nghỉ ngơi......qua đây ngắm cảnh náo nhiệt?"

"Được đấy." Tả Khinh Việt mỉm cười đồng ý, bỗng nhiên đột ngột cau mày, mặt tái đi mấy phần, vỗ ngực ho khan hai tiếng, "Khụ khụ....."

Sắc mặt Cừu Nhạn Quy lập tức thay đổi, lẹ làng tiến lên đỡ thiếu chủ, thấp giọng hỏi, "Thiếu chủ, khó chịu ở đâu sao?"

Tả Khinh Việt cau mày hơi lắc đầu, trông có chút yếu đuối, thuận tiện dựa lên người Cừu Nhạn Quy, Tề Thịnh cũng giật mình, "Khinh Việt, ngươi đây là....."

"Không sao." Tả Khinh Việt lặng lẽ cong môi với hắn, sau đó lại yếu đuối dựa vào Cừu Nhạn Quy, ho nhẹ hai tiếng, "Hơi nhiễm lạnh chút thôi, không nghiêm trọng."

1

Biểu cảm lo lắng của Cừu Nhạn Quy trơ ra: "......."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK