• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là một cảnh tượng vô cùng bị thảm! 

Con rắn dài không ngừng trườn đi trườn lại trong thùng, những con nhện lông lá xồm xoàm không ngừng bò đi bò lại trên người cô! 

Nhìn Tô Dao mặt trắng bệch như cắt không còn giọt máu nằm trong đó, tim anh như bị bóp chặt, đau đớn vô cùng! 

“Chủ tịch Lục, anh có muốn uống chút gì không? Đây là..” 

Anh Lưu đứng bên cạnh không ngừng chăm sóc, nhưng anh ta hoàn toàn không nhận thấy sự 

lạnh lẽo trong mắt Lục Lệ Thành. 

Lục Lệ Thành vẫy tay, lập tức có hai gã vệ sĩ đi lên kéo Tô Dao từ trong hòm ra. 

Lúc gạt mấy con nhện trên người cô xuống, hai gã đàn ông này đều không giấu được vẻ mặt chán ghét. 

Lúc này anh Lưu mới muộn màng phát hiện ra sắc mặt của Lục Lệ Thành không tốt. Anh ta suy nghĩ thật nhanh, không biết đã có chỗ nào đắc tội với nhân vật không dễ chọc vào này. 

Anh Lưu vội đưa một điếu thuốc ra, cười tươi nói: “Chủ tịch Lục, các anh em rảnh rỗi nhàm chán, tìm chút trò chơi giải khuây thôi, nếu như anh không thích, tôi sẽ bảo họ giải tán.” 

Nhìn thấy Tô Dao co rúm người lại, đã mất đi ý thức, một ngọn lửa không tên bùng cháy hừng hực trong lòng anh. 

Vì muốn bán được một trăm chai rượu, thế mà cô lại chấp nhận bị người ta nhốt trong cái hòm đầy rắn rết? 

Chán sống rồi sao? 

Muốn tránh xa anh đến vậy sao? 

Anh đáng sợ như vậy sao? Thậm chí còn đáng sợ hơn cả rắn rết trong hòm ư? 

Một ngọn lửa tà ác bùng cháy trong lòng anh, không thể thoát ra ngoài được. 

Liếc mắt nhìn anh Lưu đang ở bên cạnh nịnh nọt lấy lòng, khóe miệng Lục Lệ Thành nhếch lên một nụ cười tàn khốc, chậm rãi bước đến trước cái hòm kia. 

“Sở dĩ Thiên Đó có thể trở thành chốn ăn chơi quy mô lớn nhất tỉnh Lâm Nghi chính là bởi vì dám chơi, chỉ cần các anh chơi vui thì trò nào cũng được.” Nghe được câu này, trái tim đang treo lơ lửng của anh Lưu mới từ từ hạ xuống, nụ cười cũng thoải mái hơn lúc nãy một chút: “Hãi chết! Chủ tịch Lục, anh không biết sắc mặt của anh lúc nãy xấu cỡ nào đâu, tôi còn tưởng là anh giận nữa. Với tôi thì vẫn là người của Thiên Đô các anh biết cách chơi, trò chơi này là Châu Châu đề nghị. Anh không biết đâu, lúc nãy người phụ nữ này ở bên trong sợ đến nỗi mặt trắng bệch, thú vị lắm” 

Anh Lưu cười ha ha, hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng nguy hiểm lướt qua trong mắt Lục Lệ Thành. 

Lục Lệ Thành chậm rãi đi đến trước ghế sofa, đặt mông ngồi xuống, khẽ cười một tiếng: “Tôi cũng cảm thấy trò này không tệ, nhưng xem một cô gái xấu xí thì có gì thú vị chứ? Chị bằng chúng ta ném một người phụ nữ xinh đẹp vào, như vậy chẳng phải là đặc sắc hơn sao?” 

Câu này vừa nói ra, Bạch Châu Châu lập tức sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. 

Vẻ ái mộ trong mắt cũng biến thành sợ hãi. 

Ý gì đây? Chủ tịch Lục muốn ném cô ta vào cái hòm kính chứa rắn rết đó sao? 

Nghĩ đến việc ném người đẹp yêu kiều như vậy vào trong hòm, sắc mặt anh Lưu có vẻ hơi xấu. Tối hôm nay hắn còn muốn đè Bạch Châu Chấu dưới người chơi một trận lớn thật đã đời nữa, đến lúc đó vừa nghĩ đến dáng vẻ cả người đầy nhện và rắn của cô ta, hắn đâu còn có chút hưng phần nào được nữa? 

Vậy nhưng không muốn thì không muốn, hắn cũng không dám thẳng thừng phản bác Lục Lệ Thành. 

Lục Lệ Thành là ai chứ? Chủ tịch của công ty S.T! 

Hiện giờ công ty S.I có thể nói là doanh nghiệp có mức cống hiến lớn nhất tỉnh Lâm Nghi, Lục Lệ Thành giậm chân một cái là tỉnh Lâm Nghi cũng phải rung chuyển. 

Hắn cũng chưa ngốc đến mức trở mặt với Lục Lệ Thành vì một cô gái. 

Nghĩ đến đây, anh Lưu cắn răng, dằn lòng nói: “Hai người các cậu, ném Bạch Châu Châu vào trong cho tôi!” 

Bạch Châu Châu hoàn toàn không ngờ thủ đoạn giày vò Tô Dao lại rơi xuống người mình. 

“Anh Lưu!” Bạch Châu thét lên một tiếng, kinh hoàng nhìn hắn: “Em không muốn vào, em không muốn vào!” 

Anh Lưu liếc nhìn Lục Lệ Thành, thấy anh đang nhìn sang bên này với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK