Nghe âm thanh này, trong lòng cảm thấy tĩnh lặng cách lạ. Thật ra cô mong Doãn Chính Đạc cũng đến nghe, tính cách anh quá mức ngang ngạnh, cứ vậy cũng không phải là tốt, nhà Phật kiêng kị nhất là chuyện chấp niệm quá sâu. Nhưng sao anh có thể thay đổi tính cách đã được hình thành từ lâu, dù cho một chút cũng khó.
Làm xong lễ cúng, cả nhà còn muốn ở lại đây thêm vài ngày, tuy rằng cuộc sống giản dị hơn hẳn, nhưng cũng không quá khó chịu. Ngày ngày dậy sớm, nghe tụng kinh, thỉnh thoảng sư thầy trong chùa còn giảng giải giáo lý nhà Phật cho họ, nghe xong sẽ cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm.
Vị sư mà Lê Diệp gặp đêm mấy hôm trước tên là Cảnh Hồng, không phải là người có địa vị cao nhất ở đây, nhưng Lê Diệp lại rất thích nói chuyện với ông ấy. Trông ông rất hiền từ, người như vậy từ trong tâm đã thiện lương, cho nên bề ngoài mới có thể khiến người ta cảm thấy an tâm và tín nhiệm đến vậy.
Sư Cảnh Hồng cũng cảm thấy mình có duyên với mẹ con cô. Không cho ăn thì lại chơi đùa, thằng nhóc con chẳng mấy chốc đã bị thu phục, vừa thấy ông đã chìa tay đòi bế.
Chiều hôm sau, Lê Diệp dẫn Hi Hi đi dạo trong sân. Thằng bé đang đến tuổi tập đi, có người lớn dắt là có thể đi được một đoạn.
Đang lẫm chẫm bước, bỗng nhiên Hi Hi giãy giụa nhào về phía trước, Lê Diệp ngẩng đầu thì thấy sư Cảnh Hồng đang cầm con ngựa nhỏ bằng gỗ đi tới.
Hi Hi biết là cho mình, vội vàng chìa tay ra, “Của bé.”
Sư Cảnh Hồng đưa con ngựa gỗ cho nó, rồi nhìn Lê Diệp, “Ta làm lúc nhàn rỗi, có điều là nghiệp dư, cho thằng bé chơi thôi chứ không trưng bày được.”
Lê Diệp nhìn con ngựa gỗ được khắc tỉ mỉ, bèn tán thưởng, “Tuyệt lắm rồi ạ … Cảm ơn thầy.”
Sư Cảnh Hồng ngồi trên phiến đá, nhìn dáng vẻ đáng yêu của Hi Hi, bống nhiên ông than thở, “Thằng bé này khiến ta cảm thấy rất than thiết, bình thường đến tuổi ta, cũng phải có cháu rồi.”
Lê Diệp nhìn ông. Người xuất gia tu hành như ông, số nhiều không có vợ con, ngẫm ra, nỗi cô đơn đó, không phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được.
Cho con ngựa vào miệng, Hi Hi mới biết nó không ngon miệng, nước miếng chảy dài ra.
Sư Cảnh Hồng xoa xoa đầu nó, có chút ngẩn người.
Nhìn vẻ cô đơn của ông, Lê Diệp có thể cảm nhận được, ông vẫn còn mối vướng bận, dù ông đang sống đời tu hành.
“Thưa thầy, thầy đến đây từ khi nào ạ?” Lê Diệp không kìm được liền hỏi.
Sư Cảnh Hồng lắc đầu cười, “Hổ thẹn quá, ta phiêu bạt mãi, một năm trước mới đặt chân đến đây, ở đâu cũng thế thôi, không có cách nào thoát khỏi phàm trần được.”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Hi Hi, Lê Diệp nói, “Thật ra sống giữa chốn phàm trần, cũng không chắc đã là một sự hưởng thụ.”
“Ta muốn xa phàm trần, là bởi nơi đó có quá nhiều đau khổ, nhưng vì nhiều đau khổ nên trong lòng không thể buông bỏ được, lại càng khó cách biệt phàm trần.” Sư Cảnh Hồng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Lê Diệp mừng vì mình là người phàm, cũng an tâm làm người phàm. Cô không thể buông bỏ rất nhiều chuyện trong lòng, cũng sẽ khong thử buông…
Chịu đựng sẽ đau khổ, buông bỏ, e rằng sẽ càng khổ hơn… Huống hồ, cô không có duyên tu hành, không thể thanh thản rũ bỏ tất cả mà đi được.
Đang đứng trò chuyện, cô nhìn thấy Doãn Kính Lam đi từ phía hành lang lại. Dạo gần đây chị ta ít nói hẳn, từ sau khi phát sinh mâu thuẫn với Khang Đức Văn, cho dù vẫn cố duy trì quan hệ hôn nhân nhưng khó mà khôi phục được sự thoải mái như trước đây.
Chị ta đứng trước mặt cô, nhìn cô và nói, “Mẹ gọi cô qua, một lúc nữa cầu bình an cho nhà họ Lê.”
Lê Diệp gật đầu, “Em đến đây.”
Nói xong, cô bế lấy Hi Hi, nhìn sư Cảnh Hồng và nói, “Thưa thầy, con đi trước ạ.”
Cảnh Hồng nhìn cô, “Xin hỏi… Con họ Lê ư?”
“Dạ đúng ạ.” Lê Diệp cười, “Lê trong từ bình minh ạ.”
Sư Cảnh Hồng lại hỏi, “Ta quen một gia đình họ Lê, không biết có quan hệ gì với con không…”
Lê Diệp nhìn ông, ông nói tiếp, “Lê Thành Tường là gì của con?”
“Là bác cả con ạ.”
Sư Cảnh Hồng có chút kích động, “Thế con là con của người con thứ mấy?”
Lê Diệp biết người này quen nhà họ Lê, chỉ tiếc, cô chẳng là con nhà thứ mấy cả. Cô lắc đầu, “Con được bà nội nhận nuôi ạ.”
Sư Cảnh Hồng nhìn cô chằm chằm, “Thế con có bố mẹ không? Họ tên gì?”
Lê Diệp thấy ông có vẻ căng thẳng, cảm thấy có chút kỳ quái nhưng vẫn trả lời, “Con vốn mang họ Châu ạ.”
Sư Cảnh Hồng nhìn cô chằm chặp, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lê Diệp ôm Hi Hi lại, “Thầy quen bố mẹ con không ạ?”
Sư Cảnh Hồng lắc đầu, “Ta chỉ quen nhà họ Lê thôi… Xin lỗi con, ta hỏi hơi nhiều.”
“Không có gì ạ.” Lê Diệp bế Hi Hi đi. Sư Cảnh Hồng thì vẫn đưa mắt nhìn theo thằng bé đang nằm rạp trên vai cô. Thằng bé quá đáng yêu, khiến người ta chỉ nhìn một cái là không muốn rời mắt nữa.
***
Đến tối, Lê Diệp ru Hi Hi ngủ, rồi cô ngồi vào một góc đọc sách kinh.
Nhập gia tùy tục, ở trong này thì nên xem những loại sách giúp thanh tịnh tâm hồn nhiều hơn.
Di động đổ chuông, cô đưa mắt nhìn rồi bắt máy.
Vì chênh lệch múi giờ, bên kia là sáng sớm, giọng của Doãn Chính Đạc có đôi phần uể oải, “Ngủ chưa?”
“Hi Hi ngủ rồi.” Cô nhìn con, thằng bé giơ cả hai tay lên đầu, tư thế đúng như đang đầu hàng.
Anh hỏi em ấy.” Anh nói.
Lê Diệp cảm thấy câu hỏi của anh quá sức thừa thãi, nếu cô ngủ rồi thì sao còn nhận được điện thoại.
Anh nói xong rồi lại tự cười, “Hôm nay làm gì vậy?”
“Nghe giảng kinh thôi.”
“Nghe thì nghe thôi, về đừng bắt anh học theo.” Anh cảm giác mình đã phạm sai lầm. Người khác bị cảm hóa kiểu gì anh cũng mặc kệ, nhưng người phụ nữ này thì cực kỳ nguy hiểm. Cô vốn không đủ kiên định, nghe được mấy câu đại loại như “Thấu đáo rồi ắt buông bỏ, không cố chấp”, khó đảm bảo là không bị cổ vũ. Nếu cô chạy đi lần nữa, anh không biết phải dùng cách gì để kéo cô về.
Lê Diệp trách anh, “Thôi, anh đừng có ăn nói không chừng mực nữa đi.”
Doãn Chính Đạc lại hỏi, “Mẹ với chị anh, không gây khó dễ gì cho em chứ?”
Thật ra anh có phần xấu tính, cho dù quan hệ của họ không thân thiết, nhưng mẹ và chị anh vẫn rất khách sáo với cô, vậy mà anh lại hỏi họ có gây khó dễ cho cô không. Để người nhà anh mà nghe thấy, thế nào cũng cực kỳ đau lòng.
“Không đâu, anh không phải lo, đều rất ổn.”
Nghe giọng nói của cô không có vẻ miễn cưỡng, Doãn Chính Đạc mới nhẹ lòng, “Còn hai ngày nữa thôi, anh sẽ qua đón em và con.”
Chỉ là một câu bình thường, anh cũng không cố ý sến sẩm, nhưng Lê Diệp nghe xong mà lại sinh cảm động…
Anh không nói sẽ đón mẹ, đón chị, mà chỉ nói đón cô và con trai, điều này khiến cô có một cảm giác rất kỳ lạ. Họ, là một gia đình nhỏ, như anh nói, thì nó còn có sức nặng hơn cả đại gia đình của anh.
Nhìn đồng hồ, thời gian bên cô đã vào đêm, Doãn Chính Đạc vội nhẹ giọng nói vào ống nghe, “Được rồi, em đi ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
Lê Diệp nằm xuống gối, gật gật đầu, “Ừm.”
Có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô lúc này, nó vừa hiện lên trong đầu, anh lập tức cảm thấy ngứa ngáy khó chịu…
Cảm thấy cổ họng khô rát, anh nói một câu không biết là bộc lộ tâm tình hay là uy hiếp, “Chờ anh về đấy.”
Lê Diệp cười cười rồi cúp điện thoại.
Tắt đèn, cô nằm thẳng người, đang định nhắm mắt ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.
Tưởng là mấy sư tiểu đi tuần đêm, cô cũng không quá để ý. Một nơi như chùa chiền, chắc chắn sẽ không có tội phạm.
Thơ dơ một lát, bỗng có người ra sức gõ cửa, cô kinh hãi, vội vàng tóm lấy áo khoác vào người rồi ra mở cửa.
Nhưng cửa vừa mở ra, bên ngoài lại chẳng có ai, cô đang định đóng cửa lại thì bất chợt ngửi thấy một mùi khét lẹt xộc tới.
Nghe ngóng xung quanh, phát hiện là mùi phát ra từ phòng bên cạnh. Đó là phòng của Trần Oanh và Doãn Kính Lam. Cô nghĩ họ không quen ăn đồ chay trong chùa nên mới tự nấu ăn, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì có vẻ như không phải.
Lúc trước, người giúp việc trong nhà mua rất nhiều đồ ăn bỏ vào xe, nhưng đều bị Trần Oanh nói. Bà bảo vào chùa có mấy ngày, chuẩn bị đơn giản thôi, đó không phải là nơi để đi nghỉ dưỡng. Hiện giờ, không thể có chuyện bà nấu ăn ngay ở đây. Hơn nữa, mùi khét này, không giống mùi than củi bị đốt.
Trong lòng có sự cảm không lành, cô chạy vòng qua cổng vòm. Nhìn thấy làn khói đặc kịt tản ra từ trong phòng, cô chợt rùng mình…