Cũng may, hôm nay trời có nắng nhưng không quá nóng, gió biển thổi khiến lòng người sảng khoái.
Lâm Phi và Hứa Vi đi song song bên bờ biển. Bây giờ đang là buổi chiều nên người đi tản bộ cũng không nhiều, ngoài những người bán hàng rong trên biển thì khá yên tĩnh.
Hai người không phải tình nhân, không nắm tay, không ôm ấp, nhưng cả hai cũng đều không nói câu nào, mỗi người dong duổi theo một suy nghĩ riêng. Một đôi nam nữ đi tản bộ ở bờ biển như vậy có vẻ kì quặc.
Lâm Phi bất giác nghĩ, Tô Ánh Tuyết hiện giờ ra sao? Liệu có phải đang khóc? Hắn có chút hối hận vì bản thân hơi lỗ mãng, hành động vứt chiếc đồng hồ chỉ là khi nóng giận không kiềm chế được bản thân, bây giờ nghĩ lại đúng là không nên.
Nhưng con người sống trên đời đâu thể không mắc lỗi lầm gì. Hắn đã được sống điên cuồng, theo ý mình cả mười năm, đột nhiên phải chăm sóc bảo vệ một người khiến hắn cảm thấy không quen.
Lâm Phi vẫn rất lo lắng cho Tô Ánh Tuyết nhưng hắn không thể chấp nhận Tô Ánh Tuyết lại che chở, bảo vệ cho Tô Tinh Nguyên. Nếu giây phút này Tô Tinh Nguyên xuất hiện trước mặt hắn thì hắn vẫn giết ông ta mà không hề do dự.
Mâu thuẫn này khiến hắn không có cách nào để đối mặt với phụ nữ, hắn chọn cách yên lặng tạm thời.
- Anh, chị mua xiên nướng không? Ba đồng một xiên, năm đồng hai xiên. Xiên nướng vừa nướng xong, rất ngon.
Một bé gái khoảng bảy tám tuổi, tết tóc đuôi ngựa, có lẽ suốt ngày phơi nắng nên hai má đen đen, nhưng hai mắt như hai hòn bi ve vừa to lại sáng long lanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hau người, bưng một khay nhựa lớn toàn những xiên bạch tuộc vừa mới nướng xong.
Trên bờ biển những quán thịt xiên nướng như vậy rất nhiều nhưng những đứa bé như vậy gặp rất ít.
Đứa bé gái mặc bộ đồng phục của trường Tiểu học Lâm An nhưng dường như quần áo đã lâu rồi không giặt, trông rất bẩn.
Lâm Phi thực ra không có tâm trạng ăn cái gì nhưng nhìn ánh mắt long lanh của đứa bé này, hắn nhớ đến bản thân hắn lúc còn nhỏ cũng gian khổ như vậy nên không nỡ từ chối, rút mười đồng ra định mua bốn xiên.
Không ngờ, Hứa Vi đã rút ra hai mươi đồng, hỏi đứa bé bán xiên thịt, cười nói :
- Em gái năm nay bao nhiêu tuổi? Nhỏ như vậy mà đã biết kiếm tiền giúp gia đình rồi sao?
Khuôn mặt đen đen của cô bé trở lên vui vẻ, cô bé nhận tiền và đưa xiên nướng cho Hứa Vi, cười ngọt ngào nói :
- Em bảy tuổi rồi. Cảm ơn chị gái, chị thật xinh đẹp!
Nhìn nụ cười ngọt ngào, ngây thơ của đứa bé này, tâm trạng của Lâm Phi và Hứa Vi cũng thư thái hơn chút.
- Em gái, nhìn em vẫn mặc đồng phục, hôm nay em không đi học à?
Hứa Vi hỏi.
Trong mắt cô bé có chút buồn phiền nói :
- Cái này không phải của em, đây là anh trai em nhặt cho em mặc. Em còn chưa đi học…
- Cha mẹ em đâu? Họ không cho em đến trường sao?
Đứa bé lắc đầu :
- Em chỉ có anh trai thôi, em không có cha mẹ…
Thì ra cô bé cùng anh trai nương tựa vào nhau sống qua ngày. Hứa Vi có chút chua xót xoa xoa đầu đứa bé này, thở dài. Không biết cả Lâm An còn bao nhiêu đứa trẻ đáng thương như vậy. Cô rất muốn giúp đứa bé này nhưng cô biết bản thân cô không thể làm gì được cho cô bé.
Nhưng cô bé lại rất thỏa mãn, vui vẻ chạy đi chào hàng xiên nướng cho khách du lịch nước ngoài, bím tóc đuôi ngựa hất hất lên.
Hứa Vi đưa tất cả tám xiên thịt nướng cho Lâm Phi, nói :
- Cho em hết ăn hết đấy.
Lâm Phi dở khóc dở cười :
- Chị, chị không ăn sao còn mua nhiều như vậy?
- Chị ước rằng có thể mua hết cho em ấy nhưng chị đâu có giàu có gì. Đứa trẻ thật đáng thương! Lúc còn nhỏ, chúng ta có nghèo đến đâu thì vẫn được đi học.
Hứa Vi nói.
Lâm Phi nhìn vẻ mặt thương hại của người phụ nữ này, cúi đầu cười.
- Em cười cái gì vậy?
Hứa Vi tò mò.
Lâm Phi nói :
- Em vẫn nhớ, khi còn nhỏ, chị cứ nhìn thấy người ăn xin tới cổng là lại xin cô một hào. Lần nào cô cũng mắng chị không hiểu chuyện, nhà mình đã nghèo như vậy, làm gì có tiền cho ăn xin. Nhưng lần nào chị cũng không nhẫn tâm xin cô ấy…. Tính cách này của chị đến bây giờ vẫn chưa thay đổi.
Hứa Vi khẽ giật mình. Cô biết Lâm Phi đang khen cô lương thiện nhưng không hiểu sao cô không thể vui lên được.
Người đàn ông này càng nghĩ cô hoàn hảo thì cô lại càng cảm thấy hổ thẹn.
- Lâm Phi, thực ra chị là người con gái xấu, một người con gái xấu xa…
Hứa Vi cứ nghĩ đến lại thấy chua xót, muốn nói ra hết mọi chuyện nhưng lại không dám.
Lúc này, đứa bé gái đang bán xiên nướng cho khách du lịch dường như nhìn thấy cái gì đó, vô cùng hoảng hốt chạt về quán xiên nướng đằng xa.
Rất nhanh, bảy tám kẻ ăn mặc như lưu manh hô lớn, xông lên định bắt đứa bé này.
- Anh….Anh…Anh người máy tới….
Đứa bé chạy bạt mạng như thỏ con. Trên đường chạy, tất cả những xiên thịt rơi hết xuống đất nhưng cô bé không đoái hoài gì tới.
Ở quán nướng đằng xa, có một người con trai mặc áo phông trắng, làn da rám nắng, dáng người cao lớn khoảng một mét chín.
Người thanh niên này đang bận móc những thịt bạch tuộc và nêm gia vị, nghe tiếng hét của em gái lập tức ngẩng đầu lên nhìn, vô cùng hoảng hốt.
Đứa bé vì chạy chậm hơn những kẻ kia nên đã bị một trong số chúng bắt được, giữ hai tay về phía sau, không thể động đậy.
- Khốn khiếp, mau thả em gái tao ra!
Người thanh niên nổi giận lôi đình, vứt chiếc khăn mặt quàng trên cổ, xông đến như muốn liều mạng với mấy tên côn đồ.
Những du khách quanh đó nhìn thấy đều bỏ đi. Vừa nhìn là biết chuyện liên quan đến địa bàn.
Hứa Vi nhìn thấy đứa bé kia bị bắt thì vô cùng lo lắng, quay sang hỏi Lâm Phi :
- Làm sao bây giờ? Có phải báo cảnh sát không?
Mắt Lâm Phi sáng lên, hắn nhận ra người thanh niên bán xiến thịt này. Trước đây không lâu hắn đã từng gặp người này gọi điện nói khoác trên xe bus, là một thanh niên rất mạnh.
Không ngờ, gã lại là người bán thịt xiên nướng trên bờ biển, còn là người anh trai nương tựa với đứa bé gái kia. Thực sự là không thể nghĩ tới.
- Đợi chút! Chị yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu!
Lâm Phi cười, không cho Hứa Vi báo cảnh sát.
Hứa Vi nhìn vẻ mặt bình thản của Lâm Phi, mặc dù vẫn lo lắng nhưng cô biết Lâm Phi là người biết chừng mực.
Dù sao cũng là vệ sĩ của Tô Ánh Tuyết, nhưng tên kia Lâm Phi tự biết xử lí thế nào.
- Mẹ kiếp! Lần trước bị ông đây đánh cho còn chưa đủ sao? Hôm nay còn dám bắt em gái tao, tao sẽ đánh chết các ngươi.
Người thanh niên này không hề hợ hãi. Trước mặt có sáu người mà chỉ có một mình gã nhưng lại không hề có chút gì sợ hãi muốn chạy hay thương lượng.
Một tên trẻ tuổi đứng giữa đám lưu manh, vết thương trên mặt vẫn chưa lành, hai mắt vẫn còn những vệt bầm tím, cười gằn giọng nói :
- Vương Đại Vĩ, hôm trước tao không có đủ anh em. Hôm nay sáu anh em bọn tao sẽ cho mày một bài học. Mày nghĩ mày là Hoắc Nguyên Giáp hay Hoàng Phi Hồng? Anh em! Đánh!
Sáu tên này tính khí nóng nảy xông lên cùng đánh với tên Vương Đại Vĩ. Những người này cũng chỉ là đánh linh tinh chứ không có cách đánh gì cả, thích đánh thế nào thì đánh, xem nấm đấm của ai mạnh hơn, ai có thể đánh lâu hơn.
Tên Vương Đại Vĩ này đúng là sức mạnh trời cho, rõ ràng không hề biết chút sức lực gì nhưng nắm đấm vô cùng mạnh khiến bọn người kia lần lượt ôm mặt gọi mẹ gọi cha.
- Ôi!
Tên tóc vàng bị Vương Đại Vĩ đánh cho một đấm trúng mặt, ngã xuống đất, đau đến mức hai tay ôm mặt. Vuốt một cái cả bàn tay toàn máu mũi còn rụng cả một cái răng.
Mấy tên khác không ngờ Vương Đại Vĩ đánh thật. Gã mạnh như con trâu, mỗi cú đấm chỉ như gãi ngứa cho hắn, rõ ràng không cùng đẳng cấp.
- Hahaha! Các ngươi muốn lấy danh dự sao? Cút về bụng mẹ mà luyện thêm vài năm nữa đi.
Vương Đại Vĩ cười lớn.
Bên kia, một tên thanh niên cao gầy, ánh mắt gian xảo nhìn về phía Vương Đại Vĩ, tay vẫn giữ đứa bé gái không buông, cười đắc ý nói :
- Vương Đại Vĩ, em gái mày ở trong tay tao. Mày còn dám động thủ, ông mày sẽ đánh nó.
Nói xong, gã thanh niên kia lấy tay nhéo cổ đứa bé, tay kia giơ cao như thể lúc nào cũng có thể đánh.
Đứa bé dù sao cũng mới có bảy tuổi nên vô cùng hoảng sợ, khóc lớn gào lên “Anh…cứu em!” khiến không ít người đứng từ đằng xa cũng phải xót xa.
Vương Đại Vĩ tức giận vô cùng, chạy lên hô lớn :
- Thả em tao ra!
- Đứng lại, còn bước đến tao đánh nó.
Gã này đe dọa Vương Đại Vĩ.
Vương Đại Vĩ không dám đến gần, ánh mặt lộ ra vẻ lo lắng rõ rệt. Gã mải nghĩ cách để em gái không khóc mà quên mất sáu tên đằng sau đang bò dậy.
Sáu tên kia thấy Vương Đại Vĩ bất động liền chạy lên như ong vỡ tổ đạp vào người Vương Đại Vĩ, từng nắm đấm, cái đạp mạnh hướng đến người Vương Đại Vĩ.