Lê Diệp đang trồng rau trong vườn, Hi Hi thì lẽo đẽo bám theo phụ giúp cô. Thằng nhóc tỏ vẻ rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn cắn thử lá rau nhấm nháp hương vị.
Nhìn thấy chiếc xe, Hi Hi kích động đến mức vẫy tay lia lịa, “Bố, bố ơi!”
Lê Diệp tháo găng tay, đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc đi từ trên xe xuống. Sự việc xảy ra thật sự khiến mọi người bất an, anh về nhà sớm như vậy lại càng khiến cô cảm thấy không yên tâm.
Bước đến, thấy vợ con vẫn còn ở trước mặt, Doãn Chính Đạc đưa tay chạm vào đứa bé rồi lại chạm vào người lớn.
Lê Diệp hỏi anh, “Sao hôm nay về sớm thế?”
Anh không muốn kể cho cô nghe chuyện nhận được cú điện thoại kia, liền nắm tay cô, “Hôm nay xong việc sớm, về ăn cơm sớm một chút.”
“Để em đi chuẩn bị.”, Lê Diệp bước ra khỏi vườn rau, thay bỏ đôi ủng.
Doãn Chính Đạc liền kéo cô lại, “Không vội, cũng không cần em làm, có thím Kim với người làm là đủ rồi.”
Cảm giác của phụ nữ luôn nhạy bén, từ ánh mắt của anh, Lê Diệp đã biết anh có tâm sự. Ánh mắt anh lúc nhìn cô và con trai rất trầm, như thể đang sợ họ biến mất vậy.
Một tay dắt cô, một tay bế Hi Hi, Doãn Chính Đạc dẫn hai mẹ con vào nhà.
Lê Diệp rót cho anh một cốc nước ấm, “Hôm nay… mọi chuyện có ổn không?”
Chuyện của Diệp Cẩm Lan, chắc hẳn có ảnh hưởng đến anh.
“Ổn, không có chuyện gì cả.”, Doãn Chính Đạc ngồi xuống sô pha, uống một ngụm nước rồi xoa cái má bầu bĩnh của Hi Hi, “Hôm nay ở nhà làm gì nào?”
Hi Hi xòe bàn tay mập mạp ra, “Ăn cơm, ngủ, nhớ bố.”
Bé tí mà đã biết nịnh đầm. Doãn Chính Đạc cúi người hôn nó một cái… Thỉnh thoảng, thằng nhóc này không làm cả nhà loạn cào cào thì vẫn cực đáng yêu.
“Lại đây ngồi.”, Doãn Chính Đạc kéo Lê Diệp ngồi xuống sô pha. Bụng cô như bị thổi khí vào, càng ngày càng to, giờ đã như nhét cái gối vào rồi.
Trước kia cô còn lo đứa nhỏ sẽ bị ảnh hưởng do hôm đó anh say rượu, nhưng qua kiểm tra thì trước mắt đứa nhỏ vẫn khỏe mạnh. Tuy nhiên, vẫn có những vấn đề mà trong quá trình khám không phát hiện ra, một ngày đứa nhỏ chưa chào đời, thì một ngày vẫn còn phải lo lắng.
Thỉnh thoảng, đứa nhỏ lại đá một cú chứng tỏ cho mọi người sự tồn tại của nó, xem ra là một đứa bé khỏe mạnh, mà cũng vô cùng hiếu động. Có vài lần Doãn Chính Đạc sờ được, anh cực kỳ vui, nhưng cũng lại lo lắng. Khỏe như thế, nghịch như thế, tám chín phần lại là con trai, nửa muốn xác minh kết quả, nửa không, thế là cả ngày anh cứ đắm đuối trong đống mâu thuẫn.
“Thời gian này, em ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt.”. Thời buổi rối loạn, đứa bé và cô là quan trọng nhất, cho dù xem như anh phản ứng thái quá cũng được, nhưng tuyệt không thể mạo hiểm.
Lê Diệp không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã yêu cầu như vậy thì cũng là vì muốn tốt cho cô, cô xoa bụng, không nói gì thêm.
Điện thoại đổ chuông, Doãn Chính Đạc đứng dậy tránh ra chỗ khác bắt máy.
Là Lư Diễn gọi tới. Anh ta bắt thông tin chậm, vừa mới biết chuyện của Diệp Cẩm Lan. Điện thoại vừa thông, đầu bên kia đã như phá đảo, “A Đạc! Ông có biết không, Diệp Cẩm Lan xảy ra chuyện rồi!”
Doãn Chính Đạc đã qua thời điểm kinh hãi, “Sáng nay vừa biết.”
“Sao ông bình tĩnh thế!”. Lư Diễn có phần trách anh, “Người không còn rồi, hai người chẳng phải đã từng qua lại hay sao!”
“Ông muốn nói gì?”, Doãn Chính Đạc nhíu mày.
“Tôi chỉ nói ông thế thôi, xoa dịu cảm xúc của tôi một chút… Giờ tôi còn chưa bình tĩnh lại được đây này, chuyện này đột ngột quá!”
Mọi người khi nghe thấy tin này đều phản ứng giống nhau, có ai mà không thấy bất ngờ?
“À phải rồi, tôi vừa gọi điện cho anh Bằng, anh ấy với Diệp Cẩm Lan là họ hàng, anh ấy nói đã sang đó giải quyết hậu sự rồi.”
Doãn Chính Đạc ừ một tiếng rồi chẳng nói gì thêm.
Không phải là lạnh lùng vô cảm, quen biết một thời gian, bất kể là ai xảy ra chuyện này, những người khác đều không thể thờ ơ cho được. Có điều, hiện tại anh đã chẳng thể làm gì cho người đã khuất được rồi. Anh chỉ có thể cố hết sức để loại đi những lời đồn đoán vô căn cứ mà thôi.
“Tôi nghe anh Bằng nói, hình như Diệp Cẩm Lan động chạm gì đến bọn xã hội đen nên mới bị bọn nó bắn chết đấy. Trước khi cô ấy chết không lâu, có xảy ra tranh cãi với ai đó, hình như là vì chuyện tình cảm… Cũng đáng tiếc thật, bộ phim mới của cô ấy, nghe nói là doanh thu phòng vé tốt lắm, còn có cơ hội tranh giải thưởng lớn nữa.”
Lư Diễn nói một thôi một hồi, tin tức anh ta có được cũng đều là tin vỉa hè, không thể nào xác định được. Cảnh sát vẫn đang điều tra, tất cả đều chưa thể kết luận.
Anh cúp điện thoại, vừa hay mùi thức ăn thơm phức bay ra từ nhà bếp.
Lê Diệp vẫn vào làm cùng như mọi khi. Cô bị nhốt ở nhà, cũng chỉ biết làm việc này để giết thời gian mà thôi.