- Mày đừng tưởng rằng tao sợ mày. Mày chính là không dám giết tụi tao. Mày biết đối phó với cổ võ giả thì sẽ chọc đám cao thủ của những môn phái đó. Đồng thời mày cũng kiêng kỵ lực lượng sau lưng Thiên gia tộc tụi tao. Mày không phải là mãng phu, nên biết phải làm sao. A....
Vương Định Khôn còn chưa nói xong, liền thấy Lâm Phi bước lên, không nói hai lời, một tay nắm lấy cổ y.
Hơi dùng lực một chút, Vương Định Khôn bị nhấc khỏi mặt đất. Hai chân không ngừng lay động, khuôn mặt sợ hãi.
- Mày đừng có lầm.
Lâm Phi trầm giọng nói:
- Vừa rồi không phải là tao "sợ" giết người, chỉ là được bạn bè khuyên bảo mà thôi. Ngay cả chết tao cũng đã thử qua rồi, còn có cái gì đáng sợ hơn chứ?
Bỗng nhiên, Lục Vũ Phỉ một mực không lên tiếng, trường kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào cổ Lâm Phi.
Cô gái tựa hồ chỉ đợi đến giờ phút này, nuốt lệ vào trong, thúc dục chân khí toàn thân đến cực hạn, phát huy tốc độ và sức mạnh mạnh hơn so với ngày thường, một kiếm đoạt lấy tính mạng Lâm Phi.
- Đền mạng cho cha tôi.
Lâm Phi đã biết cô gái đó một mực ẩn nhẫn sát khí, chỉ là không quá để ý đến mà thôi.
Phụt!
Trường kiếm đâm xuyên qua cơ thể một người nhưng không phải Lâm Phi mà là Vương Định Khôn.
Trong chớp mắt, Lâm Phi đem Vương Định Khôn chắn bên mình, vừa vặn thanh trường kiếm đâm vào hậu tâm của gã.
Hai mắt Vương Định Khôn trợn lên, há miệng thống khổ, không tin rằng mình đã chết.
- Định Khôn.
Vương Chính đau lòng kêu lên.
- Anh!
Vương Thiệu Hoa sửng sốt một chút, rồi lộ ra biểu hiện cực kỳ bi thương.
Tất cả mọi người đều ngây ra, bao gồm cả Lục Vũ Phỉ, tay cầm kiếm giống như bị điện giật.
- Không....không....tôi không muốn....
Lục Vũ Phỉ kinh hoảng lui ra đằng sau, nhìn đôi tay của mình, tựa hồ không thể chấp nhận một kiếm của mình đã đâm chết Vương Định Khôn.
Tốc độ vừa rồi của Lâm Phi thật sự quá nhanh. Cô không nhìn thấy rõ ràng, kiếm trong tay cứ như thế mà đâm vào Vương Định Khôn.
Lâm Phi ném thi thể của Vương Định Khôn xuống đất, cười nói:
- Tốt rồi, hiện tại trưởng nữ Lục gia giết chết con trai trưởng Vương gia, khoản nợ này nên tính thế nào đây?
Lục Vũ Phỉ vô tội kêu lên:
- Ông nội, không phải cháu, là hắn cố ý.
Lục Trường Minh mặt không đổi sắc, mắt nhìn Vương Chính vẻ mặt bi thương nói:
- Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng. Vương Chính huynh đương nhiên sẽ không giận con.
Lâm Phi chẳng muốn để ý quá nhiều đến việc trốn tránh trách nhiệm của bọn họ, tiếp tục đi về phía Vương Chính.
- Phi nhi, con đừng giết Phỉ nhi.
Cố Thải Anh xông đến, nhanh chóng tóm lấy hai cánh tay Lâm Phi, cầu xin:
- Con giết Vương Định Khôn là đã xảy ra chuyện lớn. Nếu tiếp tục giết nữa, về sau làm sao mà sống ở cái nước Trung Quốc này chứ? Vô số tai họa sẽ đến với con.
- Hừ, tai họa? Nếu tôi không giết người, tai họa cũng không ít.
Lâm Phi sẵng giọng nói:
- Người của Vương gia, nếu không phải năm đó cha của tôi không cho tôi báo thù thì tôi đã đến tận cửa nhà Vương gia giết chết toàn bộ. Lần này Vương gia lại muốn giết tôi, nếu tôi còn nhịn, như vậy chẳng khác nào tôi để mặc cho người ta chém giết. Hôm nay, tôi sẽ đem thù mới hận cũ tính luôn một lượt.
Nói xong, Lâm Phi trực tiếp bước lên, gạt Cố Thải Anh sang một bên.
Nhưng vào lúc này, Lục Trường Minh lại nghiêm nghị nói:
- Lâm Phi, cậu không quan tâm đến sinh tử của tiểu thư Grimm sao?
Bước chân Lâm Phi dừng lại, lúc này mới ý thức được. Nếu biết hắn đã chết, Eva khẳng định sẽ đến Trung Quốc. Nhưng đến giờ hắn vẫn chưa không gặp cô, thì ra là bị đám người kia khống chế.
- Eva ở đâu?
Lâm Phi cau mày. Cô gái mười lăm tuổi luôn trung thành va tận tâm đi theo hắn cho đến hôm nay, hắn không thể không để ý.
- Nếu như cậu tạm dừng mâu thuẫn với chúng tôi, tôi cam đoan, tiểu thư Grimm sẽ không có bất kỳ thương tổn nào.
Lục Trường Minh nói.
Thần sắc Lâm Phi khẽ biến:
- Bên cạnh Eva có Odin và hai đại thần tướng, các người có thể làm gì được cô ấy?
- Vậy cũng chưa hẳn. Cậu khẳng định cũng biết, đứng thứ ba “Bảng chiến thần” là ai chứ.
Người lên tiếng lần này là gia chủ Long Khi của Long gia.
Lâm Phi khẽ giật mình. Là người đó?
Mặc dù hắn chưa từng gặp người đó, nhưng nếu là y, chỉ sợ Odin và hai người kia xác thật không thể bảo vệ Eva chu toàn.
Chỉ là người kia từ trước đến nay luôn thần bí, làm sao đám người kia lại mời được? Top 3 “Bảng chiến thần”, tuy không phải là vua người nhưng cũng đã gần với cấp nhân vật vương giả đỉnh phong, không đến phiên Lâm Phi khinh thường.
Trên thực tế, tuy lúc trước Lâm Phi đạt được danh hiệu “Đệ ngũ vương giả”, nhưng dù sao cũng chưa từng chân chính đọ sức với những gia hỏa thành danh mấy chục năm.
Xuất hiện cùng một chỗ với Kiếm Đạo Chi Vương, Ám Ảnh Chi Vương, cũng chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, căn bản không có ý niệm so chiêu với họ trong đầu.
Chỉ khi nào đạt được một tầng cấp nhất định như Lâm Phi mới có thể cảm nhận được vì sao địa vị vương giả đủ để cho bất kỳ quốc gia nào trên thế giới phải động dung.
Nếu không như thế, cao tầng Trung Quốc cũng sẽ không dung túng nha đầu ngốc Lý Úy Nhiên kia. Thật sự là sư phụ của cô không thể trêu vào.
Mặc dù hắn xưng vương ở thế giới ngầm, nhưng thật sự cũng có một bộ phận đồng bạn là Truyền Kỳ Thế Đại. Không ít người là tinh anh tập hợp lại, nên mới có sự cường đại như thế.
Hắn biết, cho dù nội công của hắn có cao cường, cũng chưa chắc đấu lại sư phụ Khương Tiểu Bạch, đứng thứ hai trong “Bảng chiến thần”, Đấu Phật Thần tướng, Linh Tổ thiền sư.
Cho nên, cái người đứng thứ ba kia đã có thể đến gần Linh Tổ thiền sư, cũng đủ vốn liếng để cho hắn tôn trọng.
Lục Trường Minh nhìn thấy sự do dự của Lâm Phi, biết rõ mình đã thành công, liền nói tiếp:
- Cậu hãy suy nghĩ một chút, quân đoàn địa ngục đang nhìn chằm chằm, muốn giết chết chúng ta. Nhất định sẽ làm ra một số chuyện phá hư đại cục thế giới. Lần này bọn chúng không đắc thủ, ngược lại cậu lại đến giết chúng tôi. Cậu thì nhẹ nhõm thống khoái, nhưng lại giúp bọn chúng hoàn thành một kế hoạch. Cậu cảm thấy đáng giá sao?
Lâm Phi cúi đầu nghĩ, lập tức mỉm cười hỏi ngược lại:
- Tôi mới giết con trai của ông, ông cứ như vậy mà đàm phán với tôi, ông không muốn giết tôi à?
- Muốn!
Trong con mắt Lục Trường Minh tràn đầy tơ máu:
- Nhưng tôi biết rõ, thiên hạ rất lớn. Giết cậu thì chỉ có lưỡng bại câu thương. Hiện tại, chúng ta có cùng chung kẻ địch. Nếu như hết thảy không lo, Lục gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.
Lâm Phi nheo mắt. Lão đầu tử này biết nghĩ hơn so với họ Vương. Cũng vì quốc gia, vì gia tộc, nhưng Lục lão ít nhất còn có chính khí. Còn họ Vương thì chỉ biết oai phong.
Hắn nhìn Tô Ánh Tuyết vẫn còn hôn mê bất tỉnh, liền thở dài. Người sống trên đời, quả nhiên rất khó mà tiêu sái.
Nếu hắn chỉ có một mình thì cũng thôi, giống như thiên sát cô tinh, yêu hận tình cừu đều giải quyết dứt khoát. Ai chọc hắn, giết chết toàn bộ. Giết không được thì người chết là hắn.
Nhưng, bản thân hắn còn có lo lắng, còn có ràng buộc. Đây chính là hạnh phúc, nhưng cũng mang đến cho hắn phiền não.
Đạo hạnh của hắn xem ra vẫn còn cạn. Rất nhiều thứ vẫn còn dao động, không thể ra tay, không thể phá vỡ.
- Lập tức an bài bệnh viện tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, thiết bị tốt nhất cho tôi. Tôi muốn đem Tô Ánh Tuyết về kiểm tra. Sau khi trở lại Lâm An, tôi muốn được nhìn thấy Eva đầu tiên, muốn thấy cô ấy yên ổn. Những người trên đảo của tôi, tất cả đều an bài trở lại Lâm An để chữa trị. Không cho phép có chút tổn thương.
Lâm Phi nói ra ba điều kiện:
- Các người có thể giải quyết được ba điều kiện này thì tôi sẽ cho các người một con đường sống.
Mọi người nghe xong, lập tức nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần hôm nay có thể sống sót trở lại bờ, bọn họ sẽ có biện pháp đối mặt với Lâm Phi, sẽ không thúc thủ vô sách như vậy.
Chiến hạm nhanh chóng trở về. Lục Trường Minh phái thêm một con thuyền, đưa mọi người trên đảo trở về Lâm An.
Tính mạng của Diệp Vô Nhai được cứu, chỉ là vẫn còn suy yếu. Điều này làm cho không ít cao tầng Trung Quốc phải thở phào nhẹ nhõm. Rất nhiều chuyện phía tây nam còn phải cần Diệp gia chống đỡ. Nếu Diệp Vô Nhai mất đi, đó chính là tổn thất lớn của quốc gia.
Lâm Phi vẫn lo lắng ôm lấy Tô Ánh Tuyết, ở trong một gian phòng nghỉ trên thuyền, một mực không chịu buông tay.
Không biết vì cái gì, cơ thể Tô Ánh Tuyết rõ ràng không có bệnh, nhưng thân nhiệt của cô lại rất thấp. Lâm Phi tạm thời không thể dùng nguyên khí, đành phải nhờ đến kỹ thuật y học để kiểm tra vấn đề.
Đồng thời, Lâm Phi cũng bắt đầu coi trọng chiếc nhẫn trên tay Tô Ánh Tuyết.
Hắn tháo chiếc nhẫn xuống, cẩn thận quan sát, càng xem càng cảm thấy nó cổ quái. Nhưng đây là một cảm giác không nói nên lời.
Khi hắn nhìn chiếc nhẫn thời gian dài, phảng phất giống như tinh thần của mình bị hút vào. Cả kinh, Lâm Phi liền quay đầu đi chỗ khác.
Chiếc nhẫn kia, bởi vì cấp độ quá cao, chỉ có cảnh giới như hắn mới có thể phát hiện nó không bình thường.