• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải lúc nãy cô nói chung là động vật nhỏ đáng yêu sao? Vào trong đó một lát, ngoan, lát nữa anh Lưu sẽ thưởng cho cô!” 

Hắn nói xong liền vẫy tay, lập tức có hai gã đàn ông đi lên ném Bạch Châu Châu vào hòm. 

"Á! Á! Cứu mạng!” 

Tiếng thét xuyên qua hòm thủy tinh, không ngừng truyền ra ngoài. 

Bạch Châu Châu cũng chẳng màng đến bất cứ hình tượng gì nữa, gào thét om sòm giống như kẻ điên vậy. 

Tô Dao co ro trong góc phòng tối nhất, cặp mắt phẳng lặng giống như một ao nước tù, yên tĩnh nhìn cảnh náo nhiệt bên kia. 

Nhìn Bạch Châu Chấu không ngừng la hét ở trong hòm, cô không hề có chút khoái cảm nào cả. 

Sở dĩ Lục Lệ Thành kéo cô ra ngoài chẳng qua là vì dáng vẻ la hét thất thanh của một người phụ nữ xấu xí trông không đẹp thôi ư? 

Cho nên họ đã đổi một người phụ nữ xinh đẹp vào. 

Anh ta và anh Lưu, không có gì khác biệt cả! 

Lục Lệ Thành, từ đầu đến cuối anh đều là một tên ma quỷ! 

Một tên ma quỷ không hề có nhân tính! 

Năm đó sao cô lại mù mắt đi yêu một người đàn ông như vậy chứ? 

Cô không chỉ hủy hoại bản thân, còn hại một đứa trẻ vô tội nữa. 

Nước mắt bất giác tràn mi, Tô Dao ôm chặt lấy mình, càng rụt sâu vào trong góc phòng hơn, giảm bớt cảm giác tồn tại. 

Động tác nhỏ của cô lọt vào mắt Lục Lệ Thành, hai mắt anh bất giác hơi nheo lại. 

Để chạy trốn khỏi anh, cô ấy cũng thật sự là cực khổ gì cũng có thể chấp nhận. 

Lục Lệ Thành nhả ra một vòng khói, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô xuyên qua làn khói thuốc. 

Tình cảm giữa chúng ta, trước giờ chỉ có tôi được quyết định. 

Tô Dao, đừng ngây thơ nữa, cả đời này cô cũng đừng mong thoát khỏi tối. 

Lúc này Lục Lệ Thành không nghĩ đến tại sao anh lại có chấp niệm sâu như vậy với Tô Dao. 

Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, lâu đến nỗi trái tim anh đã tĩnh lặng như một cái ao tù. 

Mọi người đều nói anh si tình, nói anh vẫn không thể buông bỏ Chu Đồng. 

Nhưng chỉ có bản thân anh biết, anh đã không nhớ dáng vẻ Chu Đồng trông như thế nào nữa. 

Cho đến thời khắc gặp lại Tô Dao, trái tim anh mới giống như sống lại. Không nghĩ ra được lý do, anh chỉ có thể dựa vào trực giác để giữ chặt lấy cô, không để cô chạy trốn. 

“Á... cứu Với... cầu xin các người, thả tôi ra đi... giết tôi đi.” 

Tiếng hét thảm thiết của Bạch Châu Châu không ngừng vang lên, trong căn phòng kín nhỏ hẹp và tối mờ này nghe có vẻ hết sức thế lương. 

Ánh mắt lạnh như bằng của Lục Lệ Thành nhìn vào trong hòm. 

Anh ghét khuôn mặt giống y hệt Tô Dao của người phụ nữ này. 

Khuôn mặt này chỉ có thể là của Tô Dao, người khác không xứng có nó! 

Lục Lệ Thành vẫy tay, Bạch Châu Châu bị kéo lên. 

Lục Lệ Thành lại gần cô ta, giọng nói có vẻ nguy hiểm: “Cô muốn bị ném vào lần nữa hay hủy đi khuôn mặt này?” 

Toàn thân Bạch Châu Châu run lên, nhìn anh với vẻ khó hiểu. 

Cho đến khi nhìn thấy Tô Dao ở trong góc phòng, lúc này Bạch Châu Chấu mới bừng tỉnh đại ngộ. 

Cuối cùng cô ta cũng biết tại sao mình lại bị đối xử như vậy, tại sao lại không giữ được khuôn mặt này. 

Bạch Châu Châu cụp hai mắt xuống, khóc lóc bởi khó có thể đưa ra lựa chọn. 

chỗ người khác không nhìn thấy, ánh mắt của cô ta giống như tẩm độc, nhìn chằm chằm vào To Dao. 

Ánh mắt nhìn vào trong cái hòm kia, Bạch Châu Châu không kiềm chế được mà rùng mình. Không, cô ta không muốn vào đó nữa. 

“Tôi không muốn vào nữa, không muốn vào nữa.” 

“Được.” Lục Lệ Thành hài lòng đứng dậy: “Lần sau tôi không hy vọng nhìn thấy khuôn mặt này của cô nữa.” 

Lục Lệ Thành đã hoàn toàn mất hứng thú chơi tiếp với bọn họ, anh bể Tô Dao lên, đi nhanh về phía cửa phòng. 

Lúc anh cúi người xuống, Tô Dao không nhịn được liền run cầm cập. 

Cô giãy giụa một chút nhưng sức lực yếu đến mức đáng thương, cuối cùng mềm nhũn trong lòng anh, để mặc cho anh bế mình đi ra ngoài cửa. 

Lúc đi ngang qua anh Lưu, không biết Tô Dao lấy đâu ra sức lực, đột nhiên túm lấy ống tay áo của hắn. 

“Một trăm chai rượu... anh vẫn chưa đưa tiền...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK