Ở phía sau cô ta, Doãn Chính Đạc đang từ từ đi tới. Lê Diệp chỉ sợ cô ta sẽ phản ứng mạnh khi cảnh giác, hiện giờ cô ta đang phát điên, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Tay nắm chặt lọ thuốc, Lê Thiên Tố nhìn Lê Diệp, “Lọ thuốc này, hoặc là mày uống, hoặc là anh hai Doãn uống, cho mày chọn… Chắc chắn phải có một người cùng tao chết.”
Lê Diệp nhìn lọ thuốc, đứng yên bất động. Lê Thiên Tố cười lạnh một tiếng, rồi rút súng từ túi áo ra, “Mày không uống à, ích kỷ quá… Xem ra mày cũng không yêu anh hai Doãn lắm, thế nên mới ham sống sợ chết.”
“Chúng tôi không có ai chết cùng cô hết…”, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp. Lê Thiên Tố còn chưa kịp quay đầu thì cổ tay đã bị tóm chặt.
Biết là Doãn Chính Đạc đã tỉnh, Lê Thiên Tố nghiến răng, “Buông ra!”
Doãn Chính Đạc cướp súng của cô ta. Trong lúc giằng co, lọ thuốc trong tay cô ta rơi xuống đất, nhưng nó không hề vỡ, dưới ánh đèn tản ra thứ màu sắc quỷ dị.
Như đang giãy chết, sức Lê Thiên Tố rất mạnh. Cô ta vừa cướp được súng, Doãn Chính Đạc liền hét lên bảo Lê Diệp chạy đi.
Bầu không khí yên tĩnh vốn có của khu trường học bị tiếng bước chân phá vỡ.
Lại một tiếng súng vang lên san bằng cả bãi sân tập vắng lặng.
Đầu súng vẫn thoang thoảng làn khói trắng sau cú cướp cò. Nhìn thấy người đang từ xa đến, cả người Lê Thiên Tố cứng đờ. Một nhóm người nhanh chóng vây lấy cả ba người họ, tình thế đó, đến ruồi nhặng cũng không thoát ra được.
Đó là một nhóm người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, trên người tản ra thứ sát khí hoàn toàn khác người bình thường. Lê Thiên Tố nhìn người đàn ông được đẩy trên chiếc xe lăn. Lần này hộ tống ông ta đến còn có cả thằng con trai của ông ta, từ trước đến này, hắn luôn hằm hè với Lê Thiên Tố, giờ phút này, trong mắt hắn tràn ngập sát khí rợn người.
Nhìn người đàn ông trên xe lăn một lúc, Lê Thiên tố mới khẽ giật khóe môi, “Dick…”
Người đàn ông nhìn về phía cô ta rồi lắc đầu, vẻ mặt đầy thất vọng, “Tố, tôi đã đối tốt với cô như vậy mà cô lại phản bội tôi.”
Lê Thiên Tố biết mình có nói gì cũng vô ích, ông ta đã nhìn thấy chỗ ảnh chụp, nên cô ta cũng không định bao biện nữa. Ông ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ phản bội, mà cô ta cũng chẳng muốn quỳ xuống cầu xin ông ta. Những ngày ở bên cạnh ông ta tuy đầy đủ, nhưng chẳng dễ chịu gì cho cam.
“Theo tôi về.”, Dick gọi cô ta lại.
Lê Thiên Tố nhìn ông ta, rồi chậm rãi bước lại gần, “Dick, con đàn bà này, cầu xin anh để em giết cô ta, cô ta là kẻ mà em hận nhất.”
Dick đưa mắt nhìn đôi nam nữ đứng cách đó không xa. Người đàn ông đứng trước che chở cho người phụ nữ, có điều, cả hai đều tay không bắt giặc mà lại làm như có thừa dũng khí chống lại đám người của ông ta vậy.
“Tại sao cô lại hận cô ta?”, Dick vẫn biết Lê Thiên Tố quay về là để trả thù, nhưng không hề nghe cô ta kể nguyên nhân của mối thù hận đó.
“Cô ta… cướp đi thứ thuộc về em, em muốn giết cô ta”, Lê Thiên Tố oán hận nhìn Lê Diệp, “Cô ta đẩy em vào cảnh khốn cùng, đều tại cô ta, nếu không có cô ta, em đã chẳng thành ra thế này!”
Lê Diệp nghe cuộc đối thoại của họ nhưng trong lòng lại lo cho Doãn Chính Đạc. Nếu Dick biết Lê Thiên Tố thích Doãn Chính Đạc, và vì anh nên mới làm những chuyện này, mà loại người như ông ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đàn bà bên cạnh tồn tại tâm tư đó, cho dù chỉ là cô ta đơn phương, thì e là ông ta vẫn giận cá chém thớt mà làm hại Doãn Chính Đạc.
Lê Thiên Tố cũng có suy tính như vậy. Cô ta không định nói ra ngọn nguồn, những chuyện cô ta làm chỉ là để quấy nhiễu Doãn Chính Đạc, cô ta hận sự tuyệt tình của anh, nhưng từ đầu đến cuối, cô ta không hề thật sự muốn hại anh.
Dick nhìn đôi nam nữ kia, hơi hất cằm lên, đám người bên cạnh ông ta lập tức giơ súng nhắm vào họ.
“Để tự em làm được không?”, Lê Thiên Tố cầu xin Dick, “Làm xong chuyện cuối cùng này, em sẽ theo anh về, tùy anh xử lý.”
Dick nhìn cô ta rồi gật đầu, xong liền cho xe lăn chuyển bánh rời đi.
Lê Thiên Tố mở chốt an toàn của khẩu súng ra, không dí sát vào Doãn Chính Đạc, nhưng cô ta nhìn Lê Diệp và nói, “Nếu mày không muốn để anh ấy chịu tội thay thì tự ra đây.”
Doãn Chính Đạc giơ tay che cho Lê Diệp, anh nhìn Lê Thiên Tố, “Muốn nổ súng thì nhằm vào tôi đây này.”
“Anh tránh ra!”, Lê Thiên Tố trừng mắt nhìn anh, chết mà cũng muốn tranh, đúng là ngu xuẩn.
Doãn Chính Đạc không động đậy, Lê Diệp đứng phía sau thì không ngừng kéo tà áo anh, cả lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Khẩn trương!”, Dick quay đầu lại, nhắc nhở Lê Thiên Tố một cách thiếu kiên nhẫn. Nổ súng ở đây đã là hành động nguy hiểm rồi, dù sao thì nơi này cũng không thuốc phạm vi thế lực của ông ta, gây ra chuyện cực kỳ phiền phức.
Cắn răng, Lê Thiên Tố nhìn người đàn ông trước sau vẫn che chở cho Lê Diệp, “Là anh sai thằng phục vụ đấy tiếp cận tôi, đúng không?”
Doãn Chính Đạc nhìn cô ta, “Đúng.”
“Anh đối xử với tôi, lúc nào cũng tuyệt tình như thế.”, Lê Thiên Tố lắc đầu, gương mặt đầy vẻ thất vọng.
Lời nói như vậy thật buồn cười. Doãn Chính Đạc nói, “Cả đời này, tôi chỉ có tình với một người thôi là đủ rồi.”
Lê Thiên Tố không hề nổi cáu, cô ta chỉ nói, “Vậy thì, tôi cũng chẳng phải nể anh nữa… Anh đã vô tình thì tôi cũng phải như anh, như vậy thì mới không thua anh được.”
“Nhưng thật ra tôi hy vọng cô có thể mang cái gọi là tình cảm của cô về, tôi không lấy làm lạ với kết cục ngày hôm nay, là cô tự làm tự chịu.”
Lê Thiên Tố cười, “Vẫn chưa xong đâu, bây giờ, đừng có nói đến kết cục vội… Doãn Chính Đạc, nếu tôi chết, tôi cũng phải kéo theo một người chịu tội cùng, tôi không để anh được vui vẻ toại nguyện đâu.”
Giọng điệu càng ngày càng dữ dằn, cô ta nghiến răng, ngón tay ngoắc xuống, cánh tay khẽ run. Cô ta nhìn anh, anh tỏ thái độ như vậy, mà cô ta vẫn không thể thoải mái ra tay với anh.
Tiếng còi cảnh sát bỗng vang lên, có người của Dick vội vàng chạy đến báo, “Có cảnh sát!”
