Chưa đến nửa giờ đồng hồ, ở một khu vực trên biển Đông Nam Lâm An, có rất nhiều máy bay thực trăng chở các thành viên trong các gia tộc lớn đến.
Vốn bọn họ phải đến trước lễ truy điệu, nhưng bởi Eva xuất hiện trên đảo, bọn họ không thể không tranh thủ thời gian tới sớm, chỉ sợ muộn một bước sẽ khiến cho các gia tộc khác chiếm được cơ hội thiết lập quan hệ ngoại giao cùng Wittgenstein trước.
Trên bầu trời, mây đen bao phủ, so với những vùng biển ở các khu vực khác thì hòn đảo nhỏ này luôn bị bao phủ trong bóng đen.
Nhiệt độ ở đây thấp hơn các nơi khác rất nhiều, mặc dù là mùa hạ nhưng không cảm thấy chút nóng bức nào.
Đây vốn là đảo dùng để khai thác du lịch, nhưng tạm thởi cải tạo thành hiện trường lễ truy điệu.
Kiến trúc trung tâm là hoa màu trắng, cùng với số lượng lớn các vòng hoa.
Thi thể của Lâm Phi nằm trong biển hoa màu trắng, mặc dù hắn được mặc quần áo một thân màu trắng nhưng phần đầu bị thiêu hủy vẫn rất đáng sợ.
Tại bốn phía biển hoa, không chỉ là người nhà Lâm Phi, hơn mười thành viên Truyền Kỳ Thế Hệ, thậm chí đến nhóm người lão Bao, Vương Đại Vĩ hốc mắt cũng phiếm hồng.
Mặc dù nói Vương gia đã phái người dùng lễ tiết khách quý để tiếp đãi nhóm bạn cũ của Lâm Phi, nhưng mỗi tinh viên này đều mang tuyệt kỹ, hoặc là người có tính tình cổ quái.
Vương Định Khôn đường đường là thường ủy viên của Hạ Quốc, lại phải tỏ vẻ nhiệt tình tiếp đãi. Nếu không phải nghĩ cho đại cục, gã đã sớm buông tay không quản rồi.
Mấy nhân vật quan trọng trong thế giới ngầm đến cùng Eva cũng xuất hiện tại sân bay Lâm An.
Vương Định Không có ý đồ để Eva đến Lâm An tiếp đón khách quý vào khách sạn ở, nhưng Eva lại không chút cảm kích, dứt khoát muốn đưa người đến đảo.
Không thể làm gì hơn được, mấy người trong đại gia tộc cũng chỉ đành vội vàng chạy đến.
- Định Khôn, tình hình thế nào rồi, tiểu thư tiểu thư Grimm đâu rồi?
Vương Chính vừa xuống trực thăng liền túm lấy con trai hỏi.
Nhóm người Lục Trường Minh, Long Khi theo sát phía sau còn mang theo không ít cao thủ võ cổ, cũng có chút vội vàng.
Vương Định Khôn đưa tay ra chỉ về biển hoa trắng phía xa.
- Tiểu thư Grimm và vài cao thủ đi theo cùng đã đến nhìn di thi thể của Lâm Phi rồi, đến cơ hội chào hỏi con cũng không có, bọn họ cơ bản không để ý tới con.
Vương Định Khôn sắc mặt âm trầm, loại tiếp đãi này từ lúc sinh ra tới giờ gã chưa phải chịu bao giờ.
- Nói nhảm, con cho rằng đó là nhân vật gì, là gia tộc gì? Đó là một trong ba đại thế gia của thế giới ngầm, người thừa kế thuận vị thứ ba, còn có địa vị hơn nhiều so với nguyên thủ của một số quốc gia.
Vương Chính giáo huấn.
- Tôi thấy, chúng ta nên đợi ở đây, biểu đạt thành ý, tiểu thư Grimm cũng chỉ là bạn của Lâm Phi, chỉ đi tế bái một lát, không mất nhiều thời gian đâu, chúng ta đi quấy rầy họ e không được hay cho lắm.
Lục Trường Minh nói.
- Lão Lục nói rất có lý.
Vương Chính nói.
Long Khi nhíu mày:
- Các người cũng thật không xem trọng chính bản thân mình, đây là trên lãnh thổ Hạ Quốc chúng ta, gia tộc Wittgenstein dù có mạnh nữa cũng chỉ là khách, chúng ta cẩn thận thận trọng như vậy, chẳng phải đã đánh mất uy phong hay sao?
- Long lão đại, ông hãy thu lại tư thế tướng quân trên ngựa của mình đi, tôi đã ngoại giao nửa đời người với các lãnh đạo ngoại quốc kia rồi, quan niệm của người phương Tây không giống chúng ta, họ không cảm thấy đây là thấp kém, dù gì đây cũng chỉ là vấn đề lễ tiết.
Vương Chính nói.
Long Khi hừ lạnh một tiếng, biết ngôn từ của chính khách này cũng có lý nên cũng không tranh cãi.
Nhưng một nhóm cao thủ võ cổ Hạ Quốc cùng đến, không ít người sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhìn về biển hoa màu trắng kia, không nói lời nào.
- Diệp gia chủ, các ông làm sao vậy?
Sau khi phát giác ra tình hình có vẻ không ổn, Long Khi hỏi người gần mình nhất là Diệp Vô Nhai.
Nhóm người Diệp Vô Nhai quay đầu lại, nói:
- Long Tư lệnh, lần hành động này không thành công cũng thành nhân…
- Hả, lời này là sao?
Mấy người lãnh đạo cao cấp cũng nhìn về phía Diệp Vô Nhai, muốn nghe thâm ý trong lời nói của Diệp Vô Nhai.
Diệp Vô Nhai cùng mấy người bạn trong giới võ cổ có cùng tu vi liếc nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt rơi trên Huyền Cơ Tử, Đại đệ tử của phái Võ Đang.
- Huyền Cơ Tử, ngươi đến nói xem.
Diệp Vô Nhai không thích nói nhiều, dứt khoát để người khác nói.
Lần này chính phủ Hạ Quốc muốn bí mật đối phó với Truyền Kỳ Thế Đại, đương nhiên là tận lực tìm các cao thủ trong các đại phái đến giúp đỡ, so với các môn phái khác thì Thiếu Lâm, Võ Đang đức cao vọng trọng hơn, đương nhiên sẽ đi nói chuyện đầu tiên.
Một số cao thủ bậc trưởng lão cùng chưởng môn lánh đời không có hứng thú xuống núi, chỉ phái Huyền Cơ Tử cùng một số đệ tử đời thứ ba đến.
Huyền Cơ Tử mặc bộ đạo bào màu đen trắng, lưng đeo trường kiếm thái cực Võ Đang, tóc búi dựng thẳng, mặt mịn màng như tiếu nữ, có chút anh tuấn nhưng không ai cho rằng đại đệ tử Võ Đang trẻ tuổi này là người ẻo lả.
Gã xếp thứ bảy trên bảng Chiến Thần, trong các đệ tử đời thứ ba Võ Đang, thậm chí trong các võ giả trẻ tuổi toàn Hạ Quốc, gã là quần luân có một không hai.
Huyền Tử Cơ thở dài, nói:
- Các vị, đa số là hậu nhân gia tộc có võ cổ truyền thừa, trong nhà hẳn cũng có không ít cao thủ, nghĩ tất cũng không thiếu nhận thức với võ đạo.
- Người tập võ như chúng tôi, cái theo đuổi chính là thiên nhân hợp nhất, cùng trời đánh cờ, càng là người có tu vi cao, càng có ảnh hưởng đến thiên địa xung quanh. Trong thuyết phong thủy, từ trường được nói đến cũng không khác biệt đạo lý này lắm.
- Một người càng nghịch thiên, từ trường của anh ta sẽ càng mạnh, tương đương với chất lượng tinh cầu trong vũ trụ càng lớn thì càng có thể hấp dẫn và cái biến nhiều tinh thể khác, thậm chí cải biến thời gian và không gian, vân vân.
- Đây cũng là lý do vì sao một số cao thủ tuyệt thế, nhân vật thần tiên trong truyền thuyết lại có thể hô phong hoán vũ, gọi sấm gọi chớp, chính là từ trường của bọn họ đủ để cải biến một vùng trời.
- Ba nghìn đại đạo, trăm sông đổ về một biển, những người tu luyện khác mặc dù không luyện võ cổ, nhưng cũng có hiệu quả tương tự như vậy.
- Hôm qua tôi cũng đã tới đây một lần, sớm đã phát hiện ra nhóm nhân vật Truyền Kỳ Thế Đại này quả nhiên là Tàng Long Ngọa Hổ, người nào người nấy sát khí nghiêm nghị, hoặc là người có một thân tuyệt kỹ,
- Chúng tôi quan sát thấy, nhóm người Truyền Kỳ Thế Đại này tụ tập ở một chỗ, đủ để toàn bộ từ trường trên đảo phát sinh biến hóa, đặc biệt là mây trên bầu trời này, từ hôm qua vẫn chưa tiêu tan nhưng lại không đổ mưa.
- Chính vì bởi từ trường của đám người kia đã vô hình trung ảnh hưởng đến khí hậu nơi này, tâm tình bọn họ xuống dốc, đau khổ, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến biến đổi khí hậu.
- Sau khi mấy vị cao thủ mới tiến vào, khí hậu trên đảo đã giảm đến ba bốn độ so với ngày hôm qua, trời như đã cuối thu, đủ thấy tu vi của nhóm người này cao thâm đến mức nào!
Nghe lời giải thích này, mấy tộc trưởng đại gia tộc đều đặc biệt lo lắng, hai mặt nhìn nhau.
- Chỉ trông mong, người thừa kế của gia tộc Wittgenstein cùng với các cao thủ siêu cấp với lôi thần Odin, đừng có quan hệ thân mật quá với Lâm Phi, nếu không…nếu đối phó với đám người này, sẽ khiến Hạ Quốc chúng ta tổn thương gân cốt.
Lục Trường Minh bùi ngùi thở dài.
Một đám người chìm trong suy nghĩ, nhìn lên bầu trời đen, mây đen xoay tròn, im lặng chờ đợi cạnh sân bay,
Mà trong biển hoa trắng, lại là quang cảnh khác.
Khi một người phụ nữ đội mũ màu đen, mặc máy liền thân màu đen như mỹ nhân ngư, đem theo một vài người đến, không ít người trong Truyền Kỳ Thế Đại đều hướng cặp mắt tôn trọng về phía người phụ nữ này.
Với tư cách là người yêu của Lâm Phi khi hắn còn sống, Tô Ánh Tuyết mặc bộ váy đen đơn giản đứng trước biển hoa, quay người cũng nhìn thấy người phụ nữ phương Tây xuất hiện đột ngột này.
Đây chính là người phụ nữ đi đường cũng khiến cho người ta cảm nhận được vẻ đẹp cổ điển vùng nước Anh, bước đi tự nhiên càng khiến cho tỉ lệ “lồi lõm” cân xứng, khiến người ta có cảm giác thần bí bằng vẻ đẹp vũ mị khêu gợi.
Mái tóc dài màu nâu đen được buộc lại còn vương vài sợi, bay chập chờn theo gió, làn da trắng nõn, khuôn mặt điển hình của mỹ nữ vùng France, cùng đôi má đỏ nhạt màu hoa hồng, khiến bất cứ ai cũng không có cách nào kháng cự mị lực mà cô tản phát ra.