Mục lục
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc - Lâm Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng đạo xạ tuyến màu đỏ sẫm có nhiệt độ cao từ trên trời chiếu xuống, bắn phá quân hạm trong màn đêm.

Những quân sĩ trực đêm buổi tối có cơ hội trốn chạy để thoát chết, một số quân nhân trước đó dự định nghỉ ngơi đến việc vì sao bị chết cũng không biết thì đã bị vỡ thành vài đoạn!

- Mẹ chúng nó chứ! Anh em đâu, giết!! Báo thù cho anh em đã chết!!!!

Mắt thấy từng chiếc quân hạm của quốc gia bị nổ tung, không biết sinh mệnh của bao nhiêu người trẻ tuổi không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai, quân trấn thủ cuối cùng cũng không nhịn được!

Bọn họ nghĩ đến khoảng thời gian mọi người cùng nhau trấn giữ sơn hải, cùng đồng cam cộng khổ, ai ngờ chỉ trong một đêm, các chiến hữu đã âm dương hai ngả!

Không đợi Lục Vũ Phỉ hạ mệnh lệnh, những quân sĩ này bắt đầu nổ súng điên cuồng về phía người thép màu đỏ sậm!

- Đùng đùng đùng đùng đùng!!!!

Dưới ánh đèn đỏ rực, đạn bay dày đặc như bầy ong, bao vây lấy người thép!

Những quân nhân ngậm dòng nước mắt nóng hổi, cao giọng gào rú, hận không thể trực tiếp đánh tổ ong vò vẽ!

Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người phát hiện ra một chuyện vô cùng quỷ dị!

Những viên đạn bắn ra cơ bản không đánh đến người thép, bên ngoài cơ thể người thép như có một tầng bảo vệ vô hình, ngăn những viên đạn nhắm vào mình!

Vô số viên đạn trở thành những viên kim loại trên bầu trời, rung rung trong gió mà không tạo ra bất cứ lực sát thương nào.

- Là từ trường?!

Trong phòng an ninh, Phương Thư Hải là người phản ứng đầu tiên:

- Bọn chúng dựa vào khống chế từ trường, tiến hành phản trọng lực phi hành! Cho nên những đạn đạo mà quân phòng vệ chúng ta dùng cơ bản không có cách nào đánh trúng bọn họ! Không xong rồi! Mau bảo quân đội ngừng bắn ngay!!

Phương Thư Hải kinh hô, xông tới đài điều khiển, không ngừng hét lớn vào micro, để Lục Vũ Phỉ ngăn việc bắn đạn lại.

Nhưng vẫn chậm một bước!

- Đúng là một dân tộc ngu xuẩn!

Người thép cảm thấy đáng buồn, lắc lắc đầu, tiếp đó, chỗ kính màu đỏ phía trước lóe lên một tia sáng.

Sau khi vô số viên đạn từ lò xo gì đó bị nhấn xuống, bắt đầu phản bắn trở về.

Viên đạn xẹt qua từng đạo quỹ tích, thay đổi đầu mâu, bắn thẳng về quân nhân đang cầm súng!

- Nhanh gục xuống!

Sau khi nhận thấy tình hình không ổn, Lục Vũ Phỉ lớn tiếng ra lệnh, nhưng những quân nhân này không tu luyện qua công phu, tốc độ và phản ứng cũng không nhanh bằng bọn họ, còn chưa phục hồi tinh thần đã bị đạn bắn trở về bắn trúng vào người!

Những vị trí như đầu lâu, cổ, ngực, phần bụng của quân nhân bị đạn xuyên qua!

- Phốc phốc phốc phốc…

Từng tiếng nối tiếp nhau, thân thể bị đạn xuyên thủng, máu tươi vẩy ra, từng sinh mạng ngã gục xuống đất!

Người thép tiếp tục đi về phía cửa lớn, nhưng lần này, bên ngoài căn cứ chỉ còn lại hơn chục người sống sót.

- Các người là quân Mỹ!?

Lục Vũ Phỉ, vẻ mặt bụi bặm đứng lên, ngăn trước cửa rồi dùng tiếng Anh hỏi:

- Các người muốn khai chiến với Hạ Quốc chúng tôi?

Người thép ngạo nghễ nói:



- Khai chiến? Không, không…đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ nhận được tin tức, Hạ Quốc đang nghiên cứu vũ khí nguy hại cho nhân loại, chúng tôi là vì sự an toàn của nhân loại nên mới đến đây chấp hành nhiệm vụ mà thôi.

- Người Mỹ vô sỉ, nếu như vậy, tại sao không mặt đối mặt đàm phán! Mà phải phát động tập kích!?

Lục Vũ Phỉ phỉ nhổ nói.

- Tập kích?

Người thép cười ha ha nói:

- Tiểu thư đáng yêu, cô cảm thấy đây là tập kích?

- Chẳng lẽ không đúng sao!?

- Đương nhiên là không phải.

Người thép vung tay, cười như điên nói:

- Các người đáng giá bị tập kích sao? Đây cơ bản là “giết mổ gia súc”! Ha ha ha ha.

Lời vừa nói ra, không chỉ nhóm người ngoài căn cứ, mà những lão nhân trong phòng an ninh cũng tức đến xanh mét cả mặt mày!

Một cảm giác khuất nhục đến xương tủy khiến họ hận không thể lập tức lao ra dốc sức liều mạng.

Người thép chỉ tay về phía nhóm người:

- Một đám người Hạ Quốc vô dụng, còn mưu toan tiến hành thí nghiệm vật chết S? Các người cơ bản không xứng có được vật chất S, hôm nay, tất cả mọi người ở đây đừng mong chạy thoát!

Nghe thấy gã nhắc tới vật chất S, người trong căn cứ càng tin tưởng rằng, là người Mỹ muốn đến ngăn cản thí nghiệm của Hạ Quốc!

Diệp Vô Nhai lúc này hô to một tiếng:

- Dư Mộc Cận! Lý Úy Nhiên! Các người và tôi tiến lên bắt lấy tên không biết trời cao đất rộng này lại!

Lý Úy Nhiên và Dư Mộc Cận sớm đã chuẩn bị tinh thần đề phòng, hiển nhiên không có điểm dị nghị, vào thời điểm này, mọi người đều là tử tôn Viêm Hoàng, đều chung một mối thù.

Kaysone do dự một hồi, dù sao y cũng không phải là người Hạ Quốc, hơn nữa còn đang bị thương, nên không ra tay.

Y nghĩ đến điều gì đó, nói với Lục Vũ Phỉ bên cạnh:

- Vị nữ thí chủ này, xin mau nói cho bần tăng biết, cố nhân ở đâu, lần đại nạn này, nếu hắn ở đây, có lẽ sẽ là một sự trợ giúp lớn!

Lục Vũ Phỉ đang muốn gia nhập trận đấu, nghe vậy liền quay đầu nói:

- Hừ! Đừng mơ tưởng! Hắn là trọng phạm, huống hồ hắn không có chân khí, có hay không thì làm được gì!?

-Haiz…

Kaysone rất muốn nói, “ Cô tuổi trẻ thế này đã đánh bao nhiêu trận chiến, hiểu cái gì mà nói?”

Nhưng gã chỉ đành thở dài:

- Người thép này tuyệt không phải dùng chân khí bình thường là có thể đánh bại được, chỉ có sức mạnh tuyệt đối phát ra trọng kích, lại vừa phá phòng thủ mới mong thắng được. Mặc dù cố nhân của tôi đã phong bế nội lực, nhưng năng lực tác chiến, sức mạnh của cơ thể tuyệt không phải bình thường đâu!

Phong bế nội công? Thì ra Lâm Phi có nội công, là tự hắn phong bế? Là vì sao?

Lục Vũ Phỉ không hiểu, có vẻ Kaysone nói có lý, thời khắc nguy hiểm như này, nếu thêm một người, có lẽ cũng có thể kéo dài thêm một chút.

Nhưng chẳng may sau khi Lâm Phi xuất hiện lại đối nghịch với bọn họ thì phải làm sao?



Vào thời điểm cô đang nhíu chặt lông mày suy nghĩ này thì ba người Diệp Vô Nhai đã chiến đấu với người thép!

Toái tinh châm của Diệp Vô Nhai như từng dòng nước xiết từ không trung đổ xuống, lóng lánh chói mắt.

Kiếm khí của Lý Úy Nhiên cũng tung hoành ngang dọc, cùng với trường kiếm của Dư Mộc Cận, bao vây người thép ở nguyên tại chỗ.

Nhưng người thép không ngừng sử dụng từ trường khiến cho những Toái tinh châm kia cơ bản không có cơ hội tiến gần thân thể mình.

Mà lực phá hoại của kiếm khí và chân khí, cơ hồi đối với chiến giáp thép mà nói, chỉ như gãi ngứa, bị từ trường phá hủy, giống như bị nghiền nát vỡ vụn, không có lực sát thương.