Dick lập tức thúc giục Lê Thiên Tố, “Đến đây mau, ngay lập tức!”
Lê Thiên Tố không muốn cứ thế rời đi. Cô ta giơ tay, bóp mạnh cò súng, nhả một phát đạn tự do không được ngắm trước. Chẳng biết viên đạn kia bay đi đâu, cô ta chỉ nhìn thấy Doãn Chính Đạc ôm Lê Diệp nằm rạp dưới đất.
Nếu bắn trúng, viên đạn kia có lẽ đã trúng Doãn Chính Đạc, bởi anh đã che chở kĩ cho Lê Diệp, không để cô gặp nguy hiểm. Anh vẫn cứng đầu như vậy, càng nghĩ, nỗi hận trong cô ta càng trỗi dậy điên cuồng. Cô ta liên tiếp nổ súng, như thể đang trút hết mọi lửa hận trong lòng ra vậy.
Ai gọi cô ta, cô ta cũng đều không nghe thấy. Đầu vai đau buốt, cô ta lảo đảo rồi mới phát hiện ra mình đã trúng đạn.
Người vừa đi đến dùng súng đập mạnh vào sau lưng cô ta, giật mạnh đuôi tóc cô ta, rồi cất giọng lạnh lẽo, “Đáng ra mày chết từ lâu rồi.”. Nói xong, hắn đập thêm một phát vào ngực cô ta.
Bị đá văng ra, Lê Thiên Tố nằm rạp dưới đất. Tên Dick con chùi chùi khẩu súng, trong đầu lại nghĩ, nếu không phải do con đàn bà này, thì hai bố con hắn đã chẳng bất đồng lớn như vậy. Lão Dick già rồi mà vẫn bị một con ranh con quay như chong chóng, đúng là hoang đường. Đưa mắt nhìn đôi nam nữ, hai người họ có ân oán gì với Lê Thiên Tố cũng chẳng liên quan đến hắn. Ngoài kia, cảnh sát đang sắp tiến vào đến nơi, không muốn ở đây chuốc phiền phức, tên Dick con cất súng rồi quay đi.
Chui ra từ dưới người Doãn Chính Đạc, Lê Diệp nâng mặt anh lên, nhìn thấy vết thương sau lưng anh, tim cô như vọt ra khỏi lồng ngực. Cô khàn giọng gọi anh, “Doãn Chính Đạc, anh tỉnh lại đi!”
Đang định nâng anh lên chiếc xe ở bên cạnh, Lê Diệp chợt cảm thấy cánh tay mình đau nhức. Cô cúi đầu, nhìn thấy ngay một ống kim tiêm cắm vào bắp tay mình.
Tiếng cười điên dại truyền đến, Lê Thiên Tố giữ chặt miệng vết thương, lại cố sức gằn giọng cười. Cô ta nhìn Lê Diệp, “Tao đã nói rồi, nhất định phải kéo cả mày theo. Lê Diệp, đời này tao ghét nhất là mùi vị thua cuộc. Mày cũng sắp chết giống tao rồi, tao xuống đấy trước chờ mày. Mày yên tâm, tao không để mày cô đơn đâu.”
Tên Dick con đi được một đoạn lại nghe thấy Lê Thiên Tố nói, bỗng nhiên hắn lại đi ngược trở lại. Nỗi hận với con đàn bà này đến xương tủy, thấy cô ta còn chưa chết, hắn lại giơ súng ra, bắn liên tiếp mấy phát, cho đến khi cô ta lăn ra đất không động đậy mới thôi.
Máu phun đầy mặt Lê Diệp, cô bị kim tiêm đâm trúng nhưng lại không hề đau, cô chỉ cảm thấy, từ chỗ bị đâm, cả người cô dần tê dại. Cô ngồi yên đó, nắm chặt tay Doãn Chính Đạc. Cô thấy Dick đi đến chỗ mình, nhưng tầm mắt ngày càng mơ hồ. Gã kia ngồi xổm xuống nhìn cô chằm chằm. Cô vô cùng bất an, môi mấp máy, “Chính Đạc, anh tỉnh lại đi.”
Cảm giác chết lặng thổi quét toàn thân, cô vừa chớp mắt một cái là liền ngã vào người Doãn Chính Đạc, không còn ý thức được gì nữa.