Cô y tá cảm thấy anh có chút kỳ lạ, nếu đã đến đây rồi sao lại chỉ đứng ở một bên, chẳng để ý đến người bệnh. Xem cái dáng này thì như là chẳng có quan hệ gì với người bị thương.
Không tìm được chút manh mối nào, cô y tá đi qua xem Lê Diệp. Không biết là do mệt hay do bị thương nặng, cô ngủ thật sự rất say.
Thấy người đàn ông kia còn chẳng chớp mắt lấy một cái, trong lòng cô y tá thầm kết luận là hai người họ có quen biết, liền chủ động nói với anh, “Cô ấy không bị gì nghiêm trọng cả, trên vai có vết trầy, bác sĩ đã xử lý rồi, truyền thêm một chai thuốc hạ sốt là có thể về nhà.”
Người đàn ông vẫn không động đậy, cũng chẳng nói lời nào, như thể người phụ nữ bị thương không có một chút quan hệ nào với anh.
Cô y tá nhìn chai thuốc truyền, lại nói: “Chai thuốc này khoảng hai mươi phút nữa là truyền xong, anh ngồi đây với cô ấy một lúc nhé?”
Thấy anh vẫn lạnh lùng không phản ứng, cô y tá lại nhìn chiếc xe lăn cạnh giường bệnh, “Phải rồi, cái xe lăn này nhìn hơi cũ, kiểu dáng cũng không hợp cho người gầy yếu như cô ây dùng. Nếu tiện thì nên đổi một cái mới, tôi biết một nhãn hiệu…”
Lời nói còn chưa hết, người đàn ông bên cạnh bỗng quay đầu đi.
Cô y tá cảm thấy rất ngạc nhiên. Người đàn ông này, chẳng lẽ là đi nhầm phòng bệnh? Hay là kẻ xấu có mưu đồ xấu?
Nhưng mà, thoạt nhìn thì anh ta không giống loại người đó, dáng vẻ vừa đẹp trai vừa đĩnh đạc…chỉ có hành vi là hơi kỳ quái một chút.
***
Phía dưới bệnh viện, đỗ xe ở một bên, Doãn Chính Đạc dựa vào ghế da, gương mặt không chút thay đổi nhìn dòng xe đi lại qua ngã tư đường.
“Doãn tổng.” Người đàn ông lên xe sau mặc chiếc áo sơ mi và chiếc quần bò, thái độ rất nghiêm túc, “Tôi xin lỗi, cô Lê bị thương là do tôi không chăm sóc chu toàn…”
“Nói trọng tâm.” Đôi môi khép hờ, Doãn Chính Đạc trầm giọng nói.
“À…Sau khi ra khỏi nhà, cô Lê đến một quán bánh bao trên phố Thanh Sơn…” Thấy Doãn Chính Đạc nhíu chặt mày, người đó nói tiếp, “Cô ấy nói chuyện với chủ quán bánh bao đó một lúc, sau đó có một đám côn đồ đến phá quán, chắc là do chủ quán kết thù kết oán ở bên ngoài. Lúc đó rất loạn, cô Lê bị thương, túi xách cũng bị mấy tên đó cướp đi luôn.”
Hàng mi dày ngước lên, Doãn Chính Đạc để lộ ra vẻ không vui.
“Nhưng mà Doãn tổng, túi của cô Lê đã tìm về được rồi.” Đưa chiếc túi qua, người đó nói, “Tiền mặt bị moi hết rồi, cái túi bị vứt ở ven đường, giấy tờ thì vẫn còn nguyên.”
Doãn Chính Đạc nhìn chiếc túi bình thường, không có nhãn hiệu, thậm chí còn chẳng phải loại da thượng đẳng. Đưa tay cầm lấy, anh đặt ở trên đùi.
“Tôi đã hỏi thăm rồi, đám đến phá quán bánh bao nhà họ Hạ, có thể là người của tập đoàn Bác Khoa. Bọn họ muốn thu hồi mảnh đất đó, nhưng chủ quán bánh bao không chịu bán cửa hàng.”
Nghe cấp dưới phân tích, Doãn Chính Đac vẫn ngồi ngay ngắn, năm ngón tay dừng trên khóa kéo của chiếc túi xách. Mở khóa ra, nhìn thấy rõ bên trong.
Vừa nhìn là đã thấy hết đồ bên trong, một chiếc ví da cũ kĩ, một quyển sổ ghi chép, mấy lọ thuốc, ngoài ra chẳng có gì.
“Chủ của Bác Khoa là Đổng Chí Thù, trước đây lập nghiệp nhờ vào tiền bảo kê trên phố giải trí, làm ăn bẩn thỉu, bọn phá quán bánh bao chắc chắn là người của hắn.”
Doãn Chính Đạc không có hứng thú với chuyện của quán bánh bao, anh cầm lọ thuốc, nhìn chỗ thuốc bên trong. Nhìn chằm chằm vào mấy từ chuyên ngành bằng tiếng Anh trên vỏ lọ thuốc, anh nheo mắt lại, thần sắc lạnh lùng.