- Quá yếu! Quá yếu! Ngân Hà Thần tướng Diệp Vô Nhai, Kiếm vũ Thần tướng Lý Úy Nhiên! Chẳng qua cũng chỉ có vậy!

Người thép cười ha hả, bọn họ sớm đã tra ra cao thủ Tiên Thiên ở đây là ai nên không có chút kinh ngạc nào, chỉ như chơi đùa với ba người mà thôi.

Đương nhiên, cũng không phải bản thân bọn chúng mạnh đến đâu, chỉ là áo giáp này cho bọn chúng lực chiến đấu vượt thời đại!

- Lục sư tỷ! Đưa kiếm cho ta!!

Bị miệt thị như vậy, tiểu cô nương Lý Úy Nhiên vô cùng nổi giận, bỗng phi người đến trước Lục Vũ Phỉ, rút trường kiếm của cô ra.

Loại trường kiếm lá thép này được làm từ chất liệu không tầm thường, mặc dù không phải là binh khí gì sắc bén, nhưng cũng có thể tăng thêm uy lực so với việc chỉ dùng kiếm khí.

Lý Úy Nhiên lại lần nữa ngưng tụ lại hơn mười quang kiếm, kiếm khí màu xanh chiếu sáng rạng rỡ, làm cho cô gái trông giống như cửu thiên tiên tử giáng xuống phàm trần.

- Phá thiên thập nhất kiếp! Thanh long đoạn trời cao!!

Từng đạo kiếm quang lớn hội tụ phía sau Lý Úy Nhiên, bao lấy thân thể mềm mại của cô. Người và kiếm hợp nhất, thân kiếm như đầu rồng, người như đuôi rồng, như một con rắn nằm ngang, phát ra âm thanh gào rú!

Cùng với việc xoay tròn người, hàng chục kiếm khí dài chừng mười trượng như con rắn mang theo khí thế chưa từng có, trong chớp mắt, mở miệng lớn cắn xé người thép!

Những nơi “con rắn” đi qua, đá trên mặt đất đều bay lên, không khí xung quanh như bị dao cắt!

Diệp Vô Nhai và Dư Mộc Cận không ngờ kiếm đệ thập nhất kiếm trong Phá thiên thập tam kiếm, lại có uy lực bá đạo như vậy!

Bọ họ dốc toàn lực khống chế người thép tại chỗ để kiếm của Lý Úy Nhiên phát huy tác dụng, nhắm vào chính giữa!

Người thép bỗng nhếch miệng cười, mắt thấy kiếm khí tới gần, gã đưa cánh tay trái lên, bắn ra đạn đạo từ trong góc áo.

Bên trong áo giáp, có vùng dự trữ đạn đạo và máy bắn!

- Bành!

Một quả đạn đạo bỏ túi lớn bằng ngón tay cái từ cánh tay gã bay theo máy bắn bắn ra ngoài, đụng vào kiếm khí của Lý Úy Nhiên!

- Oành!!!

Một đạo khói lửa chói mắt ngút lên trời, lực phá hủy của từng đạn đạo có sức mạnh đến kinh người! Chính là đạn đạo vừa làm nổ tung cửa lớn của khu căn cứ!


Bởi ở khoảng cách gần nên sóng xung kích lần này khuếch tán, khiến cho Lý Úy Nhiên và Diệp Vô Nhai không thể né tránh!


Kiếm khí bị nổ thành từng mảnh nhỏ, thanh kiếm biến thành một đống sắt vụn!


- Phốc!


Lý Úy Nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể mềm mại như con diều đứt chỉ, sau khi bay ra ngoài hơn mười thước thì rơi xuống đất, lăn lộn bảy tám vòng, thậm chí không biết sống hay chết!


Mặc dù Diệp Vô Nhai và Dư Cận Mộc đứng bên cạnh, không bị chính diện đánh trúng, nhưng cũng không khá hơn là mấy, họ đều bị sóng xung kích bất thình lình gây chấn động đến nội thương, ôm lực lùi lại.


Họ không ngờ đạn đạo này được bắn ra từ cơ thể của người thép, còn tưởng bọn chúng có máy ném bom ẩn hình nào đó, ai ngờ là chỉ dựa vào một bộ áo giáp!


Nhưng vào lúc này, vùng trên không trên bờ biển, có bốn tên chiến sĩ thép mặc áo giáp đen, bay xuống gần chiến sĩ áo giáp màu đỏ sậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK