Khang Đức Văn định lại xem thì Doãn Chính Đạc liếc mắt, lạnh giọng nói, “Cô ta không chết được.”
“Con còn nói à!” Trần Oanh lại đánh anh, “Cho dù trong lòng con không quên được Sơ Vũ thì cũng không thể dùng cách này để trả thù! Lấy bạo chế bạo là cách ngu xuẩn nhất, con tự làm hại mình, Sơ Vũ cũng không cảm thấy vui vẻ đâu!”
Doãn Chính Đạc không hé răng, chỉ nhìn Lê Diệp còn đang nằm trên mặt đất. Hình như cô tỉnh lại, hơi mở mắt, cơ thể cũng không còn run rẩy nữa.
Doãn Kính Lam vội vàng chạy lại đỡ cô dậy. Nhìn chân cô chảy máu, cổ cũng bị bóp đến nỗi hằn dấu đỏ, quần áo sặc mùi rượu, Doãn Kính Lam thở dài, “Cô thấy chỗ nào không thoải mái? Tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô nhé?”
Khang Đức Văn choàng một cái khăn bông lên người Lê Diệp, trưng cầu ý kiến của vợ và mẹ vợ, “Hay là đưa cô ấy vào phòng tắm trước?”
Doãn Kính Lam còn chưa kịp nói thì Trần Oanh đã lập tức phản đối, “Đừng làm bẩn chỗ này…Đức Văn, con đưa cô ta đi đi, quần áo cô ta ướt hết rồi, mua cho cô ta một bộ.”
Thái độ khinh miệt quá mức rõ ràng, Doãn Kính Lam nhíu mày, “Mẹ…”
Không khí từ ngoài cửa tràn vào khiến mùi rượu trong phòng tán đi nhiều. Doãn Kính Lam cho Lê Diệp uống chút nước, cô cũng dần dần tỉnh táo lại.
Cô nhận ra người nhà họ Doãn. Quan hệ giữa hai nhà Lê Doãn vô cùng thân thiết, thường xuyên qua lại, nhưng vì thân phận của mình nên cô vẫn luôn có một tầng khoảng cách với họ.
Khang Đức Văn bước lại gần, định đỡ Lê Diệp, “Cô Lê, để tôi và Kính Lam đưa cô về.”
Lê Diệp dùng mu bàn tay lau bỏ chút rượu trên mặt, giọng nói khàn khàn nhưng đầy cương quyết, “Không cần…cảm phiền gọi giúp tôi một cái xe.”
Thấy Lê Diệp không biết điều cảm kích, Trần Oanh nhíu mày, “Cô không thử nghĩ xem đây là chỗ nào à, Hạm Bích Các là chỗ xe nào cũng tùy tiện vào được sao?”
Lê Diệp không hề bị lời nói của bà làm tổn thương, núi có núi cao, nước có nước sâu, hai người vốn không ở cùng một thế giới.
Doãn Kính Lam sợ mẹ lại nói lời khó nghe kích động Lê Diệp, ngộ nhỡ cô đi báo cảnh sát thì Doãn Chính Đạc sẽ gặp phiền phức to.
“Xin lỗi nhé, em trai tôi hơi kích động, hy vọng lần này cô không so đo với nó…” Doãn Kính Lam đưa mắt nhìn chồng, “Chúng ta đưa cô Lê đi đi, cũng hơn hai năm không gặp nhau rồi.”
Trần Oanh có vẻ không vui, tại sao lại có kiểu người đã làm sai mà còn không chút áy náy nào như thế, thái độ ấy đúng là khiến người ta tức điên lên được.
Nhưng bà cũng có chút e dè giống như Doãn Kính Lam, vì vậy mới nuốt mấy lời trách mắng từ bên mép xuống.
Còn Doãn Chính Đạc, anh đứng ở một bên, đối với cục diện rối rắm do chính mình tạo ra mà lại vô cùng thờ ơ.
Khang Đức Văn thấy mẹ vợ nín nhịn liền nâng Lê Diệp dậy, nhưng không biết cô đã tàn tật, vừa kéo cô dậy, hai chân cô mềm nhũn đến mức không đứng được, cô lại ngã nhào xuống.
Doãn Kính Lam kêu lên một tiếng, bỗng thấy Doãn Chính Đạc sải bước dài đến phía này, đưa tay đỡ Lê Diệp dậy, nhưng trong nháy mắt lại đẩy cô sang bên cạnh Khang Đức Văn, hai mắt lộ vẻ chán ghét. “Chết thì cũng phải chết ở chỗ khác!”
“Em nói ít vài câu đi!” Doãn Kính Lam trừng mắt với anh một cái, lại quay đầu nhìn Lê Diệp, còn nghĩ chắc do vết thương ở đầu gối nên cô không đứng thẳng được, “Có phải là gãy xương rồi không?”
“Mau đến bệnh viện kiểm tra đi!” Khang Đức Văn đỡ lấy Lê Diệp, cảm thấy người cô rất nhẹ, có chút cảm giác như hư không vậy.
Doãn Chính Đạc liếc mắt một cái, “Cô ta què sẵn rồi, đừng đổ tại em.”