Sau đó, hai người lên xe về nhà. Xe đi khá chậm, tốc độ ổn định. Bầu không khí đó quá an tịnh, khiến cô nghiêng đầu một lát đã ngủ thiếp đi.
Doãn Chính Đạc nhìn cô, cái bụng đã khá to rồi. Có đôi lúc đột nhiên nhìn thấy cái bụng trần của cô, là anh lại cảm thấy vô cùng kỳ diệu, rốt cuộc đứa nhóc trong đó dài bằng từng nào mà phải chiếm dụng từng ấy không gian. Vốn đã có thể kiểm tra giới tính của đứa bé từ lâu, nhưng anh lại quyết không muốn biết. Chuyện đó cũng giống như tâm trạng khi được tặng quà vậy, biết trước món quà là gì thì sẽ chẳng còn niềm vui sướng háo hức nữa. Hơn nữa, anh khát khao có một đứa con gái, ngộ nhỡ là con trai, chẳng phải là sẽ thất vọng ngay từ giờ hay sao.
Về tới Hạm Bích Các, anh đỗ xe, gọi người làm đến xách đồ vào, còn Lê Diệp vẫn nghiêng đầu ngủ.
Hiện giờ, thân mình cô càng lúc càng nặng nề, tuy rằng vẫn hoạt động bình thường được, nhưng rõ ràng là không linh hoạt như trước kia. Với lại, dưới sự bồi bổ của thím Kim, đến cả khuôn mặt cô cũng đã béo tròn. Quen cô nhiều năm, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên anh thấy cô có vẻ phúc hậu như vậy. Đó là chuyện tốt, ít ra thì giờ cô chẳng thiếu chất dinh dưỡng nào, nên sẽ không có phản ứng gì không ổn nữa.
Cô ngủ khá say nên anh cũng không đành đánh thức cô dậy, anh ngồi lại ghế, lẳng lặng ở trong xe cùng cô.
Một lúc sau, có vẻ đã ngủ đủ, Lê Diệp tỉnh dậy, trông thấy chiếc áo khoác nam trên người mình thì liền đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
“Em ngủ quên mất?”, Lê Diệp vội vàng đưa áo khoác cho anh, “Sao về đến nhà rồi mà không gọi em dậy?”
Doãn Chính Đạc khoác lại áo cho cô, “Vội gì đâu, cái có nhiều là thời gian mà.”. Nói xong, anh mở cửa, xuống xe, đi sang phía cô rồi mở cửa bên đó.
Lê Diệp bước xuống, ưỡn cái bụng to tướng ra, lại chỉ cảm thấy thật cồng kềnh. Doãn Chính Đạc đỡ cô, rồi cả hai cùng vào nhà.
“Cô à.”, thím Kim vừa trông thấy cô đã hớn hở chào, “Thế nào rồi, kết quả khám tốt không cô?”
Lê Diệp lắc đầu, “Bác sĩ nói thể trọng của cháu có khả năng vượt ngưỡng tiêu chuẩn, bảo cháu phải chú ý chế độ ăn uống.”
“Lại còn nói thế ư?”, thím Kim nhìn Doãn Chính Đạc, “Béo một tẹo tốt mà, khỏe khoắn mới có sức mà đẻ chứ.”
Doãn Chính Đạc cười cười, “Bác sĩ chỉ nói là chú ý để không vượt ngưỡng thôi, cô ấy cách độ vượt ngưỡng một chút nữa.”
Thím Kim thở phào, xong lại lật đật chạy vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Hi Hi bày đống xe đồ chơi la liệt khắp sàn nhà, còn tự làm ra âm thanh động cơ, có chơi từ sáng đến tối cũng không biết mệt, chỉ khiến người khác đau hết cả đầu.
Doãn Chính Đạc nhìn thằng quỷ nhỏ ngồi trên cái xe ô tô lái rìn rìn về phía mình thì nhíu mày, “Doãn Đình Hi!”
Bị gọi cả họ cả tên đúng là rắc rối rồi đây, Hi Hi nắm chặt lấy cái xe, mếu máo nhìn mẹ.
“Hi Hi, không phải đã đồng ý với mẹ rồi sao? Mỗi một ngày, con chỉ được chơi đến trưa, sau đấy không được chơi nữa, mọi người trong nhà cũng cần nghỉ ngơi nữa mà.”, Lê Diệp xoa đầu nó, giọng nói nhẹ nhàng, ôn hòa.
Nghe cô nói vậy, Hi Hi lập tức trèo xuống khỏi chiếc xe, rồi chạy lại ôm cổ cô, còn hôn cô một cái nữa.
Doãn Chính Đạc trừng mắt nhìn, vậy mà Hi Hi lại làm cái mặt quỷ với anh rồi chạy biến đi. Anh đành phải tự đẩy xe sang một bên, vô số lần anh bị quấy rầy trong lúc nghỉ ngơi vì cái thứ này. Hồi trước, anh thục mạng mua đồ chơi cho Hi Hi, đến nỗi một phòng chưa đủ, thêm một cái kho cũng đã gần chật, lúc đó anh cảm thấy thằng bé đáng yêu nên chỉ cần là thứ nó thích thì anh sẽ cho nó loại tốt nhất. Tới giờ, anh cảm thấy mình đúng như chui đầu vào rọ, đồ chơi của Hi Hi rất hay xuất hiện trong cặp ca táp của anh, túi áo vest, dưới gối, thậm chí là trong giầy của anh. Thằng nhóc con tràn trề sức lực nào đó không thèm biết người khác đang làm gì, chỉ cần nó muốn là sẽ biến sàn nhà thành đường đua xe, tiếng còi te te của cái xe không nói làm gì, nó còn biết bắt chước, lúc không cho nó chơi xe là nó sẽ dùng miệng tạo âm thanh thay thế. Muốn phạt thì rõ ràng là còn chưa đến tuổi, nhưng Hi Hi ngày càng khiến anh đau đầu, hôm nào cũng có tiết mục mới để thể hiện, khiến anh hao tâm tổn lực, muốn quản cũng không quản nổi. Mà thằng nhóc đúng như khỉ thành tinh vậy, nó biết tìm ai có tác dụng, nghịch phá khiến Doãn Chính Đạc nổi điên xong là lập tức chạy đến làm nũng với Lê Diệp, có mẹ che chở, nó còn sợ ai nữa. Doãn Chính Đạc có giận tái mặt thì Hi Hi cũng chẳng thèm để ý, một chút xíu cũng không sợ. Doãn Chính Đạc đành đầu hàng, Hi Hi bày trò gì anh cũng phải cố kiềm chế. Có điều, nếu lại sinh ra một thằng quỷ nghịch ngợm như thế, chắc anh phải suy tính đến chuyện gửi một đứa về bà, bằng không, anh có mấy cái mạng cũng không đủ để chúng làm loạn.
Ăn xong bữa tối, cả nhà rục rịch chuẩn bị ra ngoài dạo bộ. Độ này Doãn Chính Đạc hay đưa Lê Diệp và con trai ra quảng trường ở gần đó đi dạo, ở đó ngày nào cũng có rất nhiều người đến tập nhảy, tập khiêu vũ, vô cùng náo nhiệt. Đến nơi như vậy, đối với tâm trạng của Lê Diệp cũng là một kiểu vận động.
Vừa ra đến cửa thì bỗng thím Kim chạy tới gọi Lê Diệp, “Cô ơi, cô có điện thoại.”
Lê Diệp xoay người đi vào, còn nghĩ là chuyện công việc, nhưng vừa nhấc ống nghe, sắc mặt cô đã có chút kỳ lạ. Nghe xong, cô đi ra, Doãn Chính Đạc thấy vẻ mặt cô thì biết ngay đó không phải là cú điện thoại bình thường, anh liền hỏi, “Ai gọi thế?”
“Bác cả.”, Lê Diệp nói.
Lúc trước bác cả bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói quá trình hồi phục rất dài, vậy mà giờ ông ta đã ổn lại, tỉnh dậy sau trận hôn mê, tuy rằng không lấy lại được trạng thái như trước kia, nhưng coi như nhặt được một cái mạng về đã là may mắn rồi. Lúc biết ông bác cả xuất viện về nhà, Lê Diệp không muốn qua thăm. Chuyện trước kia, Tần Thành đã thừa nhận là ông ta làm nên Lê Diệp không muốn bước vào nhà họ Lê, mặt khác, cô cũng biết rằng với thân phận mình mà về hỏi thăm thì quá sức châm chọc, cũng quá sức hoang đường. Lại đến sau này, khi trong bụng có đứa nhỏ, cô phải bận tâm đến nhiều việc, chẳng nghĩ nổi đến ông bác cả. Lâu lắm rồi không về nhà họ Lê, vừa rồi Lê Thành Tường gọi điện, dù nói năng không lưu loát nhưng giọng điệu lại rất nghiêm trọng, ông ta bảo cô phải về đó gấp một chuyến, rằng có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Cô kể nội dung cuộc điện thoại cho Doãn Chính Đạc, nghe xong, anh quay đầu bước đi, “Không cần để ý đến nhà họ.”
Người ở nhà kia chỉ giả vờ hiền lành ngoài mặt, chứ thật ra lòng dạ thế nào, chỉ cần nhìn cách họ đối xử với Lê Diệp là biết.
Tuy rằng anh gạt bỏ thẳng thừng, nhưng Lê Diệp nghĩ, nếu không phải có chuyện gì thì ông bác cũng sẽ chẳng gọi cho mình, dù rằng cùng mang họ Lê, nhưng quan hệ đôi bên thế nào, ông ta cũng biết rõ, vậy nên vốn dĩ không cần gọi cô đến nhà cho mất thời gian. Ông ta mở lời như vậy, ắt hẳn là thật sự có chuyện muốn tìm cô.
“Để em sang, xem có chuyện gì, nếu là chuyện không thể giải quyết được thì em sẽ về ngay.”, Lê Diệp nói.
Doãn Chính Đạc sao có thể yên tâm để cô đi được, anh gọi thím Kim ra dẫn Hi Hi vào nhà, sau đó lên xe, đưa Lê Diệp đến nhà họ Lê.
Họ vẫn không biết chuyện Lê Diệp lại mang thai, vốn dĩ không định nói cho họ biết, quan hệ bất hòa, nên thật sự không cần thiết.
Tới nhà họ Lê, Lê Diệp khoác chiếc áo của Doãn Chính Đạc và đi vào cửa. Có người đàn ông này đi cùng, cô hoàn toàn có thể yên tâm rằng mình sẽ không bị ấm ức, huống hồ, kẻ độc miệng nhất nhà này đã đi rồi…
Lúc xảy ra chuyện không hay, để tránh sóng gió, Lê Thiên Tố ra nước ngoài, hình như đến giờ vẫn chưa về.
Trong nhà, cả gian phòng rộng thênh thang nhưng không có ai cả. Người giúp việc dẫn hai người lên tầng, tới phòng ngủ của Lê Thành Tường, sau tiếng gõ cửa, người ở trong đáp một tiếng thì cô giúp việc mới để hai người vào.
Ngồi trên sô pha, bên cạnh là chiếc gậy chống, Lê Thành Tường nhìn Lê Diệp, thần sắc vừa hòa nhã lại vừa chân thành, “Diệp Diệp, cháu đến rồi…”. Nói xong, ánh mắt ông ta dừng trên bụng cô, ông ta có chút giật mình, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Nhìn dáng vẻ của cô thì biết, lấy Doãn Chính Đạc, cuộc sống trôi qua có vẻ êm đềm, tâm an tĩnh thì người cũng khỏe lên, hẳn là cái lý đó.
“Ngồi đi, A Đạc cũng ngồi đi, bác vừa bảo người làm bổ đĩa hoa quả này, ăn lấy vài miếng.”, Lê Thành Tường thân thiết nói.
Lê Diệp ngồi xuống, đưa mắt nhìn ông ta, “Bác cả, bác gọi cháu đến, là có chuyện gì ạ?”
Liếc thoáng qua Doãn Chính Đạc ngồi bên cạnh, Lê Thành Tường có chút do dự, suy nghĩ một lát rồi mới nói, “Bác cũng chẳng giấu cháu nữa… Diệp Diệp, lần này gọi cháu đến là vì bác muốn có số cổ phần công ty trong tay cháu.”
Lê Diệp còn chưa nói gì thì Doãn Chính Đạc đã nhíu mày, “Chắc bác nhầm hay sao chứ, hồi trước Lê Diệp đã từ bỏ quyền thừa kế rồi, mọi người đều biết và đều đồng ý, giờ cô ấy có cổ phần thế nào được?”
Lê Thành Tường biết mình khó mà bảo cô thực hiện yêu cầu này được, “Diệp Diệp, bác biết, trước khi bà đi có để lại một phần di chúc bí mật cho cháu, bác cũng biết nhà họ Lê có chút tệ bạc với cháu, nhưng nếu không phải vì tình hình đặc biệt, thì bác cũng không nói ra điều này đâu, thật sự là…”. Liên tục thở dài, Lê Thành Tường nói tiếp, “Không lâu trước đây, công ty bị lỗ một khoản lớn, bây giờ có vấn đề với việc quay vòng tài chính. Diệp Diệp, giờ cháu cưới A Đạc rồi, không phải lo cho cuộc sống nữa, chỗ tiền lãi từ số cổ phần đó với cháu chỉ như dệt hoa trên gấm thôi, nhưng đối với công ty thì lại có tác dụng cực lớn, thậm chí là có thể cứu mạng người đấy, cháu biết không!”
Doãn Chính Đạc nhìn Lê Diệp, trông thế mà cô giấu kỹ thật, anh chưa bao giờ biết rằng trong tay cô còn giữ một ít cổ phần của Lê Thị.
Có điều, bản thân Lê Diệp biết, tiền lãi của chỗ cổ phần đó đều được quyên góp làm từ thiện, nếu cô không thông báo thì sẽ chẳng có được số tiền ấy. Lê Thành Tường tưởng cô nhờ đó mà kiếm bộn tiền, nhưng thật ra, một xu cô cũng chưa từng lấy.
Thấy cô không có phản ứng gì, Lê Thành Tường lại nói tiếp, “Diệp Diệp, lần này bác cả thật sự cùng đường rồi nên mới nhờ đến cháu, công ty là tâm huyết của ông bà nội cháu, chắc cháu không đành lòng nhìn nó đóng cửa chứ?”
Ông ta chơi chiêu tình cảm với Lê Diệp, nhưng Doãn Chính Đạc thì lại không trúng chiêu này, “Thứ lỗi cho cháu nói thẳng, bác cả, công ty lâm vào tình hình thế nào mà bác phải nói ra hai chữ phá sản? Bác có chắc là, công ty đã lâm vào thế đóng cửa, Lê Diệp chỉ cần bỏ ra chút cổ phần là có thể cứu sống nó?”
Lê Thành Tường liếc anh một cái. Trước đây còn cảm thấy tên nhóc này không tồi, nhưng bây giờ, sao lại cứ cảm thấy nó cố tình làm khó mình.
“Đợt trước, chú hai lấy tiền vốn của công ty đi đầu tư, kết quả là thua lỗ đến mức không lấy nổi vốn gốc về, thiệt hại không hề nhỏ. Công ty lỗi hẹn với khách hàng, phải bồi thường một số tiền rất lớn, vậy nên công ty mới lâm vào tình hình thật sự nguy hiểm… Diệp Diệp, nếu cháu đồng ý bỏ số cổ phần ra, bác chỉ lấy cổ phần để thế chấp trước thôi, đợi quay vòng vốn được rồi, bác sẽ chuộc cổ phần về.”
Tính thế nào thì Lê Diệp cũng như bị chụp vào trong một cái bao. Cổ phần công ty trôi ra ngoài rồi, ai sẽ lấy lại cho cô, chỉ sợ là một xu cũng không có được. Mà nhà họ Lê thế nào, có liên quan gì đến cô mà cô phải hy sinh quyền lợi của mình. Bảo vệ một nhà toàn những người tệ bạc với cô, loại yêu cầu này mà Lê Thành Tường cũng nói ra được. Doãn Chính Đạc không muốn để Lê Diệp qua lại với họ nữa, bất kể là họ cần hỗ trợ thật hay không thì họ vẫn muốn moi được thứ trong tay Lê Diệp, mà cái đó không quan trọng, quan trọng là, những người này không đáng để giúp. Đứng dậy, Doãn Chính Đạc dắt tay Lê Diệp, “Bác cả, đây không phải là chuyện nhỏ, để cháu và Lê Diệp về suy nghĩ đã.”
Ông bác cả khăng khăng giữ lại, người mà về, thì sẽ chẳng biết sự tình ra làm sao, chi bằng xác định luôn ở đây, để Lê Diệp ký tên chấp thuận từ bỏ số cổ phần đó.
“Sao thế?”, bỗng nhiên Doãn Chính Đạc quay đầu nhìn Lê Diệp, rồi xoa bụng cô với vẻ đầy căng thẳng, “Bụng không thoải mái à? Đến bệnh viện ngay thôi!”, nói xong, anh đỡ cô đi thẳng ra cửa.
Lê Diệp há miệng, anh lập tức nhíu mày với cô, ý bảo cô phối hợp.
Lê Thành Tường còn muốn thuyết phục tiếp, nhưng nghe Doãn Chính Đạc nói vậy thì không dám hối thúc nữa. Lê Diệp không thoải mái, ngộ nhỡ có gì sơ xuất, chẳng những không lấy được cổ phần công ty, mà chắc chắn sẽ bị Doãn Chính Đạc ghi thù.
Chống gậy ra tiễn hai người, Lê Thành Tường còn nói, “Diệp Diệp, cháu phải chóng hồi phục đấy, thật sự, lúc này, nhà họ Lê chỉ có thể dựa vào cháu thôi! Coi như bác cả cầu xin cháu, cháu nghĩ cho bà nội, bà đối xử tốt với cháu như thế, cháu đâu có thể nhẫn tâm để tâm huyết của bà tan tành!”
Doãn Chính Đạc đỡ Lê Diệp lên xe, cài dây an toàn cho cô, dứt khoát đạp chân ga, bỏ Lê Thành Tường ở lại lải nhải một mình.
Lê Diệp nhìn ông bác trong gương chiếu hậu, ngoài mặt hay trong lòng cũng đều không có một chút cảm giác nào. Nhưng quả thật bà nội đối xử với cô vô cùng tốt, nếu công ty thực sự gặp nguy mà cô lại ngồi yên không màng đến thì có chút không phải đạo.
Thấy cô có vẻ do dự, Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Đừng có nghĩ nữa, tin nhà họ thì đúng là đầu em bị ngập rồi.”
Tuy thái độ của ông ta rất rõ ràng, nhưng cũng không trừ khả năng đó là sự thật.
“Nếu là thật, cũng đừng quan tâm.”. Doãn Chính Đạc nhìn thấu suy nghĩ của cô, “Ngày trước em từ chối tất cả tài sản, bọn họ vui còn chả hết, chẳng một ai quan tâm sau này em sống chết thế nào, giờ công ty kinh doanh không tốt một cái là lòi ra kiểu “khôn sống mống chết”. Em có đưa số cổ phần đó ra, thì cũng chỉ như dê bỏ miệng cọp mà thôi, căn bản là không thể giải quyết được vấn đề.”
Nói thì nói vậy, chứ cô cũng không thích người nhà họ Lê, nhưng lúc nào cũng cảm thấy nặng lòng vì bà nội. Nếu bà ở trên trời có thiêng, thấy cô không chịu lấy cổ phần ra giúp nhà họ Lê mà để công ty đóng cửa, thì bà sẽ nghĩ thế nào? Xem cô là đứa vong ân bội nghĩa?
Xe đang đi thì bỗng có một chiếc xe chặn lại ở phía trước. Lê Diệp ngó ra ngoài xem thì nhìn thấy Lê Tuyết Ca đang từ trên xe xuống. Cô ấy vội vàng chạy tới bên Lê Diệp, cúi người gõ cửa và gọi cô, “Chị Diệp Diệp, sao chị lại quay về?”
Lê Diệp hạ cửa kính xuống. Lâu lắm không gặp, Tuyết Ca cũng trở thành một cô gái thực sự rồi.
“Anh rể.”, Lê Tuyết Ca chào Doãn Chính Đạc. Lại phải nói, người tử tế ở nhà họ Lê không nhiều, bà Lê là một, và Tuyết Ca này cũng không tệ.
Doãn Chính Đạc gật đầu, coi như đáp lại.
Thấy bụng Lê Diệp gồ lên, Lê Tuyết Ca hớn hở, “Tốt quá, chị đã sắp sinh đứa thứ hai rồi, hạnh phúc thật đấy!”
Lê Diệp cười cười.
Hàn huyên vài câu về tình hình gần đây, bỗng Lê Tuyết Ca nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói, “Chị Diệp Diệp, nhà họ Lê có chuyện đấy.”
Lê Diệp gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Lê Tuyết Ca cũng biết cô quay về tất nhiên là có nguyên nhân, “Chị Diệp Diệp, sau này chị đừng quay lại đây… Hôm qua, bọn họ bàn bạc đem bán số cổ phần của chị, tại vì chú Hai bị thua lỗ nên phải dùng chỗ tiền đấy để bù. Chính họ nói là sẽ không cho chị một xu nào đấy, bọn họ nói chị không phải là người nhà họ Lê, không có tư cách thừa kế nhiều như vậy.”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn cô nàng ngây thơ. Cô ấy chỉ vì cảm thấy phẫn nộ nên kể luôn cho Lê Diệp, hoàn toàn không nghĩ rằng mình cùng phe bên đó, nhà họ Lê sụp đổ, cô ấy cũng sẽ chịu liên lụy, nhưng cô ấy vẫn nói chuyện ấy với Lê Diệp. Nhà họ Lê có người chân thành như vậy, thật sự là khó tìm.
Nói xong, Lê Tuyết Ca lại kể, “Còn nữa, chị Diệp Diệp,… chị Thiên Tố mất tích rồi.”
Lê Diệp vừa nghe thấy cái tên ấy thì không hiểu sao bỗng lạnh người, “Gì cơ?”
Lê Tuyết Ca nói mà còn có vẻ sợ hãi, “Nửa năm trước, không phải là chị Thiên Tố ra nước ngoài rồi sao? Nhưng mà, không được bao lâu thì chị ý không liên lạc về nhà, điện thoại thì không gọi được, thím hai đến chỗ chị ý ở để tìm mà không thấy, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Nửa năm nay, mọi người trong nhà đoán chị ý bị làm sao, có điều, sống không thấy người, chết không thấy xác, sợ thật đấy.”
