Đây không phải là trần gian!
Đây là địa ngục!
Cô đi trong địa ngục quá lâu, đi mãi mà mãi không tìm thấy lối ra!
Tô Dao, cả đời này mày đều không xứng đáng được tha thứ!
Mày phải dùng cả đời này để trả nợ cho tội lỗi mày đã gây ra!
Cô rùng mình và muốn chạy trốn trong tuyệt vọng, nhưng cô bỗng phát hiện ra rằng cô không thể làm gì được.
Tô Dao cuộn tròn và rúc vào góc thùng, hai mắt cô nhắm nghiền, mặt cô trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại trên đầu.
Cô không nghe thấy gì hết.
Cô không nhìn thấy gì hết.
Cô không có bất cứ cảm giác gì hết.
Cũng giống như cái đêm kinh hoàng đó, toàn thân cô cứng đờ nằm trên chiếc giường cứng, ngay cả khi bị con rắn độc cắn một phát, cô cũng không có bất cứ cảm giác gì!
Chỉ một chút thôi là qua rồi!
Chỉ chút xíu nữa thôi là bán được một trăm chai rượu!
Cô có thể kiếm được tiền, đi tìm con cô!
Con rắn dài vẫn nhìn chằm chằm vào cô ở chỗ cũ, còn con nhện kia thì có vẻ rất thích Tô Dao, không ngừng bò lên người cô.
Thình thịch...thình thịch.
Hai tai của Tô Dao ù cả đi, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập hoảng loạn.
Cô cắn môi để mình không phát ra âm thanh!
Chẳng qua chỉ là rắn, nhận thôi mà, thực sự chẳng là gì so với những đau khổ mà cô đã từng trải qua!
Trong lòng không ngừng ám thị bản thân, Tô Dao không ngừng tự an ủi bản thân.
Nhưng sự tự an ủi này dường không có ích gì. Nhìn những con nhện đáng sợ kia đã bò đến chân, toàn thân cô run rẩy, bị đả kích cực kỳ dã man.
Cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu!
Nếu bản thân cô vì như vậy mà mất đi ý thức, một trăm chai rượu kia sẽ không bán được.
Nếu như những suy nghĩ cố chấp đó không ngừng đả kích Tô Dao, thì có thể cô đã tê liệt ở trong đó.
Bạch Châu Chấu hôn lên môi của anh Lưu, mắt thì hấp háy nhìn Tô Dao đang sắp gục ngã trong lồng kính.
Sau khi Vũ Mi vừa sắp xếp xong cho một vị khách thì chuông điện thoại của cô ta reo lên.
Là điện thoại của Chủ tịch Lục.
Vũ Mi cảm thấy kỳ lạ, Thiên Đô chẳng qua chỉ là một doanh nghiệp rất nhỏ dưới danh nghĩa của Chủ tịch Lục mà thôi, trước đây anh ta không bao giờ quan tâm đến nơi này, chỉ là thi thoảng đến đây tiêu khiển một chút, thường nửa năm hay cả năm mới gọi điện thoại một lần.
Nhưng thời gian này rất lạ, không gọi điện thì lại đến trực tiếp.
Hình như ở đây có cái gì đó khiến anh ấy rất quan tâm.
Trong đầu cô ta bỗng hiện lên khuôn mặt của Tô Dao.
Đừng nói là có liên quan đến người phụ nữ sao chổi đó nha?
Vũ Mi lo lắng trong lòng, nghe điện thoại.
“Tôi đang ở phòng 8806, bảo Tô Dao mang đến đây mấy chai rượu” Lục Lệ Thành nói luôn vào vấn đề.
“Chủ tịch Lục” Giọng Vũ Mi cười cười" Tô Dao đang ở phòng 6003, nghe nói vì muốn bán một trăm chai rượu, đang chơi trò chơi gì đó.”
“Trò chơi?” Trong điện thoại phát ra giọng nói lạnh lùng của Lục Lệ Thành, tiếp theo đó là tiếng tút, điện thoại ngắt rồi.
“Mau gọi xem, cô ta nằm yên bất động thể là có ý gì?"
“Này, cô chết chưa thể?”
chứ?” “Xem xem, con nhện bò vào trong quần áo cô ta rồi, ha ha, không phải là một con nhện đực
Trong phòng, một đám người đang cười rôm rả nhìn vào cái thùng thuỷ tinh, bọn họ nhìn rất chăm chú, thi thoảng lại kêu lên một vài tiếng.
“Cạch” một âm thanh phát ra, cửa mở, một người đàn ông lạnh lùng bước vào.
“Các người đang làm gì thế?”
Giọng nói lạnh lùng càng khiến cho căn phòng lạnh như băng!
“Chủ Chủ tịch Lục?!”
Anh Lưu mặt biến sắc, vội đẩy Bạch Châu Châu mình yêu mến ra, đứng lên tiếp đón người đàn ông đang đứng ở cửa.
Lục Lệ Thành nhìn anh Lưu một lượt, tiếp đó ánh mắt của anh nhìn vào cái thùng bằng thuỷ tinh đang nằm ở vị trí chính giữa gian phòng, đôi mắt chợt nheo lại!