Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên thảm thiết, từ phía sau đám người truyền đến, là Hứa Vân.
Sau lưng Hứa Vân, bao gồm cả Hứa Vi, Lâm Đại Nguyên cũng đã sớm xuất hiện. Dù sao bên ngoài đánh thành như vậy, bọn họ không thể không quan tâm.
Chỉ là nhìn thấy hiện trường đầy máu tanh, bọn họ đều lạnh run, không dám có động tĩnh.
Lúc này thấy Diệp Vô Nhai bị người ta đâm thủng bụng, Hứa Vân nhịn không được liền kinh hô, muốn nhào lên phía trước.
Natasa lôi bà trở lại, cả giận nói:
- Cô làm gì thế? Muốn chết ư?
- Không…không… Đại thiếu gia anh ấy….
Hứa Vân nói đến đây liền bừng tỉnh lại. Bây giờ bà là ai chứ? Không là gì của Diệp Vô Nhai cả.
Bà vừa mới gọi Diệp Vô Nhai là Đại thiếu gia. Bà vẫn từng nghĩ rằng mình đã sớm quên đi những năm tháng làm nô bộc ở Diệp gia rồi.
Hứa Vi nhìn thấy mẹ bi thương như vậy, không khỏi hai mắt đẫm lệ, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Vô Nhai trong vũng máu.
Đó chính là cha ruột của cô. Nhưng sau khi nhìn thấy hai mẹ con cô, ông ta căn bản làm như không thấy.
Cô không biết nên hận hay không nên hận sự lạnh lùng vô tình của Diệp Vô Nhai. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy Diệp Vô Nhai có thể chết bất cứ lúc nào, lòng cô giống như bị kim đâm.
Diệp Vô Nhai cảm thấy trời đất quay cuồng, quên mất đã bao nhiêu năm chưa từng bị thương nặng như vậy.
Trong lúc hoảng hốt, ông nghe được một giọng nữ gọi ông là Đại thiếu gia.
Đại thiếu gia! Ba chữ này đã hơn hai mươi năm chưa nghe thấy.
Ông miễn cưỡng quay đầu lại, cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, nhưng vẫn nhìn thấy được Hứa Vân đang gào khóc phía xa, và Hứa Vi đang ôm mẹ không lên tiếng.
Thì ra là họ.
Không nghĩ tới, khi mình gần chết, người bên cạnh mình lại là họ.
Trong phòng chỉ huy hạm đội, mọi người nhìn thấy biến cố bên trên, cũng nói không ra lời. Sắc mặt của đám người Lục Trường, Vương Chính đều tái nhợt.
Lục Vũ Phỉ nhìn thấy cha mình có thể phải bỏ mạng, hai mắt đẫm lệ.
- Diệp Vô Nhai…thế mà cũng thất bại…
Vương Chính thì thào.
- Quân đoàn địa ngục. Bọn chúng rốt cuộc là thần thánh phương nào…
Long Khi nắm chặt tay, nặng nề đập lên bàn.
Đúng lúc này, toàn bộ quân hạm lắc lư. Không ít người thiếu chút nữa phải ngã sấp xuống.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Lục Trường Minh cảm nhận được mình sắp mất đi đứa con độc nhất, vô cùng phẫn nộ, gào thét chất vấn quan quân một bên.
Rất nhanh, một binh sĩ từ bên ngoài chạy vào, kinh hoảng báo cáo:
- Thủ trưởng, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một vật thể không rõ, giống như một tàu ngầm chưa bao giờ xuất hiện. Chúng ta bị vật kia đè lên, thuyền không nhúc nhích được.
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người đại biến. Quân đoàn địa ngục chẳng lẽ chia binh hai đường để đối phó bọn họ? Đây chẳng phải ngay cả trở về bến cảng cũng khó có khả năng?
Bên trên, Barbatos bước đến bên cạnh Diệp Vô Nhai, dùng chân đá cơ thể ông. Diệp Vô Nhai đã bị thương nặng. Nếu không kịp thời chữa trị, để lâu một chút thì sẽ mất máu mà chết.
- Thần tướng Ngân Hà. Cũng chẳng có gì hơn. Đây là thời đại khoa học kỹ thuật. Thứ võ cổ mục nát…Hừ…
Y quay đầu lại, thấy Marbas đang cùng bảy tám cao thủ Trung Quốc chiến đấu. Mặc dù là hoàn cảnh xấu, nhưng Marbas có hộ giáp và từ trường hậu thuẫn. Cho dù trúng chiêu cũng không bị thương.
- Marbas, cậu đang đùa đấy à? Cứ cho nổ hết toàn bộ là xong chuyện. Đừng quên còn phải đi kiểm tra xem người trong phòng tổng chỉ huy đã chết hay chưa.
- Thật sự là đáng tiếc. Ta còn chưa có tận hứng. Hahaha….
Marbas cười lên điên cuồng, bỗng nhiên hai chân lơ lửng, nhất phi trùng thiên.
Barbatos và một số chiến sĩ áo giáp đen cũng phi lên không trung. Đám cao thủ võ cổ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng bay lên cao trăm mét, từ trên cao quan sát phía dưới.
Giờ phút này, tất cả mọi người mới ý thức được từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, bọn chúng hoàn toàn có thể dùng đạn nổ chết tất cả mọi người, chỉ là cao hứng nên mới xuống đất đánh nhau như vậy.
Nếu không phải ở trên bị vây khốn, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng khoanh tay chịu chết như thế. Nhưng bây giờ, bọn họ cảm giác mình giống như dã thú bị vây, chỉ có thể trơ mắt nhìn thợ săn giết chết mình, không còn cách nào phản kháng hoặc chạy trốn.
Sắc mặt Lục Thiết Quân trắng bệch, hô lớn:
- Mọi người nhanh chóng dùng Tiên thiên chân khí bảo vệ ta. Nhanh lên!
- Lục tướng quân, trừ phi anh tu luyện kim cương bất hoại, bằng không thì có chân khí Tiên Thiên nhiều hơn nữa cũng không bảo vệ được anh.
Huyển Cơ thả thanh kiếm vào trong hộp đưng kiếm. Tiếp theo, bọn họ chỉ có thể đợi chết.
Một đám người tốt xấu gì cũng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên. Nhưng cứ như vậy mà chết thì không ai chấp nhận được.
Nhìn lại, tất cả mọi người thuộc Truyền Kỳ Thế Đại tựa hồ không có bộ dạng sợ hãi. Chết đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào sự việc sớm muộn cũng đến.
Hoặc là nói, đối với bọn họ, tính mạng của họ sáu năm trước đã giao cho Tư Khải Nhĩ Phổ. Lâm Phi đã không còn nữa, bọn họ chôn cùng một chỗ với hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Trên không trung, Marbas tiếc hận lắc đầu:
- Không có ý nghĩa. Đám người kia vậy mà chẳng chịu chạy trốn. Ta đây còn muốn có vài bia ngắm sống.
- Được rồi, trước hoàn thành nhiệm vụ của quân đoàn trưởng rồi nói sau. Ta lo lắng tên Victor kia sẽ làm việc ngu xuẩn. Vẫn tự mình đi kiểm tra xem có giết hết người hay không. Cho bọn chúng nổ thành mảnh vỡ.
Sau khi bốn chiến sĩ áo giáp màu đen nghe lệnh, đồng thời rút đạn đạo, nhắm ngay mọi người mà bắn.
Tiếng gió nức nở nghẹn ngào, mơ hồ như tiếng khóc của biển.
Truyền Kỳ Thế Đại lần lượt lộ ra từng khuôn mặt không sợ chết. Bọn họ cảm thấy có thể chết cùng một lúc, kỳ thật cũng đáng giá.
Tất cả mọi người ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn lên trung tâm biển hoa. Đó là tín ngưỡng của bọn họ.
Ồ!
Đột nhiên, cũng không biết là ai đã phát ra tiếng kinh nghi trước. Sau đó càng ngày càng nhiều người lộ ra biểu hiện kỳ quái.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Trong phút giây sinh tử, tại một di thể đặt giữa biển hoa, một đạo hào quang kim sắc phóng lên trời.
Cảnh tượng này cũng thu hút đám quân đoàn địa ngục.
Bên trong đạo kim quang có thể thấy được lưu quang lập lòe, giống như lôi đình uốn khúc, từ mặt đất bắn lên không trung, xông thẳng lên trời, đột phá chân trời.
Bên trong hào quang tách ra, không có bất kỳ tiếng vang. Yên tĩnh, tráng lệ, tươi đẹp, giống như thượng thiên thi triển thần tích.
Nếu vào lúc này, có người đứng gần nhìn di thể Lâm Phi sẽ phát hiện, đây là tám đạo ánh sáng nhỏ, ngưng tụ thành một cột sáng.
Trên tám huyệt vị của Lâm Phi là tám mảnh đinh còn chưa rút ra. Trước đó bởi vì nó quá nhỏ, lại không thể giải phẫu. Cho nên không thể kiểm tra rõ ràng những cái đinh đang tản ra ánh sáng mờ mịt bao trùm cả người Lâm Phi này.
Bên trong quá trình còn có một chùm tia sáng tinh tế, từ phía tây Trung Quốc bắn thẳng đến, hòa tan vào trong chùm sáng.
Không ai có thể nhìn thấy rõ vầng sáng kia là gì. Đó chính là cái đinh mà Lâm Phi đã rút ra trước kia.
Vốn nó đã thất lạc ở căn cứ dưới mặt đất, nhưng chỉ trong nháy mắt, chiếc đinh giống như bị cái gì đó tác động, bay vọt lên ngàn dặm, phá tan bầu trời, từ phía tây bay đến.
Chín cái đinh phát ra kim quang mờ mịt, tạo thành một sự thay đổi kinh người trong cơ thể Lâm Phi.
Trong cơ thể Lâm Phi vốn chỉ còn một tia huyết mạch hoạt tính. Thậm chí là một vài tế bào còn sót lại. Sau khi được sức mạnh này bổ sung, nhanh chóng biến hóa, tăng cường. Hơn nữa, với tốc độ phản ứng nhiệt hạch mà sinh sôi nảy nở.
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, mạch máu, khí quan, xương cốt, cơ thịt trên người Lâm Phi dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được nhanh chóng xuất hiện.
Một cơ thể mới phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Một Lâm Phi mới hoàn toàn xuất hiện trong biển hoa.
Trong mơ hồ, chín cái đinh bên trong cơ thể Lâm Phi tựa hồ cùng phát ra tiếng rồng ngâm trầm thấp mà hùng tráng của cự long thời viễn cổ.
-Gruhhhh
Một tiếng rồng ngâm rung trời, nhộn nhạo khai mở một đạo kim sắc. Không chỉ có biển cả bên cạnh Lâm Phi, mà nhà cửa, cây cối đều bị chấn động nát bấy.
Tất cả mọi người còn sống sót theo bản năng nằm úp xuống, căn bản không kịp suy nghĩ chuyện gì xảy ra, tận khả năng tránh bị sức mạnh này đánh vào.
Oành!
Rồng ngâm lướt qua, sóng biển cuồn cuộn che khuất bầu trời.