Lê Diệp nghe xong chẳng hiểu sao cũng rùng mình. Mất tích nửa năm không rõ thông tin, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.
“Sau khi bà nội đi, trong nhà chẳng lúc nào thái bình, ngày nào cũng cãi nhau… Bố em với chú hai, chú hai với thím hai, thím hai với chị Thiên Tố. Có lúc, em cực kỳ hâm mộ chị, chị có thể dọn ra ngoài rồi. Em cũng muốn lấy được một người tốt, bảo vệ em như anh rể bảo vệ chị vậy.”. Lời nói này nghe ra vừa buồn cười lại vừa chua xót, cô gái trẻ, còn chưa biết hôn nhân có ý nghĩa gì.
“Nếu rảnh thì sang nhà chị chơi.”, Lê Diệp vỗ vỗ cô ấy. Người bình thường thì thèm được giàu, người giàu lại muốn được như người thường, đó là cuộc sống, có lợi có hại, có được có mất.
Rời khỏi nhà họ Lê, Doãn Chính Đạc đưa Lê Diệp về nhà.
Lâu không quay về, Lê Diệp không thể tưởng tượng được lại có nhiều biến cố như vậy. Thoạt nhìn bề ngoài, nhà họ Lê gần như ở cùng tầng lớp với nhà họ Doãn, nhưng thật ra, nhà họ Lê đã xuống dốc từ lâu rồi. Chi lớn chiếm thế độc quyền, còn hai chi kia coi như chỉ đi làm thuê. Có điều, bác cả đã lớn tuổi rồi. Cậu con trai cả Lê Vân Hán không nhỏ hơn Doãn Chính Đạc là mấy, nhưng Doãn Chính Đạc đã tiếp quản công ty từ lâu, còn anh ta thì hai năm nay chỉ lo chu du quanh thế giới, dựa vào tài trí của anh ta, chơi còn được, chứ bảo làm ăn thì hẳn nhiên là không thể. Tuy không trông chờ được vào việc Lê Vân Hán tiếp quản chuyện làm ăn, nhưng Lê Thành Tường vẫn đề phòng chi hai soán quyền, chẳng những sắp xếp cho ông em hai làm mấy việc linh tinh chứ không có thực quyền, mà còn không để ông ta tiếp cận với thông tin quan trọng mình có được. Tuy là hạn chế như vậy, nhưng ông em này vẫn gây ra rắc rối, một mình tham ô cả khoản tiền lớn, to gan lớn mật đến thế là cùng. May mắn là ông ta thừa nhận sai lầm trước cả nhà, nếu không để đến tai công an thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, không khéo mọi người sẽ phải trả giá lớn vì tên ngu xuẩn này.
Lê Diệp nghĩ đến gia đình phức tạp ấy. Thật ra, nơi đó không bao giờ là một nơi ấm áp, đấu đá cả trong lẫn ngoài, thật sự khiến người ta mệt mỏi. Ngẫm ra, Tuyết Ca vô cùng đáng thương, bác cả muốn để chi cả thâu tóm cả công ty, thấy Lê Vân Hán không được nên tính đến chuyện cho Lê Tuyết Ca lên, con bé còn chưa tốt nghiệp, lại là con gái, đâu làm được.
Trên đường về, Doãn Chính Đạc đều đóng kín cửa, phía trước có cái xe tải chở đất cát, bụi bay mù mịt. Thấy hành động cẩn thận của anh, Lê Diệp lại thầm nghĩ đến câu nói của Lê Tuyết Ca… “Tìm được người bảo vệ em như anh rể bảo vệ chị vậy.”. Sờ sờ bụng, cô cảm nhận được đứa bé trong bụng dùng sức đạp một cái. Có người bảo vệ, là chuyện vô cùng hạnh phúc, cũng cực kỳ may mắn. Chỉ mong là, thứ khao khát có thể có được, thứ đã có được thì sẽ lâu dài.