Mục lục
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc - Lâm Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thực tế, cho dù Vương phu nhân nói ra sự thật, Bạch Hân Nghiên cũng không thể làm gì Lâm Phi. Lãnh đạo cấp trên đã ra chỉ thị, có người sẽ chuyên phụ trách vấn đề tiếp cận Lâm Phi, xử lý sự vụ liên quan đến người thanh niên thần bí này. Cô căn bản không có quyền can thiệp bất cứ chuyện gì.

Hiện giờ Cố Thải Anh một mực phủ nhận, cô càng không thể mượn bất cứ lý do gì tìm Lâm Phi đối chất, chỉ có thể bỏ qua chuyện lần này.

Cùng đó, trên đường quay trở về sơn trang Bắc Tú, Lâm Phi đã phái Eva điều tra tin tức Mai Sâm.

Eva tốn không ít thời gian, trải qua vài lần xác nhận tin tức, sau đó mới trả lời:

- Chủ nhân, giống như lời Victor đã nói, nửa năm qua Mesen không có bất cứ dấu hiện hoạt động nào. Tôi không tìm thấy gã ở đâu, chỉ có thể phân tích được, lần cuối cùng nhìn thấy là khi gã lên du thuyền cá nhân rời khỏi California. Nhưng sau đó liền biến mất trên định vị vệ tinh, không theo dõi được nữa.

- Phải chăng Victor có tiếp xúc với tổ chức ngầm của Hạ quốc?

Lâm Phi hỏi.

Eva do dự một chút rồi nói:

- Không tra được tin tức có liên quan. Victor thậm chí còn chưa chính thức đặt chân lên đất liền Hạ quốc. Ngược lại Andariel thường xuyên hoạt động tại Hạ quốc, nhưng tin tức đều có thể tra được, không có chút gì khả nghi.

Lâm Phi nhíu mày, kết quả này không khác lắm so với suy đoán của hắn. Không có khả năng Victor để cho bản thân mình nắm bắt được chứng cớ gã nói dối.

- Chủ nhân…

Eva nhỏ giọng hỏi:

- Ngài tin lời Victor nói sao? Vật chất S là do Mesen để lộ ra…

Lâm Phi mỉm cười nói:

- Không tin! Trong mắt tôi, Mesen chắc chắn là một kẻ phiền toái tới mức chán ghét. Nhưng với cá tính của gã, căn bản sẽ không muốn làm những chuyện kiểu này.

Eva hơi cảm thấy nghi hoặc:

- Vậy tại sao lúc trước ngài không giết gã? Khả năng rất lớn là Victor đang gạt ngài.

Lâm Phi thở dài:

- Tuy tôi không tin gã nhưng taôi cũng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh mọi chuyện là do gã làm. Nếu như giết Victor một cách mơ hồ sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền. Người phía dưới, tính cả toàn bộ thế giới ngầm sẽ nảy sinh xung đột đẫm máu. Nếu không xử lý tốt, tới lúc đó lại cần tôi tự mình ra mặt…

- Cô còn có việc trọng yếu cần làm, phải ở lại Hạ quốc, không thể có nhiều thời gian xử lý công việc. Trước mắt Victor là người tiếp nhận thích hợp nhất. Năng lực của gã rõ ràng tốt hơn bất cứ sự lựa chọn nào khác, lưu lại Victor ít nhất sẽ không xảy ra nhiễu loạn quy mô lớn. Như thế mới không phụ sự hứa hẹn của tôi với lão bằng hữu lúc trước.

Eva buồn bã nói:



- Trong lòng ngài vẫn luôn niệm tình cũ như vậy.

Ánh mắt Lâm Phi lộ ra một chút ảm đạm:

- Vài năm qua, từ lúc tôi bắt đầu biết gã, gã chưa từng để tôi thất vọng. Dù sao cũng là bằng hữu cùng nhau trải qua thành công và thất bại, giết gã rồi, sao có thể tránh được khó chịu trong lòng.

- Nếu như bí mật về vật chất S bị lộ, sẽ là tai họa ngập đầu với thế giới.

Eva lo lắng nói.

Lâm Phi bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi không muốn giết gã. Trước mắt còn chưa rõ ràng, nếu như gã tiết lộ bí mật vậy rút cuộc là tiết lộ cho kẻ nào. Hơn nữa nếu đã bị lộ, cho dù giết chết gã thì cũng đã chậm rồi.

- Eva, cô chú ý theo dõi tất cả hoạt động của Victor. Tôi muốn biết đến cùng là gã tiếp xúc với người nào. Ngoài ra cần phải phỏng đoán chính xác gã muốn làm gì?

- Tôi hiểu, chủ nhân muốn giữ lại đầu mối này để tìm ra những kẻ có liên quan phía sau.

Eva nói.

Lâm Phi chỉ “Uhm” một tiếng. Điều hắn có thể làm cũng chỉ như vậy. Lâm Phi không thể giống như con ruồi không đầu mối đi tìm kiếm nơi thí nghiệm vật chất S trên khắp thế giới.

Chỉ có điều tra ra vì sao người kia lại muốn tiết lộ vật chất S ra bên ngoài, mới có thể có xác định được tất cả các mục tiêu một cách hiệu quả, sau đó tiến hành xử lý tận gốc mọi chuyện.

Khi chiếc xe chạy tới bờ sông cách không xa sơn trang Bắc Tú, Lâm Phi liền xuống xe, để lại nó bên lề đường.

Hắn cũng không muốn rước phiền toái về nhà. Chiếc xe này là của Thanh Phong đường, hiện giờ lái trở về cũng không biết phải giải thích thế nào.

Từ đây tới sơn trang Bắc Tú còn khoảng mấy cây số, hiện giờ là nửa đêm, bốn bề vắng lặng, Lâm Phi dùng sức mạnh đôi chân, cả người như một cái bóng chạy rất nhanh về phía sơn trang.

Trong lúc này có mấy chiếc xe một mình chạy qua, chủ xe nhìn thấy bên lề đường có cái gì đó lóe lên mang theo tiếng “ vù “, đều tưởng rằng mình hoa mắt nên không nhìn rõ chuyện gì xảy ra.

Sau mấy phút đồng hồ, Lâm Phi giống như từ trên trời giáng xuống, thảnh thơi đi về phía tường ngoài căn nhà lớn. Trải qua quãng đường dài chạy như điên nhưng hắn cũng không đổ ra bao nhiêu mồ hôi.

Hắn cũng lười gõ cửa nên trực nhảy lên sân thượng trên lầu hai, có ý định đi vào từ phía trên.

Đèn trong phòng làm việc của Tô Ánh Tuyết vẫn sáng, nhưng cô không có ở bên trong, không biết là ra ngoài làm gì.

Quần áo trên người Lâm Phi loang lổ vết máu. Hắn thấy bể bơi xanh trong nhìn được tới đáy liền không chút suy nghĩ, cởi sạch quần áo trên người nhảy xuống. Làn nước mát lạnh khiến hắn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Đang lúc hắn chăm chú lau vết bẩn trên người, không chú ý tới chung quanh thì cánh cửa phòng làm việc mở ra, Tô Ánh Tuyết bước ra ngoài.



Cô nàng ôm bình kẹo dẻo lớn ở trước ngực, dường như vừa tắm rửa xong. Cô đã đổi sang mặc một chiếc áo phông in hình trong phim hoạt hình, bên dưới là quần ngắn màu vàng nhạt lộ ra đôi chân thon dài như ngọc, đi một đôi dép lê màu đỏ.

Điều khiến người ta cảm thấy buồn cười chính là cô nàng vừa đi vừa nhét kẹo vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn giống như một bé gái đáng yêu.

Trong lúc vô tình, ánh mắt cô nhìn về phía người đàn ông bên ngoài bể bơi. Thân thể mềm mại của Tô Ánh Tuyết bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt mở to chớp chớp nhìn Lâm Phi. Cô cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, trong chốc lát khuôn mặt đỏ bừng lên.

Cô nghiêng đầu, “ ực “ một tiếng nuốt xuống viên kẹo đường, sau đó liếm cánh môi phớt hồng rồi mới đi tới ban công.

Nhìn ánh mắt Lâm Phi đang nhìn mình chằm chằm, cô ngược lại không e lệ thêm nữa, rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên hỏi:

- Vừa trở về sao? Không gặp nguy hiểm gì chứ?

Lâm Phi toàn thân cứng đờ gật đầu.

- Vì sao nhìn em như vậy? Em có gì kỳ quái sao?

Tô Ánh Tuyết lại hỏi.

Lâm Phi sau một hồi dở khóc dở cười mới nói:

- Đại tiểu thư, em có thể đừng chênh lệch lớn như vậy được không? Lúc ban ngày không phải vẫn rất nghiêm chỉnh sao, dáng vẻ lạnh lùng cao quý kia không thể giữ thêm một lúc nữa được hay sao? Dù sao anh cũng là bạn trai của em, một chút phúc lợi ấy cũng không thể có được sao?

- Cho dù ở trong nhà em không thể vẫn như một nữ thần nhưng cũng không cần ăn mặc đáng yêu tới mức đó chứ? Anh biết em còn trẻ nhưng dù sao cũng đã đến tuổi kết hôn theo quy định pháp luật, lại là tổng giám đốc một công ty trên thương trường, dù sao cũng không nên mặc áo phông in mấy kiểu hình như vậy!

- Còn nữa, chưa được bao nhiều ngày, em đã ăn kẹo dẻo như ăn cơm vậy sao? Tại sao chỉ còn không tới nửa bình? Đừng nói với anh là con rùa đen nhỏ kia cùng ăn với em nhé, em cho anh là trẻ con ba tuổi hay sao?

Thật sự là Lâm Phi có cả một bụng những lời muốn nói. Cô gái này cũng quá mức thật thà rồi, không còn một chút giả bộ nào nữa, từ một cô nàng trưởng thành thoáng chốc trở về làm một học sinh tiểu học!


Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết tràn đầy vẻ nghiêm túc:


- Đây cũng không phải là áo phông phim hoạt hình bình thường, là do em tự nghĩ ra nhãn hiệu, cũng tự mình thiết kế. Từ thời đại học em đã nghĩ ra nhãn hiệu này, giá trị hiện giờ cũng đã vượt qua một trăm triệu Hạ tệ rồi đó.


- Hai năm qua lượng tiêu thụ trên mạng luôn tăng trưởng tốt. Em mặc quần áo do chính mình thiết kế thì làm sao? Tất cả đều được may bằng vải bông, rất thoải mái khi đi ngủ.


- Kẹo dẻo sao? Bởi vì lúc tâm trạng không tốt em sẽ không chú ý tới nó, nhưng nếu không có áp lực lớn thì em có thể ăn rồi. Hiện giờ tâm trạng tốt, lại vừa đạt được lợi ích lớn, nên càng cần phải ăn.


Lâm Phi nghe xong, liền tự hỏi áo phông này có phải do cô tự nghĩ ra hay không? Hắn nhìn chăm chú một lúc liền phát hiện mặt trước của áo in hình tròn, trắng xóa, là một khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười ngây ngô, quả thật không giống với bất cứ nhân vật hoạt hình bình thường nào mọi người từng biết.


Bất chợt, trong đầu hắn chợt lóe lên tia sáng, do dự một lúc rồi hỏi:


- Tiểu Tuyết, cái này sẽ không phải là…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK