Tô Dao không chịu được nữa, vùi đầu vào gối, khóc nức nở! Người đã trải qua quá nhiều sự đau khổ, thật sự là không thể chịu đựng nổi dù là một chút ấm áp! Chẳng nhẽ chỉ một chút ấm áp, cũng khiến cô cảm động quá mức, khóc rưng rức! Huống hồ, sự tin tưởng này đối với cô mà nói, còn có sức nặng hơn trời, nặng hơn cả biển!
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Tô Dao lại đi làm trở lại.
Lần này, Vũ Mi chẳng nói câu nào, cho cô lên luôn lầu trên, cũng không nhắc gì đến chuyện làm vỡ hai chai rượu hôm trước.
Tô Dao rút từ trong túi ra một tập tiền mệnh giá một trăm, xếp ngay ngắn, đặt lên trước mặt của Vũ Mi: “Chị Mi, đây là hai nghìn, số tiền còn lại, đợi tôi dành dụm đủ sẽ lập tức gửi chị.”
Vũ Mi hơi sững người một chút, cô đã dự định không truy cứu chuyện này rồi, không ngờ Tô Dao vẫn nhớ.
Một chai rượu mặc dù giá niêm yết là ba nghìn, nhưng giá nhập vào chỉ có mấy trăm mà thôi, Vũ Mi cầm tiền, thở dài một tiếng: “Thôi, giả nhập cũng không đáng bao nhiêu, số tiền còn lại không cần đưa nữa, lần sau cẩn thận hơn một chút là được.”
“Cảm ơn chị, cảm ơn.” Tô Dao cảm kích không ngừng, quay người đi lên lầu.
Vẫn là căn phòng ngày hôm qua, nhưng lúc Tô Dao đi vào, không khí có vẻ rất lạ.
Mọi người không ai dám nói năng gì chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn qua một lượt, không thấy San San đầu, Tô Dao chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vũ Mi không dám đắc tội với Abby, nên đã đuổi San San đi.
Mấy người này chắc chắn cho rằng cô có gia cảnh không phải dạng bình thường, mặc dù nhìn cô không thuận mắt, nhưng cũng không dám bắt nạt cô công khai như hôm qua.
Tô Dao cúi đầu lấy rượu, bắt nạt hay không bắt nạt đối với cô cũng không quan trọng.
Kể cả những cái tát ngày hôm qua, đều không quan trọng.
Lúc ở trong tù, cô đã sớm quen với điều này rồi.
Chỉ cần không lấy tiền của cô, tất cả những thứ còn lại, đối với cô đều không là gì cả.
“Cô chính là Tô Dao?” Một giọng nói cất lên, ngăn bước cô lại.
Tô Dao ngẩng đầu, phút chốc lặng người.
Cô gái này nhìn rất quen, quen đến mức khiến cô cảm thấy... như chính mình đang soi gương!
Tô Dao trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi, cô gái này giống cô như đúc! Từ ngũ quan cho đến thần thái gần như giống nhau hoàn toàn, nếu không nhìn kỹ, thật không thể nào phân biệt được. Sau khi nhìn kỹ Tô Dao, cô gái kia bỗng nhiên sững lại.
“Thế nào Châu Châu, tôi nói rồi mà, con đàn bà thối này giống cô như đúc” Kiều Kiều đi đến bên Tô Dao, dùng giọng nói chua ngoa bình phẩm về Tô Dao: “Da cô ta thô ráp như vậy, người thì mỏng dính, trên cổ lại có vết sẹo xấu xí, so với cô còn kém xa! Quan trọng nhất là nghe nói con đàn bà thối tha này dám mê hoặc Chủ tịch Lục”
Bạch Châu Châu vẫn luôn thích Chủ tịch Lục, vừa nghe thấy câu này liền tức điên lên! Dựa vào bộ dạng xấu xí này cũng dám mê hoặc Chủ tịch Lục?
“Tôi không có.” Tô Dao vừa mở miệng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên cô lên tiếng phản bác.
“Tôi không thích Chủ tịch Lục, một chút cũng không"
Bất kỳ sự bôi nhọ nào cũng được, tiếng xấu thế nào cũng được, duy nhất điều này là không được. Cô, Tô Dao, vĩnh viễn không bao giờ thích Lục Lệ Thành!
Cả đời này, không, cả kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không có bất cứ chút liên quan nào đến người đàn ông đó!
Nắm chặt chai rượu trong tay, Tô Dao nhấc chân bước ra ngoài, để lại cả đám người sững sờ phía sau.
Tô Dao nắm chặt chai rượu trong tay, cẩn thận đẩy cánh cửa phòng.
Căn phòng sặc sụa đầy mùi khói thuốc và mùi rượu, một vài người đang hát trên sân khấu, một nhóm nam nữ ngồi trên ghế sofa, họ hôn nhau như thể đang ở chốn không người. Cô cẩn thận từng bước chân mới không bị ngã nhào xuống đất.
“Con đàn bà xấu xí từ đầu đến đây?” Một giọng nói thô bạo cất lên: “Làm cái gì đấy?”
Tô Dao điều chỉnh nét mặt, giọng nhẹ nhàng: “Thưa ngài, tôi đến đưa rượu, đây là rượu Nhân Đầu Mã mới có ở chỗ chúng tôi, rượu rất thơm, dễ uống, ngài có muốn lấy mấy chai không?”
Người đàn ông đó xua xua tay: “Không cần, đi ra đi ra!”
Tô Dao cầm lấy chai rượu, thất vọng đi ra ngoài cửa.
Vừa đi đến cửa, đột nhiên cửa mở, Bạch Châu Châu õng ẹo bước vào.
Hai bên nhìn thấy nhau, đều sững lại.
Tô Dao cảm thấy thật đen đủi, vừa nãy không chú ý xem số phòng, không chú ý vào nhầm phòng của Bạch Châu Châu.
Cố định nghiêng người đi ra ngoài thì bị Bạch Châu Châu gọi lại.