• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12 Rác rưởi không có tôn nghiêm

“Ha, thật sự là cô.” Lục Lệ Thành nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.

Ánh sáng trong phòng kín rất tối, cô giống như biến thành một người khác, không có một chút bóng dáng nào của Tô Dao ngày xưa cả.

Cô quá gầy, bộ đồng phục ôm sát người nhưng mặc trên người cô lại có cảm giác giống như cái áo dài, khuôn mặt lại càng gầy đến mức không có chút thịt nào, tóc buông xõa xuống, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh một cái cũng không có.

Mọi người ở bên cạnh nhìn ra được hai người có quan hệ không bình thường, anh Vương nghỉ ngờ hỏi: “Chủ tịch Lục biết cô ta?”

“Biết, người quen cũ, sao có thể không biết được?” Lục Lệ Thành ngồi vắt chân, tay đặt trên tay vịn của ghế, tư thế biếng nhác và thoải mái, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng đến cực điểm.

“Tô Dao, cô vẫn chưa chết à?”

Tô Dao không khỏi run lên, cô sống chết cắn chặt môi mới không để tiếng răng va đập vào nhau truyên ra ngoài.

Đúng vậy, sao cô vẫn chưa chết?

Có những lúc Tô Dao cũng tự hỏi mình như vậy, cô sống không bằng cả một con chó, sao vẫn còn không chết đi chứ?

Những lúc không chống đỡ nổi, cô cũng nói với mình đừng gắng gượng nữa, quá mệt mỏi rồi.

Nhưng cô muốn trước khi chết phải đi thăm con một lần cuối, cho dù chỉ là đi nhìn một đống xương cốt!

Lẽ nào ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không cho cô thực hiện sao?

Cô chỉ muốn đi thăm một lần mà thôi, quá đáng sao?

Ông trời ơi, quá đáng sao?

Tại sao cô muốn nhìn con của mình một lần, muốn thăm đứa con đã chết ấy một lần cũng khó như vậy?

Không, cô không thể chết!

Cô nhất định phải sống tiếp!

Cô vẫn chưa được nhìn con một lần, làm sao cô có thể chết được?

Cả đời này, người duy nhất cô có lỗi chính là đứa trẻ đó. Nếu không phải vì cô thì sao đứa trẻ đó vừa mới đến thế giới này đã đi rồi?

Đó là một mạng sống, là món nợ của côi Cô chết cũng phải chết cùng con của mình!

Tô Dao quỳ xuống “bụp” một tiếng, trán đập mạnh xuống nền đất, phát ra tiếng cộp cộp: “Chủ tịch Lục, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi, chỉ cần không bắt tôi chết, anh bảo tôi làm gì cũng được…”

Lục Lệ Thành bỗng nhìn chằm chằm cô, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, sự phẫn nộ mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện được.

Nói quỳ là quỳ, đầu gối của cô ta không đáng tiền như vậy sao?

Người phụ nữ trước mặt này thật sự là Tô Dao cứng rắn, thà chết không khuất phục trước đây sao?

“Chỉ cần không bắt cô chết, làm gì cũng được?”

Lục Lệ Thành hơi nghiến răng nói: “Cô cũng tiếc mạng thật đó “

Động tác của Tô Dao khựng lại, cô lại dập đâu xuống thật mạnh.

“Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi làm gì cũng được hết, câu xin anh…”

Tiếng cộp cộp cộp vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đập vào màng nhĩ, Lục Lệ Thành bỗng dưng cảm thấy hơi khó chịu.

Chết tiệt, dáng vẻ hiện giờ của Tô Dao không phải chính là điều anh mong muốn sao?

Sao anh lại cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất nhức mắt?

Đúng vậy, cô ta là hung thủ hại chết Chu Đồng, nhìn thấy cô ta là sẽ nhớ đến Chu Đồng! Á đàn bà chết tiệt này!

Lục Lệ Thành nheo hai mắt lại, ánh lên vẻ nguy hiểm: “Làm gì cũng được phải không? Được, nếu cô đã thích quỳ như vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội. Nhìn thấy đống vỏ chai rượu kia không?

Chỉ cần cô quỳ đi qua đống thủy tinh vỡ đó, tôi sẽ bỏ qua cho cô.”

Cả người Tô Dao run lên, cô ngẩng đầu nhìn sang đống thủy tinh vỡ bên cạnh.

Dù là Viên Viên đã quen với đủ mọi tình huống thì trên mặt cũng thoáng qua một chút không đành lòng.

Đó là chai rượu lúc nãy Tô Dao bất cẩn làm vỡ, mảnh thủy tinh vỡ văng trên sàn nhà, thế mà Lục Lệ Thành lại bắt cô quỳ đi qua đống thủy †inh vỡ đó?

Đùa cái gì vậy?

Bên dưới mảnh vỡ thủy tinh chính là một vũng rượu nồng độ côn rất cao.

Rượu thấm vào vết thương thì đau chết mất!

Tô Dao nhìn đống mảnh vỡ mà sắc mặt trắng bệch, chân chừ không nhúc nhích.

Lục Lệ Thành dựa vào ghế sofa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Giả vờ đi, Tô Dao, tôi xem cô còn tiếp tục giả vờ thế nào.

Một giây sau, Tô Dao đột nhiên đứng dậy, cô đi thẳng đến trước đống mảnh vỡ thủy tinh đó, quỳ thẳng xuống trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

An”

Một tiếng “phập” rất nhỏ vang lên; một cơn đau thấu tim từ đầu gối truyên đến.

Đó là tiếng mảnh thủy tinh cứa rách quần, đâm vào trong thịt.

Trán Tô Dao lập tức toát ra một lớp mồ hôi.

Máu lập tức phun ra, mắt thường đã không còn phân biệt được ở dưới đất rốt cuộc là rượu vang hay là máu nữa.

Bàn tay đặt trên tay vịn ghế của Lục Lệ Thành lập tức siết chặt, cặp mắt đen láy nheo lại đây nguy hiểm.

Thế mà cô ta lại thật sự quỳ xuống!

Đống thủy tinh vỡ sắc nhọn như vậy, bên dưới mảnh vỡ là một vũng rượu, mà cô ta lại quỳ xuống không một chút do dự nào như vậy.

Đừng nghĩ ngợi gì cả, Tô Dao, giống như lúc ở trong nhà tù, bất kể đau cỡ nào, chỉ cần nhắm mắt lại là không cảm nhận được gì nữa cả.

Chẳng qua là một chút đau đớn mà thôi, không chết được.

Tô Dao, mày đã chịu đựng nhiều như vậy rồi, chút đau đớn này có tính là gì chứ?

Cô chậm rãi di chuyển đầu gối, mảnh vỡ thủy tinh đâm vào thịt. Sau mỗi lần đầu gối của cô nhấc lên hạ xuống, mảnh thủy tinh lại cắm mạnh vào trong thịt hết lần này đến lần khác.

Dưới ánh đèn tối mờ, Lục Lệ Thành kinh ngạc nhìn cảnh này.

Cô ta thật sự là Tô Dao sao?

Tại sao yêu cầu đau đớn như vậy, vô lý như vậy mà cô ta cũng làm?

Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn của cô ta đâu?

Tính cách thà chết không chịu khuất phục của cô ta đâu? Sự cố chấp cứng cỏi của cô ta đâu?

Đi đâu rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK